(nợ Ỷ Ngọc Túy Mộng Hồng Tô, lại còn mơ hồ mang danh phong lưu bạc tình)
“Bộp!!” Một chồng đơn nện xuống trước mặt Âu Dương Vô Cữu, một gương mặt như Tu La trợn mắt sáp lại phi thường gần.
Trong đơn giấy trắng mực đen, rành mạch viết: “Hồng Tô Lâu”, “Ỷ Ngọc Lâu”, “Túy Mộng Lâu”.
Âu Dương Vô Cữu không ngừng thầm mắng Phượng Tam. Hắn đương nhiên biết ông chủ phía sau mấy nhà thanh lâu này chính là Phượng Thiên Linh, Phượng Tam gia! Thanh lâu của Phượng Tam hiển nhiên không chỉ có bán tiếng cười kinh doanh da thịt, thử hỏi dưới gốc mẫu đơn, anh hùng nào lại không phong lưu? (cái này là từ câu Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu) Tình báo lớn nhỏ trong giang hồ đều không chạy thoát khỏi tai mắt y, dưới quyền còn có một đám tử sĩ vô thanh vô tức ẩn núp khắp đại giang nam bắc, chuyên việc điều tra tin tức.
Nhưng kêu y đưa giấy nợ tới đây thì thôi, sao còn phải chia thành tới mấy tờ?! Đây không phải rõ ràng nói hắn lưu luyến thanh lâu, tiêu tiền như nước sao?
Trộm nhìn trướng phòng tiên sinh đang chống hai tay lên bàn, cặp mắt hắc bạch phân minh gắt gao trừng hắn, Âu Dương đại minh chủ chột dạ.
“Đại thiếu gia,” Thanh âm buồn rười rượi của Vương Ki ghim vào tai y như mèo con cào tường, “Tôi muốn hỏi rõ ràng một chút, mấy con số nợ trên giấy đều là số thực?”
“Ách… Xác nhận là số thực.”
Vương Ki híp mắt, chuẩn xác rút lấy một tờ trong đó, bày ra trên bàn: “Đại thiếu gia, ngài có thể nói cho tôi biết là uống rượu gì mà cao quý như thế không, một bình rao giá năm mươi lượng bạc?!”
“Rượu thanh lâu vốn là đắt hơn vài phần so với tửu quán bên ngoài…”
“Tôi đã tính qua, bất quá chỉ là ăn vài món điểm tâm mà tốn một trăm lượng bạc, gan rồng mật phượng cũng không đắt như thế?!”
Những nơi như Hồng Tô Lâu, Âu Dương Vô Cữu cũng từng theo một ít giang hồ bằng hữu đi qua, chỉ nhớ rõ món ăn nơi đó mùi vị quả thực không ra sao cả, một trăm lượng bạc ở Lâu Ngoại Lâu bày ra năm mươi bàn còn dư, khó trách Vương Ki một bộ dáng muốn lật bàn, chắc là tên Phượng Tam kia lười tính toán, tùy tiện viết vài mục nợ đối phó, không ngờ tới Âu Dương phủ lại có một cái trướng phòng tiên sinh thông minh như này.
Vương Ki nhíu mày đọc từng tờ giấy nợ vừa nhìn đã biết là tính bậy: “Vừa nhìn đã biết là mấy khoản chi gạt người! Một buổi tối liền tiêu hết ba trăm lượng bạc?! Mỗi món đồ đều có giá trên trời một cách kỳ diệu, hừ… Nhất định là coi các cậu là mấy đại thiếu gia không hiểu tính toán lại thích ra vẻ sang trọng như thằng ngu để đùa giỡn rồi!!” Dám ở trước mặt Lộc Tồn tinh quân y giở thủ đoạn, hừ, không cho mấy tên gia khỏa to gan lớn mật này một ít giáo huấn, thì đúng là sẽ hỏng mà!!
