Lần này Hình Minh làm thật sự quá lâu, ghế sô pha đã ướt sũng, nhưng cây gậy của anh vẫn còn chôn trong cơ thể Chu Tuệ chưa bắn tinh lần nào cả, khắp người cô toàn là mồ hôi, giống như vừa được vớt ra khỏi vũng nước, cô ướt sũng tựa vào lòng anh, bị người đàn ông hôn đến mức thở không ra hơi.
“Anh mau…bắn ra đi…” Cô run rẩy không ngừng, giọng nói mang theo tiếng nức nở mềm mại không thể tin được, “Hình Minh….anh mau…bắn đi…”
Hình Minh ôm cô vào lòng, gặm cắn cánh môi cô, nghe tiếng thét lên vô lực, bấy giờ anh mới đỡ lấy mông thịt, hung hăng giã thêm vài chục cái sau đó rút ra ngoài bắn lên bụng cô.
Chu Tuệ nằm nghỉ một hồi lâu, rồi tựa sấp trên vai anh, há miệng cắn lên bả vai rắn rỏi của anh.
“Em đói không?” Anh vươn tay giữ lấy cằm cô, hỏi một câu hai nghĩa, “Ăn xúc xích không?”
Chu Tuệ ngước mắt lườm anh, vừa lên đỉnh xong, trên mặt cô là sắc đỏ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, biểu cảm tức giận trông giống như đang làm nũng: “Anh tự mình ăn đi.”
Hình Minh giữ lấy cằm cô hôn một cái: “Vậy anh tự đi ăn đây.”
Anh đặt cô xuống, đứng dậy bước vào phòng bếp.
Nhìn từ phía sau, vai rộng eo thon, vị trí gần hông có hai đường rãnh gợi cảm, đôi chân thẳng tắp rắn chắc, lông chân rậm rạp, xương bả vai thỉnh thoảng nhô lên vài đường cơ bắp vì động tác nhấc tay, cánh tay dài phủ đầy gân xanh.
Anh cầm cái ly rót nước, tiếp đó ngửa đầu uống mấy hớp, có vài giọt nước men theo cằm anh chảy dọc xuống, trượt qua yết hầu nhô cao, vụt qua cơ ngực rắn chắc, chảy thẳng vào khu rừng rậm rạp kia.
Con mãnh thú ẩn nấp trong khu rừng đang trong trạng thái mềm nhũn nhưng cũng không thể xem thường, nó lắc lư theo nhịp bước đi của người đàn ông.
Chu Tuệ không biết mình bị làm sao, đôi mắt giống như dán chặt vào đó, đợi người đàn ông đi đến trước mặt, nâng cằm cô lên, cô mới kịp phản ứng bản thân mình đang làm gì.
“Làm thêm lần nữa?” Chóp mũi anh cọ vào chóp mũi cô, màu mắt u ám hẳn.
Chu Tuệ nghe thấy câu này da đầu lập tức tê dại, cô vươn tay đẩy mạnh anh ra: “….Em không muốn!”
Hình Minh nắm chặt tay cô, không bỏ lỡ bất kỳ vẻ mặt nào của cô: “Vậy em nhìn nó chăm chăm chi vậy?”
Chu Tuệ đỏ mặt đẩy anh ra: “Em đói, muốn ăn gì đó.”
“Ăn xúc xích không?” Anh cố ý hỏi.
Chu Tuệ lườm anh, khí thế trên mặt biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vẻ xấu hổ: “…Trừ xúc xích ra.”
Anh nhỏ giọng cười, bàn tay nóng rực xoa xoa gáy cô, giống như đang vờn mèo vậy, anh cúi người vác cô lên đi vào phòng tắm: “Tắm rửa trước đã, đi ăn sau.”
“Em tắm trước.” Chu Tuệ dùng tay đấm anh một cái, “Anh chờ em tắm xong rồi hẵng tắm.”
Cô sợ lát nữa anh lại không nhịn được, cơm tối phải đợi đến nửa đêm mới được ăn mất.
Hình Minh cười khẽ thả cô xuống, lấy một điếu thuốc trên buồn rửa tay ra hút, đôi mắt đen láy rơi trên khuôn mặt cô, anh hất cằm: “Được, vậy em tắm trước đi.”
Trong lúc Chu Tuệ tắm rửa, anh vừa hút thuốc, vừa cầm dao cạo cạo râu.
“Bên kia….” Chu Tuệ bôi sữa tắm xong, liếc mắt nhìn anh, cô vươn tay chỉ vào cổ mình, “Bên phải của anh, nơi gần cổ vẫn chưa cạo sạch…”
Hình Minh đi đến trước mặt cô, đưa dao cạo râu trong tay cho cô.
Chu Tuệ rửa sạch bọt sữa tắm trong tay, cầm dao cạo, đặt vào nơi gần cổ anh, vài sợi râu dài bị cạo sạch, cô vừa lòng mãn nguyện thu tay về, kiểm tra một lượt dưới cằm anh, chắc chắn đã cạo sạch sẽ mới trả dao cạo cho anh.
Hình Minh vẫn luôn nhìn cô.
Gương mặt lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa một tia dịu dàng.
Giống như một viên kẹo có nhân, bên ngoài là lớp kẹo cứng, nhưng bên trong lại ngọt ngào.
Chu Tuệ nhìn anh một hồi, ngón tay đặt trên bả vai anh, cô nhón chân hôn lên môi anh.
“Muốn ăn xúc xích à?” Anh cong môi cười nhẹ, bàn tay lớn giữ chặt cô, khiến nụ hôn này càng sâu hơn.
“Không muốn.” Cô cũng cười, “Chỉ là cảm thấy xúc xích đẹp trai quá.”
Cô chạm nhẹ vào môi anh lần nữa: “Nên muốn hôn một cái thôi.”
Lồng ngực Hình Minh rung rung, có tiếng cười trầm thấp vang vọng trong không khí.