(Linh tuyền nước trong nối bạch cốt, sông Ngân chảy xuống trời xanh đong đưa)
“Âu Dương, có muốn lên nghỉ một chút không?”
Vương Ki nhìn nam nhân trong thủy tuyền, trên khuôn mặt chính trực hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đang ngồi trong dòng nước lạnh lẽo nhưng trán hắn lại nhễ nhại mồ hôi.
Âu Dương Vô Cữu ở đây đã ba ngày, trong ba ngày cứ hai canh giờ hắn lại xuống suối, xong lại nghỉ ngơi hai canh giờ.
Nối xương liền da, đều không dễ dàng như tưởng tượng. Huống chi còn là tình trạng gân mạch đứt tẫn, xương cốt gãy tan, da thịt bị xé mất không ít như Âu Dương Vô Cữu. Xương cốt máu thịt tóc tai được tái tạo trong nước kéo theo đau đớn con người chẳng thể tưởng được. Trong ba ngày này, Âu Dương Vô Cữu không biết đã hôn mê trong nước bao nhiêu lần, đều là bị đau đến ngất đi rồi lại gần như tức thời tỉnh lại, là vì đau đớn tận xương đã làm hắn tỉnh, không cho phép hắn rơi vào bóng tối vô giác vô tri.
Nhưng giờ khói trắng bốc lên đã ít dần, dưới làn nước có thể mơ hồ nhìn thấy những bộ phận từng mất đi cơ thịt dần được phục hồi lại, duy chỉ có cánh tay và bả vai bị thương nặng hơn thì vẫn còn nhìn thấy lớp cơ hồng nhạt phủ đầy mạch máu chưa lên da non.
Nghe được giọng Vương Ki, Âu Dương Vô Cữu mở mắt ra, thấy y đang ôm trong lòng vài quả đào to bằng nắm tay, căng mọng tươi ngon, cực kỳ mê người. Âu Dương Vô Cữu miễn cưỡng kéo khóe miệng tạo ra một nụ cười: “Tiên sinh, kỳ thật không cần phí công chuẩn bị, tôi ngâm trong nước chẳng thấy đói gì…”
Vương Ki đặt đào xuống bên suối, khom người xuống nâng Âu Dương Vô Cữu dậy, nam nhân trong nước chậm chạp đứng lên, mỗi bước chân như nặng ngàn cân, vất vả lắm mới ra khỏi nước.
Trên cỏ đặt một bộ y bào trắng tinh, đây là Vương Ki tìm được trong điện phủ bỏ hoang, có lẽ là y sức thượng cổ tiên nhân trong lúc vội vàng không kịp mang theo. Cái gọi là thiên y vô phùng, chính là mềm mại như không có gì, vừa vặn thích hợp với cả người đầy thương như Âu Dương Vô Cữu. Vương Ki giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, dìu hắn ngồi dưới tàng cây, xoay người đi rửa sạch đào, đưa qua, nói: “Cậu không phải tiên nhân hút nhật nguyệt tinh hoa là có thể no, ngâm mình trong nước chỉ làm chậm cảm giác của cậu thôi, vẫn phải ăn vài thứ chứ! Phụ cận có rất nhiều đào chín, đây là vật tiên gia gieo trồng năm xưa, tuy nơi này bị bỏ hoang đã lâu nhưng nó tự chín mỗi mùa, cậu không ăn còn linh thú trong núi thì thèm nhỏ dãi đấy.” Nói xong y đưa quả đào đã được rửa sạch đến bên miệng Âu Dương Vô Cữu, “Không ăn thì thật lãng phí.”
Tuy nói mấy ngày nay Âu Dương Vô Cữu ngâm trong nước không cần đi lại nhưng thân thể lại mệt đến không động nổi một ngón tay, ăn uống cũng để Vương Ki tự tay đút, giờ thấy đào đưa đến miệng thì liền nghiêm túc, ngưng thần nhanh nhẹn cắn một miếng, nhưng đột ngột cơn đau ập tới, suýt nữa thì sặc cả miếng đào vào cổ họng, hắn vội vã nuốt, lắc lắc đầu ý bảo không cần đút thêm. Vương Ki thấy thế, biết vết thương của hắn đang đau, vội thu đào lại, vén tay áo lau mồ hôi trên trán hắn: “Rất đau à?”
Âu Dương Vô Cữu trì hoãn một lúc, mới gượng cười: “Không… không sao.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, nếu đau quá thì hãy nghỉ một lát, nhưng cậu lại ngâm ba ngày…” Vương Ki nhìn lướt qua bậc thềm bằng ngọc thạch, phần chìm dưới nước còn sót lại dấu tay khi Âu Dương Vô Cữu đau đến gần như phát điên thì nhẫn không được bấu vào thềm đá, nếu không phải nước suối có thể chữa vết thương thì chỉ sợ mười ngón đã nát móng gãy xương. Trong lòng khổ sở, nam nhân này có khi rất dịu dàng hòa ái, nhưng có khi lại cố chấp đến không có biện pháp.