Bên kia Âu Dương Vô Cữu cũng lo lắng trong lòng, mấy món nợ này hắn đương nhiên biết không phải là xài vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt, con số trong đó chính là giao cho gia quyến của người truyền tin, nhưng mấy điều này đều là chuyện bí mật, đương nhiên không có khả năng liệt kê rõ ràng trong giấy, mấy trướng phòng tiên sinh trước kia chỉ cần là khoản nợ đại thiếu gia gật đầu thì đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cũng là ngân lượng của chủ tử nhà mình, nếu muốn dùng thì sao cứ phải nhất nhất tra rõ ngọn nguồn?
Nhưng trướng phòng tiên sinh hôm nay lại không chịu phục tùng, thế nào cũng phải làm đến rõ ràng minh bạch, mấy khoản sử dụng rất đúng đắn nhưng lại không thể lộ mặt này kêu hắn phải giải thích thế nào đây?
Lúc này hắn còn đang bận rộn đối phó với chuyện Tây Vực Huyết Sát, tuy nói đã sớm có chuẩn bị nhưng chốn giang hồ có rất nhiều chuyện không phải nói chuẩn bị tốt là sẽ vạn vô nhất thất.
Cái gọi là giang hồ, có khi lại không giống chiến trường, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được. Hắn phải cẩn thận bố trí, nghiêm phòng bất trắc, vì vậy từ lúc nghe được tin tức từ chỗ Phượng Tam, hắn liền lập tức phái môn hạ đệ tử chặt chẽ chú ý tình huống của các môn các phái, phát thiệp mời khắp võ lâm mời đồng đạo đến dự võ lâm đại hội. Muốn thuyết phục đám lão nhân vừa ngoan cố vừa đa mưu túc trí kia cũng không phải đơn giản như đã nói.
Tục vụ quấn thân, từ sáng đến giờ hắn ngay cả nước cũng chưa uống một ngụm chứ đừng nói chi là bữa sáng bữa trưa, nhưng chuyện Huyết Sát không thể sơ xuất, hắn không thể không thận trọng, lúc này hắn làm sao còn thừa ra tâm tình mà tỉ mỉ giải thích với Vương Ki, bị y ép hỏi như thế, trong lòng không khỏi sốt ruột, nhịn không được vỗ bàn, trầm giọng quát: “Tiên sinh không cần hỏi nhiều, xin cứ tính rõ đem ngân phiếu đưa qua là được!”
Ngữ khí nghiêm khắc, không dung ngỗ nghịch, người nam nhân này chẳng qua là trầm giọng quát nhẹ nhưng cũng đủ khiến người trong võ lâm đều cúi đầu, uy nghi như thế sao có thể không làm người sợ.
Vương Ki tức thì sửng sốt, y trước đây cũng đã gây khó dễ rất nhiều, nhưng chưa từng thấy Âu Dương Vô Cữu nổi giận, còn cho rằng nam nhân này là một khối bông lớn hút nước, hóa ra là trong bông có giấu sắt a!
Vốn thiếu gia nhà giàu thăm thanh lâu kỹ viện, vung chút vàng bạc tiền tài đổi lại danh tiếng phong lưu cũng là nhân chi thường tình. Nhưng Vương Ki và Âu Dương Vô Cữu mặc dù chỉ mới ở chung có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng lại nhận thấy người này tính tình tốt đến khó tin, hơn nữa hành sự đứng đắn, lúc nhìn thấy xấp giấy kia được đưa tới thật sự có chút không tin. Kỳ thật ngân lượng chẳng qua là việc nhỏ, y chỉ là muốn đến đây để hỏi rõ thôi.
Thấy hắn không phủ nhận, dáng vẻ thậm chí còn có chút nhớn nhác, trong lòng không khỏi hơi thất vọng, đến nỗi vì sao thất vọng ngay cả chính y cũng không nói được.
Bên này tự Âu Dương Vô Cữu cũng hơi giật mình, nhìn thấy đôi mắt to hắc bạch phân minh kia hạ tầm mắt, thần sắc thất vọng chợt lóe khiến hắn căng thẳng trong lòng.
