Thanh Cung Bí Sử

Chương 79: Nhạt Phai



Những ngày hạ bắt đầu trở mình với những cơn mưa đầu thu. Tháng ngày lặng lẽ trôi qua, Lan Nhi cũng vẫn chưa thể nghĩ được lời nói lúc ấy của Dung Quý nhân. Nàng dạo quanh Hoa Viên, cơn mưa đi qua để lại trên những mảng đá lưu ly những vũng nước đọng lại. Không khí dần mát mẻ hơn, hương hoa vốn có trong Hoa Viên dường như dần được thay thế bằng mùi ẩm của đất và mùi quả chín mọng. Lan Nhi vịn tay Đức Hải từ từ rảo bước. Tiếng gót hoa bồn để chạm vào mặt đá lưu ly phát ra thanh âm giòn giã như tiếng vó ngựa, thi thoảng đi qua những vũng nước đọng như tiếng ngựa Xích Thố vượt sông. Lan Nhi ngồi vào một đình mát cạnh hồ. Từ xa, dáng người mảnh mai nhẹ lắc lư, sa phục màu lục thẫm phía trên thêu hoa lã chã, tóc búi cao hơi nghiêng một bên, đóa hoa tử đằng tím rủ xuống bên mang tai. Nàng ta đến gần Lan Nhi, vén áo cung kính thỉnh an: “Quý phi nương nương vạn phúc”

Lan Nhi xua tay, cười bảo: “Không dám, Cát muội muội được ân sủng như vậy. Bản cung làm sao có thể nhận đại lễ này chứ”

Cát Quý nhân cười duyên, nhẹ nhàng đáp: “Tần thiếp thân phận thấp hèn, gặp nương nương phải hết mực cung kính, tuân thủ quy củ. Nương nương nói vậy, tần thiếp thật tổn phước”

Lan Nhi phì cười, lưu tô bằng ngọc trai khẽ đong đưa, hồ điệp bằng vàng đính ở cuối đuôi lưu tô va nhẹ vào nhau tạo thành thanh âm lách tách. Lan Nhi nhìn Cát Quý nhân bảo: “Cát Quý nhân biết vậy thì tốt, trên dưới phải phân rõ tôn ti. Làm gì có chuyện kẻ bề dưới lại lấn áp người phía trên cơ chứ”

Nói đến đây Lan Nhi chợt nhận ra bản thân lỡ lời. Cát Quý nhân nắm bắt cơ hội, vênh giọng khiêu khích: “Quý phi nương nương nói chí phải. Kẻ bề dưới làm sao có thể lấn áp người phía trên được”, nàng ta nói đến đây cố tình giằng giọng như muốn nhấn mạnh: “Làm gì có chuyện ‘sủng thiếp diệt thê’ đúng không ạ”

Lan Nhi nghe những lời này hiểu rõ nàng ta muốn kích động nàng. Lan Nhi không nói thêm gì, quay mặt đi. Cát Quý nhân tiến đến níu chặt lấy tay áo nàng. Lan Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, bảo: “Cát Quý nhân, ngươi làm gì vậy”.

Cát Quý nhân cầm chặt lấy cổ tay Lan Nhi, nói: “Quý phi nương nương, người cần gì phải tránh né lời của tần thiếp chứ? Người chột dạ sao? Người cũng biết bản thân làm ra chuyện gì sao?”

Bàn tay đeo hộ giáp đồng mạ vàng của Cát Quý nhân cấn vào cổ tay Lan Nhi, khiến nàng đau nhói lên. Nhất thời không chịu đựng được mà đẩy tay nàng ta ra, Cát Quý nhân choáng váng ngã xuống hồ. Lan Nhi hoảng sợ hét lên: “Đức Hải! Đức Hải! Mau nhảy xuống cứu nàng ta đi! Đức Hải!”