Âu Dương Vô Cữu ngẩng đầu nhìn vẻ khốn đốn của y, cho rằng y là người tâm địa thiện lương không thể nhìn người khác chịu khổ, bèn cố ý chuyển đề tài: “Tiên sinh còn đào không? Hết đau rồi, tôi muốn ăn nữa.”
Vương Ki tâm tư sắc sảo, làm sao không biết tâm ý của hắn, nhưng trước mắt chẳng còn cách nào, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn chịu khổ mà lòng buồn phiền, cũng may tình huống đang theo hướng lạc quan, nói như tự an ủi bản thân: “Xem tình huống của cậu, hẳn là cũng gần xong rồi, cố gắng ngâm thêm một ngày nữa thì có thể khỏi hẳn.”
“Ừ…” Nhưng mà lòng dạ Âu Dương Vô Cữu nào có ở đây, quả đào chín rục mọng nước, bị hắn cắn một miếng, nước đào ứa ra, chảy ngược xuống cổ tay Vương Ki, thuận theo làn da trắng muốt đi vào tay áo, nếu không phải cả người đang đau đến mức từng thời từng khắc đều muốn kêu gào thảm thiết thì hắn nhất định vô cùng hưởng thụ cách cho ăn như vầy.
Bất tri bất giác, ăn sạch một quả đào.
“Còn muốn ăn không?” Trong núi có rất nhiều đào, đều là tiên phẩm không có ở thế gian, tuy không bằng quả bàn đào trong vườn Vương Mẫu nương nương ba ngàn năm đơm hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm chín muồi có thể giúp con người trường sinh bất lão, nhưng ăn đào này cũng có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể.
“Ừ.”
Cứ thế một người đút một người ăn, Âu Dương Vô Cữu lơ đãng để y đút cho mình, lúc nhận ra thì đã ăn hết đào Vương Ki mang về, ăn xong mới thấy no căng đến khó chịu, cái bụng bằng phẳng đã phình lên một tí rất bắt mắt.
Vương Ki đứng dậy đi ra suối rửa tay, quay đầu lại thì không hề ngoài ý muốn đối diện với đôi mắt đầy cố chấp và nóng rực, dĩ nhiên đối phương nhanh chóng dời tầm nhìn, chăm chú quan sát ngọn cây chẳng có gì để quan sát.
Không khỏi thầm buồn cười, đến giờ nếu y còn không đoán ra người này đang nghĩ gì thì y thật sự đã sống uổng phí ngàn vạn năm nay rồi.
Chính là, Âu Dương Vô Cữu tựa hồ cảm thấy phải che giấu tình cảm của mình, mà con người này một khi đã trở nên quật cường thì cứ như con hồng bào xà cừ vương ngủ trong long cung lớn nhất Nam Hải, hai cái mai vừa dày vừa nặng mà đóng lại thì có cạy cũng cạy không ra, nhưng nếu đã mở ra được thì khác hẳn với vỏ ngoài màu vàng nhạt, màng trong rực rỡ có đủ các màu xanh, vàng, tía, mỹ lệ trân quý, khiến người yêu mến không rời tay.
Y đến bên cạnh Âu Dương Vô Cữu ngồi xuống, hỏi: “Cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Đào này quả thực là vật phi phàm, Âu Dương Vô Cữu tuy nói ăn quá no nhưng sau đó liền thấy cả người dễ chịu, khí lực bị tuyền thủy rút mất cũng khôi phục, đau đớn có hơi giảm bớt, hắn chậm rãi ngồi thẳng thân, gật đầu cười nói: “Tốt hơn nhiều. Không hổ là tiên gia phúc địa, ngay cả quả trên cây cũng không tầm thường!”
Ngẩng đầu nhìn vòm trời phía trên, nước chảy xiết ầm ầm, Ngân Hà cuồn cuộn từ trời giáng xuống như thác nước lao vào vòng xoay, ánh sao lóng lánh vút qua mắt, khi màn đêm buông xuống cảnh tượng này còn nguy nga khoáng đạt hơn. Ngọn tiên sơn hắn ở rất tường hòa yên lặng, đã nhiều ngày rồi vẫn chưa từng thấy một bóng người, có ngẫu nhiên bắt gặp thì chỉ là một con thú nhỏ kỳ dị chưa từng thấy bao giờ nhảy ra từ bụi cây hay lùm cỏ.