Liền nghe Vương Ki nói: “Là Vương Ki nhiều chuyện. Ngân phiếu tôi sẽ đích thân đưa qua, thỉnh đại thiếu gia yên tâm.” Nói xong thi lễ một cái liền xoay người đi, tấm lưng kia đi đến dứt khoát, giống như một đi không trở lại.
Vương Ki quay đầu, cho là hắn không yên lòng, liền nói: “Tôi đã đáp ứng việc này, đương nhiên sẽ không ngầm chiếm tiền, đại thiếu gia cứ yên tâm!”
“Tôi không phải ý này!” Âu Dương Vô Cữu rõ ràng muốn giải thích, nhưng hắn lại không thể nói thật, chỉ có thể lắp bắp, “Có một số việc, tôi… tôi không tiện giải thích rõ ràng…”
“Không tiện vậy thì đừng nói.” Vương Ki đẩy tay hắn ra, không sao cả nhún nhún vai, “Kỳ thật tôi biết, phàm là kẻ có tiền luôn luôn có chút khoản chi không thể để ai biết, cũng không đến lượt một trướng phòng tiên sinh như tôi biết.” Nói xong, chắp tay xoay người đi mất.
Âu Dương Vô Cữu ngây người tại chỗ, chỉ có thể nhìn bóng dáng hiên ngang dứt khoát đi mất của y.
Y nói như thế, không thể nghi ngờ là đem hắn và tên thương nhân giàu có bất nhân của Bảo Sinh Đại Áp gộp làm một.
Kỳ thật Âu Dương Vô Cữu tính tình rộng lượng, không hề để ý người bên ngoài nhìn hắn như thế nào, năm đó khi hắn tuổi trẻ đã ngồi trên vị trí minh chủ, có người nói hắn mua danh chuộc tiếng, có người mỉa mai hắn còn chưa dứt sữa, hắn bất quá cũng chỉ cười trừ. Nhưng không hiểu vì sao hắn rất để ý suy nghĩ của vị trướng phòng tiên sinh Vương Ki này, không muốn bị y hiểu lầm.
Bên này, trướng phòng tiên sinh sau khi quẹo khỏi hành lang thì dừng bước lại, quay đầu nhìn nhìn hướng thư phòng, thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị đại nghĩa, mũi khẽ hừ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba trăm lượng có thể lấy ngon lành như vậy à? Hừ! Dám đi thanh lâu ăn chơi rượu chè!!”
Vài ngày sau đó Âu Dương Vô Cữu vô cùng khổ não, tuy rằng rất muốn tìm một cơ hội cùng Vương Ki giải thích, nhưng hắn không thể nói ra sự thật, vậy phải nói dối, cố tình hắn lại không muốn lừa gạt Vương Ki, vì vậy thật sự là nghĩ muốn nát đầu vẫn không ra cách giải quyết.
Còn việc võ lâm đại hội cũng là lửa sém đến lông mày, các môn các phái vừa nghe Huyết Sát tái xuất giang hồ, những người trẻ tuổi ít nhiều cũng có nghe qua danh ma giáo Tây vực, nghé mới sinh không sợ cọp, đều ngầm xoa tay nắn chân, hy vọng có thể có cơ hội ở trên giang hồ bộc lộ tài năng. Còn những lão tiền bối tuổi tác đã cao thì lập tức nhớ lại trận huyết chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần trên Hoa Sơn, không khỏi thấp thỏm về đêm, lo lắng đề phòng không biết Huyết Sát kia sẽ tìm tới môn phái nào trước.
Thế là người trong võ lâm bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ hội về Hàng Châu, chỉ chờ đến võ lâm đại hội do đương kim võ lâm minh chủ Âu Dương Vô Cữu tổ chức vào mười lăm tháng tám.
Còn trong Âu Dương phủ của võ lâm minh chủ, khách khứa lại nối liền không dứt, thiếp tử bái phỏng nối đuôi nhau đưa lên, cứ thế chen chúc đầy trên bàn án vốn không rộng rãi gì cho cam của Âu Dương Vô Cữu, ngay cả chỗ để bày ra mẩu giấy viết hai chữ cũng không có.