Đức Hải nhảy vọt xuống hồ, lát sau, Cát Quý nhân được đưa lên bờ. Lan Nhi cho người đưa nàng ta về lại Trường Xuân cung. Cát Quý nhân té xuống hồ, cả người ướt sũng, nàng ta lạnh đến mức ngất đi. Lan Nhi ngồi cạnh giường, trong điện ấm áp nhưng với nàng lại như đang thiêu đốt từng khắc. Đức Hải trông thấy vẻ lo lắng của Lan Nhi, đến gần khẽ thưa: “Chủ tử, người đừng quá lo lắng sẽ không sao đâu. Chuyện này là do nàng ta cố tình gây sự, vả lại cũng chỉ là tai nạn. Người hoàn toàn không cố ý”

Lan Nhi vò chiếc khăn tơ trong tay, lo sợ Cát Quý nhân đó xảy ra chuyện gì. Nàng nhìn Đức Hải, nói: “Vô tình hay cố tình cũng vậy thôi, lát nữa Vạn Tuế gia đến ai biết được nàng ta sẽ nói những gì. Chỉ sợ lúc ấy Vạn Tuế gia lại không tin bản cung mà thôi”

Như Uyển hay tin liền chạy đến Trường Xuân cung. Nàng ta vừa đến đã vội vàng đến cạnh Lan Nhi, nắm lấy tay nàng bảo: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy. Sao nàng ta lại ngã xuống hồ chứ”

Lan Nhi tường thuật lại chuyện vừa xảy ra. Hai chân mài thanh mảnh của Như Uyển khẽ chau lại, nàng ta lo lắng nói: “Tỷ tỷ, chuyện này nhất định là nàng ta cố tình muốn hại tỷ. Vừa rồi muội đến đã thấy người của Trường Xuân cung đến Dưỡng Tâm điện báo tin, chắc lát nữa Vạn Tuế gia sẽ đến ngay thôi”

Lời vừa dứt câu, bên ngoài đã vang lên tiếng báo: “Vạn Tuế gia và Hoàng hậu nương nương đến”

Lan Nhi cùng Như Uyển tiến lên trước theo lễ thỉnh an. Hoàng đế tiến đến đỡ lấy tay Lan Nhi dìu nàng đứng dậy. Hắn nhìn nàng hỏi: “Quý phi, chuyện này thực hư như thế nào”

Lan Nhi hơi rưng rưng, mếu máo thưa: “Vạn Tuế gia…”

Lời còn chưa kịp thốt ra, bên trong tẩm điện đã vang lên tiếng khóc ỉ ôi của Cát Quý nhân. Hoàng đế cùng Hoàng hậu đi vào tẩm thất. Cát Quý nhân ngồi trên giường, từng mảng tóc ướt đẫm vẫn còn dính lại trên sườn mặt nàng ta. Mái tóc vẫn còn ẩm ướt xõa xuống bên vai. Từng lớp màn lụa Tô Châu thả xuống trong tẩm thất, dáng vẻ Cát Quý nhân hiện lên yêu kiều tựa bóng liễu xanh rủ mình trước gió xuân. Hoàng hậu trông thấy “hừ” một tiếng khinh miệt. Lan Nhi và Như Uyển cũng chẳng thể nào nhìn nổi cái vẻ yêu nữ ấy của nàng ta. Hoàng đế đến cạnh cầm lấy tay Cát Quý nhân, cất giọng ôn nhu: “Hoa Hoa, nàng thấy thế nào rồi”

“Hoa Hoa?”, Lan Nhi có chút sững người. Trước nay trong các phi tần Hoàng đế chỉ gọi duy nhất nàng là “Lan Nhi”, nàng có chút chạnh lòng. Vật đổi sao dời, vạn vật đổi thay, ngay cả thế sự quốc gia cũng đang đổi dời, lòng người là gì mà lại không thể đổi thay. Hoàng đế vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng như ngọc của Cát Quý nhân. Nàng ta nũng nịu ngã đầu vào vai Hoàng đế, thường bào màu nâu thêu hoa văn chìm của hắn bị mái tóc ướt nhẽm của nàng ta làm sẫm màu đi. Cát Quý nhân mếu máo, nói: “Vạn Tuế gia, người phải làm chủ cho thiếp”

