“Ngươi không đi tổ đội sao?” Một âm thanh truyền vào trong tay Bắc Tiểu Lục.
Khi hắn nhìn sang thì phát hiện người nói chính là Trường Sinh Thất. Bắc Tiểu Lục nhìn y lắc đầu nói: “Ta không thích nghe lệnh ai cả!”
Dường như có chút kinh ngạc với câu trả lời của hắn, Trường Sinh Thất cũng cười nói: “Bắc huynh với ta coi bộ đều cùng có chung suy nghĩ này.”
Nghe được lời y nói Bắc Tiểu Lục cũng không nói gì tiếp. Hắn đang suy nghĩ tới những gì mà Nạp Lan từng giới thiệu cho hắn, Tu chân lộ là nơi chú trọng tư chân ngộ tính, nếu như không có tư chất ngộ tính thì cho dù có vào được Tu chân lộ cũng không có bao nhiêu lợi ích.
Bởi vậy dưới tình huống bình thường danh ngạch này được các đại thế lực rất coi trọng, danh ngạch quý đương nhiên phải cấp cho đệ tử có tư chất ngộ tính ưu tú nhất. Những đệ tử này tiến vào Tu chân lộ rất nhanh liền trở thành Nguyên Anh Kỳ, trở thành một trong những cường giả bên trong Tu chân lộ.
Ngắn ngủi hơn một giờ, đa số tu sĩ có mặt trên phi thuyền liền đã tổ đội hết, âm thanh huyên náo cũng bớt bớt lại. Đương nhiên đại đa số đều là những nhóm đệ tử cùng tông môn tự tạo thành tổ đội, giống như tên Thượng Mạc thì tương đối ít.
“Hai vị đạo hữu này, ta là Yêu Lan Lan. Ta xem các ngươi còn chưa có người tổ đội, nếu không các ngươi tiến vào tổ đội cùng chúng ta?” Một nữ tử dáng người thướt tha đi đến, giọng nói trong trẻo, trên thân tỏa ra một mùi hương thơm nhàn nhạt lập tức làm Bắc Tiểu Lục không vui.
Loại hương thơm này mặc dù không nồng đậm nhưng Bắc Tiểu Lục vô cùng ghét bỏ, hắn lập tức phong bế đi khứu giác của mình liền thấy dễ chịu hơn hẳn. Nhìn thấy nữ tử qua đây lập tức có mấy tu sĩ theo bản năng đi qua bên đây.
Nữ tử dường như không quan tâm mấy người kia, nàng hơi nhìn qua Bắc Tiểu Lục rồi đặt ánh mắt tại trên thân Trường Sinh Thất. Dường như câu nói vừa nãy nhấc lên hai người có cả Bắc Tiểu Lục chỉ là thuận miệng, còn mục đích của nàng chính là Trường Sinh Thất.
Mà quả thật bề ngoài của Trường Sinh Thất không có gì phải chê, khí chất cùng tướng mạo của hắn có thể làm một ít nữ tu si mê cũng không có gì lạ. Còn về phần Bắc Tiểu Lục thì… khuôn mặt da đen, tướng mạo tầm thường, đã thế tu vi còn kém nhất trong đây chỉ có Kim Đan tầng 5.
Trường Sinh Thất không chút cảm xúc từ chối: “Xin lỗi, ta một mình đã quen.”
Một hồi dùng hết lời lẽ ngọt ngào nhưng Trường Sinh Thất đều không có thay đổi quyết định, Yêu Lan Lan bực tức trong lòng ánh mắt khẽ đưa qua Bắc Tiểu Lục. Nhìn tướng mạo của hắn lập tức càng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng bày ra nụ cười:
“Vậy còn đạo hữu này đi theo ta tổ đội, đội của chúng ta ở bên kia.”
Nàng đi được vài bước không thấy âm thanh bước chân mới nghi hoặc quay lại, vừa quay lại nhìn thì Yêu Lan Lan liền phẫn nộ trong lòng, sắc mặt cũng trở lên khó coi. Lập tức Yêu Lan Lan chất vấn Bắc Tiểu Lục: “Ngươi tại sao vẫn còn đứng đó?”
Bắc Tiểu Lục lười biếng nhìn nàng một cái rồi nói: “Cút!”
Nữ nhân này từ xó nào chui ra mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn.