Âu Dương Vô Cữu đối mặt với núi bái thiếp kia thở dài, ngẩng đầu, thấy Triệu quản gia lại mang một đống bái thiếp tiến vào, không khỏi buồn bực nói: “Cách mười lăm tháng tám không phải còn tới mười ngày sao? Đến lúc đó gặp mặt không được à? Bọn họ gấp gáp cái gì chứ…”
Triệu quản gia thấy trên bàn không còn chỗ trống liền đem thiệp chất đống trên mặt đất cạnh bàn, sau đó mới thẳng người đập đập lưng: “Thiếu gia, cái này ngài không hiểu rồi! Đến ngày đó trên võ lâm đại hội bàn là việc chính, bàn xong cũng giải tán, cho nên việc tư phải thừa dịp võ lâm đại hội chưa diễn ra để làm.”
“Việc tư?” Âu Dương Vô Cữu ù ù cạc cạc.
Đôi mắt nhỏ luôn nửa híp của Triệu quản gia hiện lên một tia tinh quang sắc bén: “Thiếu gia có điều không biết, ngài là võ lâm minh chủ, lại là Tàng Kiếm môn chủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hơn nữa còn là cháu ruột của trưởng tử Âu Dương thế gia của Hàng Châu, có thân phận đến cỡ nào chứ? Dung mạo tráng niên chính trực nhưng đến nửa hồng nhan tri kỷ cũng chưa có, càng không nghe thấy nói đến hôn phối, vị trí Âu Dương phu nhân bỏ trống đã lâu…”
“Vậy thì sao?”
“Nghe đồn nữ tử khuê phòng trong giang hồ đều muốn cùng thiếu gia gặp mặt một lần…”
Âu Dương Vô Cữu lại nhíu mày, đã hiểu được ông muốn nói đến cái gì: “Triệu quản gia, giang hồ đồn đãi có thể tin sao? Huống chi là cái loại bàn tán thậm thụt này, tổn hại danh tiết người khác không phải là hành động nghĩa hiệp.”
Quả thật là oan ức cho Triệu quản gia, cổ tay ông vừa lật, dùng một thủ pháp cực kỳ khéo léo từ trong núi bái thiếp chuẩn xác rút ra vài tấm thiệp, nhưng núi thiếp tử kia không hề nhúc nhích. Là thủ pháp cao minh đến cỡ nào! Cho dù là trên giang hồ cũng không được đến mười người.
“Thiếu gia, mấy môn phái này người tới có một nửa là nữ quyến, tôi xem đây không giống võ lâm đại hội mà ngược lại giống tương thân đại hội hơn!”
“Hoang đường!” Âu Dương Vô Cữu đập tay lên bàn, khí thế không giận mà uy nhất thời khiến Triệu quản gia không dám nhiều lời.
Bị đôi mắt hẹp dài kia chăm chú quan sát, Triệu quản gia nhất thời có loại cảm giác rợn tóc gáy khi bị mãnh thú nhe răng nhìn chằm chằm.
“Ta vậy mà không biết, Vô Thủ (không đầu) đầu đà là một người lắm mồm đấy.”
Triệu quản gia thần sắc nhất thời đông cứng, cúi thấp đầu nói: “Lão nô không dám, được thiếu gia chiếu cố nhiều năm, rời xa giang hồ, lúc này đây thấy náo nhiệt, nhất thời quên mất chừng mực không có quy củ, mong thiếu gia thứ tội!” Vô Thủ đầu đà, danh hào này tựa hồ đã sớm bị người quên lãng, nhưng mười năm trước, chỉ cần nhắc tới Vô Thủ đầu đà, gần như tất cả giang hồ nhân sĩ đều sẽ run rẩy hoảng sợ, không ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết trong tay hắn có một cây thiền trượng bằng sắt dài một trượng tám, lấy thủ cấp người như cắt cỏ thái rau, từng trong một đêm diệt tám đại môn phái ở Mạc Bắc, sau đó không hiểu sao lại mai danh ẩn tích. Lại không người biết, đêm hôm đó, thiết thiền trượng bị một thanh niên gần hai mươi dùng một thanh kiếm mũi xanh cực kì bình thường một chiêu đánh gãy, từ đó về sau, Mạc Bắc không còn cái tên Vô Thủ đầu đà, ngược lại hai tháng sau, trong Âu Dương phủ ở Hàng Châu có thêm một người quản gia họ Triệu.
