Phụ thân ta lớn tiếng phản bác: "Nhưng Trần gia ta chưa từng có ý muốn phản!"
Thủ phụ tiếp tục tiến sát, ánh mắt kiên định: "Nhưng Trần gia ngươi có năng lực mưu phản, vậy là đủ rồi!"
Phụ thân ta nét mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào thủ phụ rồi cất tiếng cười lạnh: "Nếu hôm nay ta nguyện giao nộp binh quyền, các ngươi có để ta sống không?"
Thủ phụ lắc đầu: "Không, ngươi chắc chắn phải chết."
Không ai sẽ đưa d.a.o cho kẻ thù, cũng không ai tin rằng đối phương thực sự buông dao.
Phụ thân ta xoay kiếm, đặt ngang cổ: "Lý Tự An, ngươi thật sự muốn ta c.h.ế.t sao?"
Lý Tự An đứng đó, im lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, rồi đột ngột quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất. Hắn chống hai tay lên bàn, cúi đầu: "Đủ rồi!"
Nắm tay của hắn siết chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cả người hắn khẽ run lên.
"Đủ rồi, trẫm đã nhượng bộ nhiều năm, muốn làm minh quân, muốn làm hiền thần, tất cả đều đã đủ rồi. Trẫm lừa dối nội các, để họ cho phép, chỉ là..." Giọng nói của hắn nghẹn lại, "Chỉ là muốn gặp lại người bạn thuở thiếu thời."
Lý Tự An ngẩng đầu, nhìn thẳng vào phụ thân ta: "Chỉ là muốn gặp ngươi, cùng ngươi chơi đùa thôi."
Giọng hắn tuy nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến phụ thân ta hạ kiếm.
Mười sáu tuổi rời kinh. Ba mươi hai tuổi khởi loạn. Đã mười sáu năm trôi qua.
Viết vô số lá thư, gọi hắn đến biên cương chơi. Tất cả đều nói không đến được.
Thủ phụ quỳ xuống khuyên nhủ: "Bệ hạ, tình cảm thuở thiếu thời không đáng để làm thế."
Lý Tự An đã khôi phục sự điềm tĩnh: "Thủ phụ đại nhân, trẫm đã viết chiếu thoái vị rồi. Trẫm, không muốn làm Hoàng đế nữa."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nấc nghẹn, khẽ liếc nhìn Lý Mục Khanh.
Lý Mục Khanh vỗ nhẹ lưng ta. Hắn tiến lên một bước, cung kính đỡ thủ phụ dậy: "Thủ phụ đại nhân, từ nay về sau, cô sẽ là người chơi đùa cùng nội các."
Thủ phụ thở dài, không nói được lời nào.
Ta sợ thủ phụ sẽ lại đề cập đến việc g.i.ế.c phụ thân ta, vội vàng thêm một câu: "Ta nguyện ý gả cho Thái tử, năm vạn binh mã đó coi như của hồi môn của ta."
Thủ phụ nhắm mắt, lắc đầu. Lời đã nói đến thế rồi, còn biết làm sao.
Thế là được rồi. Hôm nay quả thật là một ngày của bậc hiền thần trong sử sách.
13
Đêm đó, ta vừa mới nằm xuống, Lý Mục Khanh lại đến. Trên mặt hắn hiện vẻ hổ thẹn, rõ ràng là đến để tạ lỗi.
Ta cất tiếng: "Thái tử điện hạ chẳng phải quen giường hay sao? Đông cung quá rộng, có lẽ đi lạc chăng?"
Hắn đáp: "Ta quay về mới nhận ra, ta không còn quen giường nữa, mà quen người."
Lý Mục Khanh đứng bên giường, chỉnh lại chăn màn cho ta.
Ta trở mình, phá hỏng tâm huyết của hắn.
Lý Mục Khanh tiến lại gần: "Quân Quân, ta sai rồi, thật sự biết lỗi rồi."
Hắn đưa tay ra, trên ngón tay lắc lư một chiếc thẻ sắt dị hình.
Ta lười biếng nhìn: "Ta là kẻ ngốc, chẳng nhận ra gì đâu."
Lý Mục Khanh cẩn trọng nói: "Nàng không phải kẻ ngốc. Hôm nay nàng còn nói nàng nguyện ý gả cho ta."
Hắn còn dám nhắc đến chuyện ban ngày, ta lập tức ngồi dậy: "Ban ngày ta vì đại cục mà suy nghĩ, ngươi tưởng rằng ta thích ngươi sao? Ta không phải là người ư?"
Lý Mục Khanh nhẹ nhàng vuốt lưng ta: "Ta biết. Đây là lệnh bài của Cấm quân, ta tặng nàng, để nàng khỏi lo lắng."
Dẫu trong lòng vẫn còn giận, nhưng ta vẫn nhận lấy lễ vật.
Lệnh bài của Hắc Giáp Cấm Quân! A! A! A!
Nếu không phải Lý Mục Khanh ở đây, ta đã ôm lấy mà hôn một cái rồi.
Ta cố giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng không ngừng vuốt ve chất liệu và hoa văn.
Là thật đó! A! A! A!
Không phải hàng giả đâu.
Lý Mục Khanh kéo tay áo ta: "Vậy ta có thể ngủ ở đây không? Ta sẽ không làm gì cả."
Ta lùi vào phía trong giường một chút.
Lý Mục Khanh vui mừng như một chú chó nhỏ.
Ngày hôm sau, ta cầm lệnh bài ra khoe trước mặt phụ thân: "Xem đây là gì? Lệnh bài của Hắc Giáp Vệ, chỉ cần ta ra lệnh, có thể đem toàn bộ nội các mà quét sạch!"
Mắt phụ thân ta sáng rực lên. Trong khoảnh khắc, ông cảm thấy ngọc tỷ của mình không còn giá trị nữa.
Bởi vì chúng ta đều là võ tướng, nên càng yêu thích Hắc Giáp Vệ hơn.
Phế đế và cựu Thái tử lại đang đánh cờ ở đó.
Lý Tự An nghe thấy lời chúng ta, cau mày: "Đó là phòng tuyến cuối cùng của hoàng cung. Con vì muốn lên giường mà đưa cho nhóc đó sao?"
Lý Mục Khanh nhướng mày, tay cầm quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống: "Phụ hoàng, người nói lời quá khó nghe. Người còn đưa cả ngọc tỷ truyền quốc cho người khác nữa mà."
Lý Tự An lặng lẽ nói: "Thứ đó vốn chẳng có tác dụng gì."
Lý Mục Khanh không phản bác: "Phụ hoàng nói rất phải."
14
Hoàng thái hậu đã trở về.
Ta và phụ thân bốn mắt nhìn nhau: "Phụ thân, người có nghĩ rằng Thái hậu sẽ không thích con không?"
Phụ thân ta trầm tư một lát: "Ngược lại, bà ấy không thích ta."
Ta càng lo lắng hơn.
Liệu thái hậu có phải không thích những kẻ dùng kiếm dùng gươm hay không.
Ta kể cho Lý Mục Khanh, hắn bật cười, nói rằng tình hình của ta và phụ thân hoàn toàn khác biệt.
Quả đúng như vậy, khi thái hậu gặp chúng ta.
Bà ấy rất thích ta, nắm tay ta, không khỏi cảm thán: "Tiểu nha đầu thật xinh đẹp."
Khi gặp phụ thân, Thái hậu không biểu lộ cảm xúc: "À, là Trần tướng quân."