Giờ khắc này trong thiên địa, tại tiên sơn hư ảo phù du không thuộc về bất cứ nơi đâu, chỉ có hai người tồn tại, Âu Dương Vô Cữu thực bụng nghĩ nếu suối tiên kia đừng tốt như vậy thì hay biết mấy, cho dù có bắt hắn ở trong nước ăn thêm bao nhiêu đau khổ thì chỉ cần kéo dài thêm được ngày nào hắn có thể ở bên tiên sinh ngày đó.
Chợt nghe Vương Ki nói: “Đã có tinh thần như vậy, tôi hy vọng thiếu gia có thể giải thích việc chuẩn bị năm trăm lượng bạc để ở chỗ Phượng Tam cho tôi là sao?”
Âu Dương Vô Cữu không thể tưởng được y vẫn còn nhớ, tức thời luống cuống tay chân, nếu đã nói rồi thì cũng không thể giấu nữa, đành phải thành thật khai báo: “Giang hồ hiểm ác, tôi mặc dù tại vị minh chủ, nhưng khó cam đoan sẽ không có gì ngoài ý muốn… Cho nên mới giao hẹn trước với Phượng Tam.” Nói xong còn lầm bầm thêm vài câu, “Nếu không phải tiên sinh cai quản sổ sách nghiêm như vậy thì đã có thể lấy thêm năm trăm lượng nữa rồi.”
Vương Ki nheo mắt: “Nói vậy còn là lỗi tại tôi à?”
“Tiên sinh hiểu lầm!” Âu Dương Vô Cữu vội giải thích, “Đây chỉ là chút tâm ý của Vô Cữu, khi đó cũng chỉ nghĩ rằng đánh một trận với Huyết Sát ma giáo, sinh tử khó liệu.” Nói tới đây không khỏi cười khổ, “Nào ngờ, chiến tử sa trường chẳng có mà bụng yêu quái thì suýt nữa vào…”
Vương Ki khoanh tay nhíu mày: “Nói thế, năm trăm lượng này là hảo ý của cậu?”
“Đúng là một phen tâm ý…”
“Lo ngày nào đó chết rồi không thể đưa tiền lương cho tôi? Vì vậy nhờ cậy Phượng Tam?”
“Phượng Tam chung quy là người có thể nhờ…”
“Lẽ nào cậu thích tôi?”
“Vô Cữu đương nhiên là thích…!!”
Âu Dương Vô Cữu tức thì hoảng hồn, vội câm miệng, nhưng lời nói ra rồi sao có thể thu lại? Lập tức mở to hai mắt, lo sợ nhìn Vương Ki.
Còn Vương Ki thì như con mèo chộp được đuôi con chuột, đắc ý cười đầy xảo quyệt, bàn về tính kế, trong thiên hạ làm gì có ai vượt qua y, huống chi chỉ là một Âu Dương Vô Cữu?
Y cố ý chớp chớp mắt: “Tôi vừa mới nghe thấy gì vậy?”
“Không… Không có gì…”
“Không có gì sao? Thật à?”
Mặc y có bức bách thế nào, Âu Dương Vô Cữu chỉ lắc đầu: “Vô Cữu không có ý mạo phạm tiên sinh, càng không dám có ý nghĩ trái phận với tiên sinh.”
“Ô? Vậy ý cậu là, một trướng phòng tiên sinh nhỏ bé như tôi không xứng với ngài đại thiếu gia đây?”
“Vô Cữu không phải ý đó! Ý tôi là… đoạn tụ phân đào, vốn chịu thế nhân khinh thường, Vô Cữu kính trọng tiên sinh, không dám tổn hại thanh danh của tiên sinh!”
Vương Ki nhíu mày, cái vỏ trai này cũng cứng quá đi?
“Chẳng lẽ cậu đang mỉa mai tôi là loại người dung tục tôn sùng đạo đức luân thường như thánh chỉ à?”
“Không, không phải. Ai… Tiên sinh, cậu là tiên nhân xuất phàm nhập thánh, còn tôi chẳng qua là… là một phàm nhân, tiên phàm khác biệt, Vô Cữu tuyệt đối không dám có nửa phần vọng tưởng.”
Vương Ki nghe xong ngược lại mỉm cười: “Những lời cậu nói sao cứ như một khuôn từ Thiên Xu vậy? Nói gì mà tiên phàm khác biệt, cậu coi tôi là mấy cô tiên nữ nhát gan sợ phiền, thích nhưng không dám nhận, chỉ dám ở thế gian lén lút hoan hảo, bị thiên đế phát hiện trách móc hai câu thì hoảng sợ vứt bỏ tình nhân đã thề non hẹn biển mà vụt bay về trời à?”