Một tiếng “Cút!” như vả vào mặt của nàng làm khuôn mặt của Yêu Lan Lan đỏ bừng lên, nàng nắm chặt hai tay. Từ khi nào mà nàng chịu nhục như vậy, đám nam nhân lúc nào không bị hắn trêu đùa ngoan ngoãn như cún con, tên này tướng mạo thì thô đen tu vi thì thấp kém lại dám không coi lời nàng nói ra gì.
Khoang thuyền lập tức chìm vào im lặng trong chốc lát, một tên tiểu tử dáng dấp tầm thường vậy mà chỉ tay quát một nữ tử tu vi Kim Đan viên mãn. Mấu chốt nữ tử này còn rất xinh đẹp. Bọn họ chưa để ý đây là chuyện gì nhưng đối với hành động của Bắc Tiểu Lục thì rất bất mãn.
Nhưng Yêu Lan Lan chuyện gì mà chưa trải qua lập tức nên biết mình phải làm thế nào, chỉ thấy hai bên vành mắt đỏ lên, dĩ nhiên cúi đầu cắn răng khóc. Hơn nữa, nàng còn giả vờ lau đi như không cố ý.
Hành động của nàng nhanh chóng được mấy thiếu nữ ngây thơ bênh vực, “Ngươi không muốn tổ đội thì nói một tiếng vì sao còn phải bảo người ta cút, chẳng lẽ người nhà của ngươi không dạy ngươi lễ nghi hay sao?”
Một nữ tử váy tím trên cánh tay còn thêu một đóa cỏ ba lá, tay cầm một thanh trường kiếm một tay chỉ vào Bắc Tiểu Lục mắng.
Bắc Tiểu Lục thờ ơ nhìn qua nữ tử một cái cũng không có trả lời.
Hành động Bắc Tiểu Lục quát Yêu Lan Lan không ai nguyện ý đứng ra hỗ trợ trách mắng hắn, nhưng ngay khi nữ tử váy tím này đứng ra chất vấn thì lập tức có một loạt âm thành nổi lên.
Một tên tu sĩ Kim Đan viên mãn hừ lạnh một cái, nói: “Chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ vậy mà cũng có thể lớn lối đến vậy? Ta nói cho ngươi biết, Mục Tiêu ta mời ngươi vào tổ đội ngươi có vào hay không?”
Bắc Tiểu Lục hay tay khoanh trước ngực, ánh mắt trêu tức nói: “Ta không vào đấy, ngươi cắn ta được à?”
“Tốt lắm, bản công tử hôm nay chính là muốn giáo huấn ngươi, để cho ngươi biết thân biết phận một chút.” Mục Tiêu bước lên một bước thoắt một cái xuất hiện ở bên trái Bắc Tiểu Lục, một quyền bạo phong đánh ra.
“Hừ.” Lạnh giọng hừ một tiếng, Bắc Tiểu Lục khẽ lắc thân một cái một quyền bạo phong của Mục Tiêu liền đánh vào tàn ảnh, còn Bắc Tiểu Lục thì đã ở phía sau của hắn.
Bôn Lôi Sát Quyền đạt tới mức viên mãn cấp tốc tỏa ra khí tức sát phạt, cứ thế đánh một phát vào Mục Tiêu.
“Ình…”
Một tiếng trầm đục va chạm, chỉ thấy Mục Tiêu nhanh đưa tay vòng đằng sau chặn được một quyền của Bắc Tiểu Lục nhưng chân của hắn liền đã quỳ xuống phi thuyền. Bởi vì phi thuyền này phẩm chất rất cao ngay cả Nguyên Anh cũng không thể công phá, chứ nói gì tới mất tên Kim Đan như hai người.
“Đừng quỳ như thế, ta không có thói quen nhận người hầu.” Ngay khi mọi người quá bất ngờ đối với hình ảnh vừa diễn ra, thì âm thanh khinh thường của Bắc Tiểu Lục truyền tới.
Câu này lập tức chọc giận Mục Tiêu, sắc mặt hắn đỏ bừng hất ngược ra lập tức tế ra pháp bảo, bản mệnh pháp bảo của hắn là một thanh huyết kiếm. Huyết kiếm vừa rơi vào tay hắn, hắn liền triển khải thế công kích, một kiếm chém ra lập tức xuất hiện một cỗ cuồng phong.
Hắc Sát Thương vừa xuất hiện sát khí liền bao phủ cả trường thương, chân nguyên khẽ vận chuyển Bắc Tiểu Lục lập tức quét một thương, chỉ thấy một luồng thương ảnh quét tới va chạm vào bạo phong. Hai người đang định tiếp tục giao chiến thì một khí tức khóa lại khiến cho hai người đông cứng lại, theo đó cũng là một âm thanh cứng rắn lạnh lẽo.