Trong phòng không khí lạnh lẽo nặng nề, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân cấp tốc, còn chưa chờ bọn họ quay đầu nhìn lại, ván cửa “cạch!!” đã bị đẩy ra, thân ảnh thanh sam lao vào như gió. Ngay cả Triệu quản gia cũng không khỏi trợn tròn mắt, cái gì? Vương Ki tiên sinh ở trướng phòng không phải là không biết võ công sao? Nhưng nhìn tốc độ vừa rồi của cậu ta, quả thực so với thân pháp khinh công Tung Vân Thê (đạp thang mây) còn cao minh hơn, đến chân cũng không chạm đất!!
Vương Ki cũng mặc kệ bên trong là không khí gì, y bây giờ là đang căm phẫn trào dâng.
Phải biết là một khi võ lâm đại hội diễn ra, những võ lâm nhân sĩ có gia thế có nhân phẩm sẽ tự chi phí tổn, nhưng phần lớn người võ lâm nói dễ nghe là liêm khiết thanh bạch, nói khó nghe chính là vô công rồi nghề một nghèo hai trắng, đến Hàng Châu một chuyến cũng chỉ mang theo chút lộ phí.
Vậy vào Hàng Châu ai sẽ phụ trách cơm nước? Đương nhiên là võ lâm minh chủ rồi!
Thử nghĩ xem, muốn hiệu lệnh võ lâm, một hô trăm ứng, cũng không thể chỉ bằng chút thanh danh hư vô mờ ảo hoặc võ công dùng một đỡ trăm mà thành, quan trọng hơn, thực tế hơn, chính là… ngân phiếu!!
Võ công có cao, có đệ nhất thiên hạ thì thế nào? Không gia thế, nghèo xác nghèo xơ, mở một cái võ lâm đại hội, đến chừng trăm người, ở một ngày, ăn ba bữa thôi cũng đủ sập nhà!
Cho dù có tài đại khí thô như Âu Dương thế gia cũng không thể mỗi năm mở một cái võ lâm đại hội, chỉ vì lần này ma giáo Tây vực rục rịch hành động, tình thế nghiêm trọng mới phải truyền thư kêu gọi các môn các phái. Khó có được một lần quang minh chính đại diện kiến võ lâm minh chủ, chẳng trách chúng gia chưởng môn đều nhộn nhịp kéo thân thích đến đây.
Nhưng trướng phòng tiên sinh chỉ xem nợ tính tiền lại mặc kệ những điều này, y chỉ thấy được mỗi ngày đại bút đại bút chi phí đều dùng để khoản đãi mấy tên mãng phu hếch mũi lên trời tự cho là đúng, lại còn là loại tuyệt đối không có một tí hồi báo nữa chứ.
Ba trăm lượng xuất ra cho thanh lâu y còn chưa tính, vốn định làm mặt lạnh để tên thiếu gia phá nhà vung tiền như đất này triệt để kiểm điểm một lần, không thể ngờ được hắn cư nhiên còn tiêu tiền thậm tệ hơn, cho dù muốn bại gia cũng không nên dùng cái bại pháp này chứ?! Lại còn muốn bại sạch sẽ ngay trước mặt Lộc Tồn tinh quân đường đường chưởng quản thiên vận chi tài?! Sau này trở về trời phục mệnh không phải sẽ bị chúng tiên chê cười sao!!