Hoàng đế dịu dàng vỗ về nàng ta, Cát Quý nhân trông thấy hắn ân cần như thế, bèn lấn tới: “Vạn Tuế gia, vừa rồi ở Hoa Viên, thiếp chỉ nói mấy câu, Quý phi nghe không lọt tay liền đẩy thiếp xuống hồ. Người phải làm chủ cho thiếp”

Lan Nhi đứng gần đấy, vừa nghe thấy những lời này vội quỳ xuống, lưu tô ngọc trai bị dao động va vào mặt nàng đau nhói. Nàng quỳ xuống, cung kính thưa: “Vạn Tuế gia, thần thiếp thật sự không hề đẩy Cát Quý nhân xuống hồ, chẳng qua nàng ta chứ nắm chặt lấy tay thiếp không buông, vì muốn thoát ra nên mới vung tay, nàng ta đứng không vững mới ngã xuống hồ. Chuyện này thiếp thật sự không hề cố ý”

Như Uyển cũng quỳ xuống, nói: “ Vạn Tuế gia, nếu như tỷ tỷ thật sự muốn đẩy Cát Quý nhân xuống hồ thì cần gì phải nhờ Đức Hải nhảy xuống cứu chứ. Mong người suy xét”

Hoàng đế xua tay, bảo: “Quý phi, Uyển tần, hai nàng đứng lên đi”. Hắn dừng lại một lát, khi Lan Nhi và Như Uyển đứng lên, hắn nói tiếp: “Cát Quý nhân, nàng vừa ngã xuống hồ, nhất thời đầu óc không tỉnh táo, nàng nói Quý phi hại nàng, vậy nàng ấy cứu nàng làm gì? Nàng nghỉ ngơi thêm đi, chuyện này đừng nhắc đến nữa”

Cát Quý nhân nghe những lời của Hoàng đế, thổ thẹn không nói nên lời. Hoàng hậu, Lan Nhi và Như Uyển đứng gần đấy cố gắng nhịn cười. Mặt Cát Quý nhân đỏ bừng lên, nàng ta xấu hổ nằm xuống nhắm chặt mắt lại vờ ngủ. Hoàng hậu đưa tay nghịch chiếc trâm hoa ngọc lan mạ vàng trên búi tóc, dịu dàng thưa: “Vạn Tuế gia, Cát muội chắc cũng đã mệt rồi. Thiếp có chuẩn bị một ít điểm tâm trưa, người đến Chung Túy cung dùng với thiếp…”

Hoàng đế lắc đầu, xoa xoa thái dương, đáp: “Chính sự hiện tại rất bận rộn, nàng cứ việc dùng điểm tâm trưa đi, nếu đã cất công chuẩn bị thì cứ cho người mang đến Dưỡng Tâm điện đi”

Hoàng hậu chỉ biết vâng dạ, trầm lặng. Lan Nhi cùng Như Uyển tiễn Hoàng đế. Nàng đi đến cạnh Hoàng đế, muốn nắm lấy tay hắn, nhưng Hoàng đế rụt tay về, mân mê chuỗi hạt trong tay. Lan Nhi nhìn Hoàng đế trong lòng có chút không vui. Nàng cười duyên, nói: “Vạn Tuế gia, đêm nay thiếp hầu hạ người nhé”.

Hoàng đế không nhìn nàng, tiếp tục bước tiếp, hắn lạnh lùng đáp: “Đêm nay trẫm không vào hậu cung, trẫm phải phê duyệt tấu chương, nàng không cần phải chờ trẫm đâu”

Nói xong hắn bước nhanh hơn, vượt mặt Lan Nhi. Nàng đứng lặng nhìn theo bóng người khuất xa của Hoàng đế, trong lòng nảy nở một nỗi ưu sầu vô tận.