“Hai người các ngươi ai dám tiếp tục động ta liền ném ra bên ngoài phi thuyền, hiểu?”
Mặc Tiêu nghe được âm thanh này lập tức vội vàng nói: “Vãn bối hiểu!”
Bắc Tiểu Lục cũng không có làm ra hành động gì khác người, hắn chắp tay nói: “Vãn bối hiểu.”
Nghe được hai người này đáp thì chủ nhân âm thanh này mới buông lõng hai người ra, lập tức thu được tự do Bắc Tiểu Lục cũng không nói gì trực tiếp đi trở về chỗ của mình. Mặc Tiêu thấy Bắc Tiểu Lục còn không thèm nhìn y một cái trong lòng càng khó chịu, hai tay nắm chặt y thề nhất định sẽ xử đẹp Bắc Tiểu Lục bên trong Tu chân lộ.
“Ngươi mạnh như vậy? Ngay cả Kim Đan viên mãn cũng có thể cân tài cân sức.”
Vừa mới trở về chỗ của mình hắn liền nghe thấy âm thanh Trường Sinh Thất truyền tới.
Hắn không chút để ý đáp: “Không như ngươi nghĩ đâu!”
“Ta hiểu, ta hiểu mà.” Trường Sinh Thất vẻ mặt gật gù tỏ hiểu ý.
Bắc Tiểu Lục thật không đoán ra được y có hiểu ý hắn muốn nói thật hay không, nhưng mà lười nên hắn cũng không muốn nói nhiều.
Nữ tử váy tím tiến lên hỏi thăm Yêu Lan Lan, sau đó trừng mắt nhìn qua hướng Bắc Tiểu Lục nhưng đối phương hiển nhiên không coi nàng vào mắt, cũng không thèm nhìn. Thấy vậy nữ tử cũng có chút không vui nhưng mà cũng không tiếp tục nói thêm điều gì ai về nhà nấy.
Yêu Lan Lan không ngờ mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy, cũng càng kinh hãi khi mà Bắc Tiểu Lục có thể đánh với nam tử kia mà không rơi xuống hạ phong. Người này chẳng lẽ che giấu tu vi?
Không chỉ riêng nàng nghĩ vậy, mọi người ở đây sau khi thấy một màn vừa rồi cũng cho rằng như vậy.
…
Lại hai ngày trôi qua, Bắc Tiểu Lục còn đang cảm thấy buồn chán thì phi thuyền bỗng rung động kịch liệt sau đó một cánh cửa trên phi thuyền được mở ra. Một âm thanh trầm thấp vang lên bên trong khoang thuyền: “Đã đến cửa vào của Tu chân lộ, tất cả mọi người ra khỏi phi thuyền.”
Mọi người ở bên trong phi thuyền ngây ngốc mấy ngày trời đã sớm buồn chán, nghe thấy âm thanh này thì lập tức xốc lại tinh thần bắt đầu lần lượt chen lấn đi ra ngoài.
Bắc Tiểu Lục cùng Trường Sinh Thất cùng đi ở phía sau, bộ dáng cũng không có chút sốt ruột. Mấy z7dAH tên tu sĩ đi qua hai người đều dùng ánh mắt nghi hoặc, trong đầu bọn họ đều cũng hiện lên một số suy nghĩ như, “Hai người này rốt cuộc đi du lịch hay đi tranh cướp tài nguyên vậy!”
Không mất bao nhiêu thời gian Bắc Tiểu Lục đi ra khỏi phi thuyền, vừa đi ra hắn liền phát hiện bên ngoài là một mảnh sơn cốc rộng lớn cây cỏ um tùm, còn có rất nhiều tảng đá màu trắng rất to. Mọi người sau khi đi ra cũng không đi loạn mà đi tới mấy tảng đá bự chà bá kia.
Lại mấy phút sau một âm thanh của tốc độ xé gió vang lên, hắn tò mò nhìn xem thì lập tức phát hiện có một phi thuyền khác xuất hiện. Cũng như bọn họ từ bên trong phi thuyền đi ra vô số tu sĩ, Bắc Tiểu Lục chợt nhớ tới Trường Sinh Thất từng nói lần này có cả tu sĩ Vô Tâm Hải tham dự vào Tu chân lộ. Xem ra chính là mấy người này.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.