Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 82



Tạ Dao lúc này trong đầu rối bời, nàng không hiểu vì sao mình lại dính phải loại thuốc này, rõ ràng nàng chưa từng thấy qua.

“Thuốc an thần gặp nước, lại dung hòa với hoa ngọc lan, cộng thêm tác dụng của thuốc mà Điện hạ đang dùng, cho nên mới ảnh hưởng đến bệnh đau đầu của người.”

Điều kiện hà khắc như vậy, lại có thể gặp đủ ở Đông cung.

“Những ngày nay ta vẫn luôn ở trong cung mình, cũng gần như không ra ngoài.”

Tạ Dao lúc này trong lòng may mắn nhất chính là những ngày qua buổi tối không ở bên cạnh Cố Trường Trạch, bệnh tình của hắn mới tốt lên nhanh chóng như vậy.

Mà tối nay nàng ở lại đây, mới khiến hắn đau đầu.

“Lời người nói là thật?”

“Thần vạn lần không dám lừa gạt Điện hạ.”

Cố Trường Trạch nhìn chằm chằm ông ta một lúc.

“Theo ngươi thấy, những thứ thuốc này có thể lấy từ đâu?”

“Thuốc này không tính là khó tìm, nếu muốn dựa vào đây mà biết được là ai làm, có chút khó khăn.”

Thái y lệnh không ngờ Cố Trường Trạch lại tin tưởng Tạ Dao như vậy, nhất thời nuốt xuống nghi ngờ trong lòng.

Cố Trường Trạch trầm mặc một lúc, đột nhiên nắm lấy tay Tạ Dao.

“Nếu thuốc này sẽ làm ta bị thương, vậy lưu lại trên đầu ngón tay Thái tử phi, có trở ngại gì không?”

“Điện hạ yên tâm, Thái tử phi khỏe mạnh, thuốc này trên người người dù có dùng nhiều hơn nữa, cũng chỉ có tác dụng an thần.”

“An thần...”

Tạ Dao lẩm bẩm một câu, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nội điện xưa nay không có ai vào hầu hạ, những ngày nay nàng chăm sóc Cố Trường Trạch càng là ngay cả son phấn cũng ít bôi, đầu ngón tay không nên có cơ hội dính phải bất kỳ loại thuốc nào mới đúng...

Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại, còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài có người bẩm báo.

“Nương nương, Hoàng hậu nương nương nói sáng mai trời mưa, người không cần phải qua thỉnh an.”

Trong nháy mắt, cảnh tượng người nọ nắm tay nàng khóc lóc sụt sùi chân thành tha thiết hiện lên, Tạ Dao run tay, cả người lạnh toát.

“Thuốc này bình thường chỉ có tác dụng an thần sao?”

“Chính xác.”

Hoàng hậu vừa mới mất Tam hoàng tử, ngày đêm đau lòng khôn xiết, nghe nói một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, còn phải đốt hương an thần uống thuốc.

Tạ Dao cổ họng căng thẳng.

“Thuốc này gặp nước mới có tác dụng?”

“Thông thường thuốc an thần không cần gặp nước, nhưng nếu muốn dung hòa với hoa lan ngoài điện, nhất định phải gặp nước.”

Hoàng hậu thích nắm tay nàng khóc, trên tay nàng thường xuyên dính nước mắt của Hoàng hậu, mỗi ngày từ Phượng Nghi cung trở về đều phải rửa tay.

Tháng ba mùa xuân đúng lúc hoa lan nở rộ, Cố Trường Trạch thích hoa lan không phải bí mật, nhưng hoa lan trong Đông cung đều dời hết ra vườn sau, chuyện này người biết không nhiều.

Nàng từng câu từng chữ hỏi, Cố Trường Trạch cũng rất nhanh ý thức được điều gì đó không đúng.

“Giang Trân.”

Giang Trân vội vàng từ bên ngoài chạy vào.

“Điều tra kỹ càng từng người hầu hạ trong viện Thái tử phi, ai thích ra ngoài cung nhất, đã làm những gì, đều phải điều tra rõ ràng.”

Nhìn Cố Trường Trạch cũng đã phản ứng kịp, trong mắt ôn nhu của Tạ Dao đã mang theo vài phần chán ghét căm hận.

“Là bà ta?”

Khó trách ngày nào cũng gọi nàng qua đó, thích nắm tay nàng khóc lóc kể lể, Tạ Dao ném hết đồ bổ bà ta tặng đổi sang đồ mới đưa vào, lại không ngờ phòng bị kỹ càng như vậy, Hoàng hậu lại giấu thuốc trên người nàng.

Có lẽ Đông cung có nội gián, biết nàng thích cắt tỉa hoa lan, biết Cố Trường Trạch thường xuyên qua đêm, nàng trở về Đông cung rửa tay, thuốc gặp nước phát tác, lại dung hòa với mùi hoa khi nàng cắt tỉa hoa lan, toàn bộ đều dính vào người Tạ Dao, truyền sang cho Cố Trường Trạch.

Tay nàng trong tay áo tức giận đến run lên, ánh mắt càng thêm áy náy nhìn Cố Trường Trạch, nàng không ngờ cuối cùng, người hại Cố Trường Trạch lại chính là mình.

“Ngươi nói vậy có mấy phần chắc chắn?”

“Tám chín phần mười.”

“Nếu từ hôm nay không dùng thuốc này, có còn ảnh hưởng gì không?”

“May mà phát hiện sớm, không dùng nữa thì không sao, thân thể Điện hạ yếu ớt, thuốc này lúc đầu sẽ khiến người thường xuyên phát tác bệnh cũ, thời gian lâu dài, bệnh tình chuyển nặng, cho dù lặng lẽ... người không còn, cũng sẽ không ai phát hiện ra là do loại thuốc này.”

Thuốc này ở trên đầu ngón tay không rõ ràng, người bình thường sẽ không nhìn chằm chằm đầu ngón tay Thái tử phi, không màu không vị, lại chuyên dùng để đối phó với bệnh của Cố Trường Trạch, muốn phát hiện ra quả thực khó như lên trời.

“Ta đã biết, ngươi lui xuống kê đơn thuốc đi.”

Cố Trường Trạch phất tay cho Thái y lệnh lui xuống, Tạ Dao vẻ mặt bất an muốn chạm vào hắn, đến một nửa lại dừng lại.

“Điện hạ...”

Cố Trường Trạch cố nén đau đầu, lấy khăn tay lau màu đỏ sẫm trên tay Tạ Dao.

“Ta sẽ cho kẻ làm chuyện này trả giá.”

Lời hắn nói nhàn nhạt, lại vô cớ xoa dịu bất an trong lòng Tạ Dao.

“Người cứ tin tưởng ta như vậy sao?”

Thái y lệnh trừng mắt nhìn nàng, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía nàng, Cố Trường Trạch lại dứt khoát nói.

Không phải nàng.

“Ta là phu quân của nàng, vì sao không tin tưởng nàng?”

Cố Trường Trạch ném khăn tay xuống đất, nhìn vết thương trên mu bàn tay nàng, nhíu mày nói.

“Giang Trân, lấy chậu nước đến cho Thái tử phi rửa sạch.”

Người hầu bưng thuốc lên, Cố Trường Trạch uống xong, cảm thấy đau đầu giảm bớt, nhìn Tạ Dao ở gian phòng bên cạnh đang bôi thuốc, hắn lặng lẽ gọi Giang Trân đến dặn dò vài câu.