Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 6



Ta ngước mặt lên bình tĩnh nhìn bà.

 

“Vậy Thanh Thư thì sao?”

 

“Ta lập gia đình rồI, Thanh Thư phải làm sao bây giờ?”

 

Tống mẫu đảo mắt, hiển nhiên bà đã nghĩ ra lý do thoái thác từ lâu.

 

“Ta đã tìm người tính mệnh cho Thanh Thư, thầy bói nói rằng nếu Thanh Thư muốn đỗ đạt tiến sĩ, trong vòng năm năm không được cưới thê tử.”

 

“Năm nay ngươi đã mười tám tuổi rồi phải không? Qua năm năm nữa thì ngươi sẽ biến thành bà nương mất!”

 

“Nam nhân chờ được, cô nương gia không chờ được đâu, đại nương ta làm thế cũng là vì lo lắng cho ngươi mà thôi.”

 

Ta rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Đại nương, ta còn chưa muốn lập gia đình.”

 

Tống mẫu thay đổi sắc mặt, bà vỗ bàn đứng lên, nước miếng cũng sắp phun lên mặt ta.

 

“Được lắm, ta biết ngay ngươi là một con ả đê tiện lòng dạ rắn rết mà!”

 

“Sao ngươi không đái một vũng rồi dùng nước tiểu làm gương để tự soi lại bản thân đi, chỉ là một món đồ chơi rách nát mà cũng dám mơ đẹp, nghĩ mình sẽ là thê tử nhà quan ư?”

 

“Ngươi không muốn lấy phu quân thì cũng phải lấy phu quân!”

 

“Rầm!”

 

Cửa gỗ bị bà dùng sức đóng mạnh vào, phát ra tiếng vang nặng nề.

 

Tống mẫu vô cùng tức giận, ngay cả nước cũng không uống lấy một ngụm, bà lập tức chạy ra ngoài tìm Thẩm Chính Khanh để bàn chuyện cưới hỏi.

 

Hiển nhiên là do bà sợ đêm dài lắm mộng.

 

11

 

Dường như muốn trừng phạt ta vì tội không nghe lời, Tống mẫu đã nhốt ta ở trong phòng, thậm chí còn không đưa cơm đến cho ta ăn.

 

Ta ở trong phòng ngồi yên suốt một ngày, cuối cùng cũng ngộ ra được một chuyện.



 

Tống gia muốn trèo lên cành cao nên mới quyết định bỏ rơi ta.

 

Khoan đã!

 

Bỏ rơi ta?

 

Bỏ rơi ta!!

 

Ta đột nhiên đứng lên, trong lòng dâng lên một suy đoán điên cuồng và lớn mật.

 

Nếu như, nếu như là Tống gia chủ động không cần ta, vậy liệu ta có thể có được tự do hay không?

 

Trái tim ta đập thình thịch, cổ họng cũng có chút căng thẳng.

 

Một đêm không ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng đập cửa đánh thức.

 

Tống mẫu thô bạo kéo ta xuống giường, mở tủ quần áo của ta rồi lục lung tung mấy bộ quần áo.

 

“Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, mau thức dậy cho ta!”

 

Lúc ta bị bà xô đẩy ra cửa, Tống phụ và Tống Thanh Thư đang đứng trong sân, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

 

Tống phụ thở dài, vẫy tay với ta.

 

“Tiên Nhi, ngươi cứ an tâm đi đi.”

 

“Thẩm Chính Khanh là người tốt, ngươi hãy sống tốt nhé.”

 

Đôi mắt của Tống Thanh Thư đỏ hoe, hắn nghiêng mặt không dám đối mặt với ta.

 

“Tiên Nhi, ngươi yên tâm, chờ sau này ta làm quan rồi, ta nhất định sẽ chiếu cố cho ngươi.”

 

“Sau này, nếu như ngươi gặp phải khó khăn, thì cứ việc tới tìm ta, ta…”

 

Tống Thanh Thư không nói nổi nữa, giọng của hắn nghẹn ngào, tràn đầy sự ưu thương.



 

Ta nhìn Tống mẫu mất kiên nhẫn và Tống phụ áy náy nhìn ta, ta thử lên tiếng hỏi.

 

“Các ngươi thật sự muốn đuổi ta đi ư?”

 

“Từ nay về sau, Tống gia không cần ta nữa đúng không?”

 

12

 

“Ầm ầm!”

 

Tiếng sét rền vang trên trời, sấm chớp vang dội.

 

Vô số mây đen dày đặc kéo tới từ bốn phương tám hướng, cuồng phong thổi mạnh đến mức khiến người ta không mở mắt ra được.

 

Tống mẫu vỗ đùi một cái.

 

“Ai nha, đậu đũa ta vừa mới phơi vào buổi sáng!”

 

“Mau mau mau, đương gia, mau đi theo ta lấy đồ vào.”

 

“Thanh Thư, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tiễn người đi!”

 

Áo bào màu trăng sáng của Tống Thanh Thư bay lượn trong gió.

 

Dường như hắn đang cố gắng hết sức để kìm nén cái gì đó, hắn thống khổ nhắm mắt lại.

 

Khi mở ra lần nữa, trong mắt hắn chỉ còn lại sự tỉnh táo.

 

“Tiên Nhi, ngươi đi đi.”

 

Thấy ta cứ đứng ngây ra đó và không nhúc nhích gì, Tống Thanh Thư nghiến răng, đi lên kéo cổ tay ta.

 

Sân Tống gia vốn rất nhỏ, chưa đi được hai bước thì ta đã bị hắn đẩy tới cửa.

 

“Tiên Nhi, là Tống gia có lỗi với ngươi.”

 

“Ngươi đừng trách chúng ta.”