Âu Dương Vô Cữu im lặng.
Đây là điều hắn để tâm nhất trước nay, hiện giờ bị Vương Ki một hơi nói toạc ra, trong lòng không khỏi rối loạn, nhất thời không biết nói gì thêm.
Vương Ki nhìn vẻ mặt ngốc lăng của hắn, không khỏi thở dài, nam nhân này rõ ràng kiên cường đến cả cốt nhục trùng sinh cũng có thể chịu được, nhưng cố tình vào lúc thế này lại để lộ vẻ yếu ớt không phòng bị, làm y có thể nào hạ quyết tâm cạy mở trái tim đóng chặt của hắn đây? Nhưng lúc này mà bỏ lỡ cơ hội không cho tiếp một liều thuốc mạnh, thì chỉ sợ những năm tháng về sau, nam nhân sẽ càng thêm cẩn thận giấu hết tất cả tâm ý, giấu đến chỗ ngay cả y cũng tìm không được…
“Âu Dương, tôi phụng ngự chỉ thiên đế hạ phàm tầm châu xây tháp, để tiện việc hành tẩu mới cố ý mượn xác phàm nhân. Thế gian tất cả đều vì vẻ ngoại, thứ cậu thích có lẽ chỉ là hình dáng thân thể này thôi.”
“Không!!” Âu Dương Vô Cữu gần như nhảy dựng lên, bàn tay như kìm sắt bắt lấy hai tay Vương Ki, đôi mắt thụy phượng trước giờ đều cười tít lại bây giờ đang trợn tròn ra, “Người tôi thích là cậu! Bất kể là trướng phòng tiên sinh hay là thiên thượng tiên nhân với tôi đều là một! Tuy rằng cậu lúc nào cũng lải nhải ngân lượng xài nhiều quá, lúc nào cũng lên mặt dạy tôi chẳng biết làm ăn, còn dọn sạch đồ cổ bài trí nhét vào nhà kho không cho ai đụng, giảm cả chi tiêu trong phủ xuống mức thấp nhất làm cha và các dì cứ ngày ngày tìm tôi kêu khổ, thì tôi vẫn thích cậu!!”
Vương Ki co giựt lông mày, đúng là cấp bách phun chân ngôn a thiếu gia, hóa ra trong suy nghĩ của cậu tôi lại là một trướng phòng tiên sinh hà khắc tuyệt đỉnh như thế!
Âu Dương Vô Cữu suýt nữa nhai luôn đầu lưỡi của mình, bàn tay nắm Vương ki như đụng phải que sắt nóng mà cuống quýt rụt về, xấu hổ gục đầu xuống, nhưng những lời vừa rồi nói ra hùng hồn như thế, chỉ sợ trong vòng mười trượng đều có thể nghe đến hai năm rõ mười, tình cảm che giấu đã lâu đột nhiên phun ra miệng, không khỏi có chút lúng ta lúng túng.
Vương Ki ổn định xúc động muốn gõ hắn một quyền, sau một hồi mới hậm hực nói: “Hừ, đồ cổ chứ gì, ngày lễ ngày tết cho cậu lấy ra khoe mẽ một chút cũng được. Còn việc chi tiêu, cha cậu và đám phu nhân kia lúc trước đã vơ vét không ít của báu trong nhà kho, cứ để bọn họ xài bớt đi, tôi sẽ tự động khôi phục tiền tiêu vặt như cũ. Về mặt buôn bán thì, khụ khụ… kỳ thật cậu làm cũng không đến nỗi nào. Nhưng! Tốc độ xài bạc của cậu quả thực chẳng khác gì đốt tiền, điểm này, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!”
Âu Dương Vô Cữu nghe nghe rồi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện Vương Ki chẳng hề có vẻ tức giận hay phẫn nộ vì được một người đàn ông như hắn mến mộ.
“Tiên sinh…”
Vương Ki chỉ làm một ít nhượng bộ hiếm hoi, nhưng trướng phòng tiên sinh không hổ là trướng phòng tiên sinh, y khoanh hai tay trước ngực, bảo trì vẻ cao thượng như cũ: “Thế nào? Có ý kiến?!”
Âu Dương Vô Cữu nuốt nước miếng, dè dặt nói: “Tiên sinh, ý tôi là, tôi thích cậu… giống như kiểu tình yêu nam nữ…”
“Tôi biết.”
Vương Ki không thèm nhìn biểu tình sững sờ đến đực mặt của Âu Dương Vô Cữu, tựa như y chỉ đang nói bâng quơ trên chợ không có củ cải mình bất cẩn mua nhầm dưa chuột mà thôi.