Phế đế quả thật nghe lời, liên tiếp ném bảy, tám cái tấu chương vào người phụ thân.
Dù sao cựu Thái tử vẫn là người thức thời biết nhìn đại thế. Hắn ngắm nghía ta từ trên xuống dưới, dường như đang cân nhắc kỹ lưỡng.
"Nàng đã lập gia đình chưa?" Thấy ta sững sờ, hắn bổ sung: "Cô không làm thiếp."
Ngươi thật... có nguyên tắc đó.
"Ngươi đường đường là thái tử điện hạ, không thấy hổ thẹn sao?"
Cựu thái tử vuốt cằm, trầm tư: "Với phụ hoàng ta là hổ thẹn, với ta thì không. Ta cũng nên thành gia rồi."
"Ngươi nên thành gia, thì liên quan gì đến ta?"
Hắn phủi tay áo: "Phụ thân nàng đã gả nàng cho ta rồi."
"Ông ấy cũng gả ta cho phụ thân ngươi đấy."
Hắn cau mày, liếc nhìn phế đế, rồi lại nhìn ta: "Vậy thì ông ấy làm thiếp, dù sao ta cũng không làm thiếp."
Ta: "..."
Phụ thân rất hài lòng với thái độ thuận theo của cựu Thái tử. Nhưng rất bất mãn với phế đế không biết điều.
Ông nói: "Giờ ta là Hoàng đế, đừng nói là nữ nhi ta, ngay cả ta thích ngươi, ngươi cũng phải tắm rửa sạch sẽ mà dâng lên."
Phế đế im lặng hồi lâu: "Trừ khi trẫm chết, nếu không tuyệt đối không có khả năng này."
Phụ thân lại tức giận, gào lên: "Ai cho ngươi xưng là trẫm hả? Ta sẽ lập tức cho người c.h.é.m đầu ngươi."
Phụ thân gào xong cũng chưa hả giận, còn xông lên đẩy đối phương.
Phế đế từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, không thể đấu tay đôi với phụ thân ta, bị đẩy lùi mấy bước, lưng va mạnh vào kệ sách.
Âm thanh nghe thật đau đớn.
Ta nghĩ, ngày vui này sao lại đánh nhau thế này?
Ta không nỡ nhìn, liền quỳ xuống cầu xin: "Phụ hoàng, sao người lại ban họ cho con? Ban c.h.ế.t họ đi là xong!"
---
Ta nghĩ trong đây chỉ có ta là người thông minh.
Ta đã tạo phản thành công, phế đế và cựu Thái tử, cả hai nhất định phải chết.
Trong phòng yên lặng không tiếng động.
Ta ngước mắt nhìn, mỗi người một vẻ.
Phụ thân nhíu mày, mím môi không nói, như gặp phải nan đề.
Phế đế tựa nghiêng vào kệ sách, khóe miệng nở một nụ cười.
Ta đang nghĩ ông đang cười gì, thì bất cẩn đối diện với ánh mắt của cựu Thái tử.
Ánh mắt hắn đầy căm hận: "Lúc nàng tạo phản không g.i.ế.c một ai, mà bây giờ lại muốn đem cô đi giết?"
Ta không phải không g.i.ế.c người, mà là chưa có cơ hội thôi, được chưa?
Phụ thân ta tỉnh táo lại, nắm chặt tay, khẽ ho một tiếng: "Dù chúng ta là phản nghịch, nhưng cũng không thể quá đáng."
Phụ thân bảo ta đưa cựu Thái tử đi, còn phế đế quyết liệt không chịu khuất phục thì để ông canh giữ nghiêm ngặt.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Phụ thân ta vẫn quá đơn thuần.
Sao có thể để người khác yên ổn ngủ bên cạnh giường của mình chứ?
Ta đến vội vàng, không có phủ Công chúa, nên tạm thời ở trong Đông Cung của Thái tử.
Đêm khuya, ta vừa mới đắp kín chăn, chuẩn bị đi ngủ, thì bị người khác kéo tung ra.
Mẹ kiếp, ta đã tốn nửa canh giờ mới đắp kín được chăn! A a a!
Cựu thái tử Lý Mộ Khanh ngồi bên giường, tháo trâm, cởi y phục, chuẩn bị đi ngủ.
Đến khi hắn sắp cởi hết, ta mới cất tiếng ngăn hắn lại: "Đừng ngủ, trên giường có người."
Lý Mộ Khanh cầm đèn cầy, chiếu sáng ta.
"Là nàng sao?" Hắn cúi người đến gần, "Ban ngày muốn g.i.ế.c cô, ban đêm muốn ám sát cô trên giường sao?"
Ta từ nhỏ lớn lên ở biên cương, chưa từng thấy ai đẹp như Lý Mộ Khanh. Hắn lại ở rất gần ta, khiến ta khô cả miệng, chỉ mở miệng ra.
Có lẽ ta bị hồ đồ, thổi tắt luôn đèn cầy của hắn.
Lý Mộ Khanh cũng ngẩn người: "Trần Tư Quân, nàng muốn làm gì?"
Ta suy nghĩ một lát, bình tĩnh nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta muốn..."
Hắn làm đổ cây nến.
Lý Mộ Khanh sắc mặt thay đổi, kéo chăn trùm lên mặt ta: "Nàng đừng nghĩ bậy bạ."
Ta mỗi lần thò đầu ra, hắn lập tức đắp lại.
Vài lần như vậy, ta tức đến phát cáu, dùng thủ pháp nhỏ, đè hắn xuống giường, mặt áp vào chăn.
Dù hắn là thái tử, nhưng thân thủ bình thường, ta vui vẻ lắm.
"Trần Tư Quân, nàng không thể ép ta!"
Người dưới tay ta vẫn giãy dụa dữ dội.
Ta nắm tai hắn: "Ta muốn ngươi giúp ta đắp kín chăn!"
"…À."
Ta bị cuộn thành cái kén tằm khổng lồ, muốn lật người cũng khó khăn.
Lý Mộ Khanh rất hài lòng với tác phẩm của mình, sau đó ôm một tấm chăn khác, nằm cạnh ta.
Hắn nói hắn quen giường.
Có lẽ là do tạo phản quá mệt mỏi, ta rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chúng ta không xảy ra chuyện gì, nhưng đã nằm tách ra.
Ta di chuyển đầu khỏi n.g.ự.c hắn, hắn cũng rút tay khỏi eo ta.
Cả quá trình giữ yên lặng, cả hai đều rất điềm tĩnh.
Thậm chí Lý Mộ Khanh còn nhường ta rửa mặt trước.
Sau đó ta thu dọn xong xuôi, bình tĩnh rời khỏi cung điện.
Vừa ra ngoài, ta lập tức vén váy, chạy như điên đến tẩm cung của phụ thân: "Phụ thân ơi, con và cựu Thái tử không còn trong sạch nữa, phải làm sao đây? Cứu con với!"