Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 9: Học Sinh Chuyển Trường (9)



Tôi cùng anh Hạo Thiên chạy trên đường, bây giờ đã gần bảy giờ rưỡi, tôi đã tốn gần ba mươi phút ở phòng giáo viên của trường Thiên Bẩm, sau bảy bảy bốn mươi chín việc xảy ra thì tôi khó khăn lắm mới kéo được anh Hạo Thiên đi sau khi giải quyết vụ việc ổn thỏa.

Thật may khi mấy anh chị cùng lớp của anh đưa tôi đến phòng giáo vụ trước khi anh Hạo Thiên và mẹ rèn luyện thể lực với phụ huynh của đội bóng đá, ít nhất tôi đã đưa ra cách giải quyết vấn đề tốt nhất mà lúc đó tôi nghĩ ra và lôi được anh Hạo Thiên rời khỏi trường, bây giờ hai anh em tôi đang chạy bộ tới trường học của tôi.

Tại sao không cưỡi con Mực á? Chẳng lẽ bây giờ tôi lại cưỡi con Mực và để cho ba mẹ của mình đi bộ về nhà, tôi không chịu được tình huống đó đâu.

Cầu mong Trần Minh và Mỹ An thành công trong việc kéo dài thời gian, nếu Chí Kiệt vì tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ sống ân hận mất, hại người ta khốn đốn cho dù là vô tình thì cũng là hại, tôi không muốn làm kẻ ác đâu, huống hồ Chí Kiệt còn chưa động chạm gì đến tôi cả.

Vụ việc phụ huynh học sinh của Cao Chí Kiệt không phải tự tôi không giải quyết được, tôi thừa chất xám để giải quyết nó, thế nhưng nếu tôi làm vậy chỉ sợ động tới lòng tự trọng của cậu ấy, dù sao người đưa cậu ấy tới bước đường này là tôi, bây giờ tôi mà lộ liễu đưa tay ra giúp đỡ Chí Kiệt thì sẽ trở thành một đứa đạo đức giả và nhận lấy sự thù ghét của cậu ấy.

Tôi không muốn có thêm kẻ thù, thà rằng cứ làm như mọi thứ đều là trùng hợp và anh tôi là nhân tố quyết định mọi chuyện có đúng theo dự tính hay không, thiếu anh ấy thì tôi không thể thực hiện kế hoạch của mình được.

Tôi nhận ra hôm nay mình chạy hơi nhiều, tốc độ của tôi đã giảm đáng kể, hơi thở rối loạn mà dừng lại bên đường, anh Hạo Thiên dừng chân lại nhìn tôi đang thở hồng như sắp đứt hơi tới nơi.

"Chạy nổi không?"

Tôi không kiềm chế được mà nói: "Anh đoán xem?"

Điện thoại trong tay lại rung lên, là cái tên quen thuộc đó, tôi bắt máy và đưa điện thoại lên gần tai.

Nữ sinh gọi cho tôi đè thấp giọng gấp gáp nói: "Thanh, tới trường chưa? Giáo viên đang xài hết chất xám của họ đưa ra cách giải quyết vụ việc bắt nạt đây này, chỉ chút nữa thôi là xong việc rồi đó, bà mau mau tới trường đi."

Nữ sinh này là một trong số các tình báo của tôi.

Xung quanh có tiếng ồn của rất nhiều người khác, nghe như có một đám đông tụ tập ở gần cô ấy vậy, nếu như tôi đoán không sai thì học sinh của trường lại ham vui mà bỏ tiết, đi tụ tập ở phòng giáo vụ để hóng hớt nhiều chuyện như một năm trước.

Tôi lấy hơi, mệt nhọc trả lời: "Tôi biết rồi, cảm ơn bà."

Nói rồi cúp máy để tránh người xung quanh bạn ấy nghi ngờ, nhìn màn hình điện thoại tối đen, tôi mệt đến mức choáng váng, chỉ muốn nằm xuống đất để nghỉ ngơi.

Anh Hạo Thiên đứng nhìn tôi, vẻ mặt anh ấy hiện rõ suy nghĩ chê bai thể lực của tôi quá yếu, tôi không còn hơi sức để cà khịa anh ấy đâu, tôi mệt lắm rồi.

Biết được tôi không chạy nổi nữa, anh tôi ngồi xuống đưa lưng về phía tôi: "Lên."

Tôi nhìn anh ấy, cũng muốn leo lên lưng anh Hạo Thiên lắm nhưng váy tôi mặc rất ngắn, đồng phục trường tôi cũng không có áo ngoài nên không có gì để che lại hết, anh Hạo Thiên mà chạy nhanh quá thì váy tôi bị tốc lên mất.

Thấy tôi chần chừ, anh Hạo Thiên tặc lưỡi một cái rồi cởi áo khoác ra ném vào mặt tôi, thái độ đó rõ ràng là đang chê tôi phiền phức, anh đợi đó, nữ tử trả thù 100 năm vẫn chưa đủ đâu.

Tôi cột áo khoác của anh ngang lưng sau đó mạnh bạo nhảy lên lưng của anh ấy, muốn dùng trọng lượng cơ thể để khiến anh ấy chật vật, nhưng anh Hạo Thiên không xi nhê, vẫn vững vàng cõng tôi đứng dậy và chạy một mạch đi về phía trước. Anh tôi khỏe thật, tận mắt chứng kiến dù có đang cõng một người trên lưng mà tốc độ chạy của anh vẫn nhanh như vậy làm tôi có chút ghen tị, cũng may mà có cái áo khoác của anh, không là váy tôi bị bay lên rồi.

Chẳng mấy chốc đã tới trường Tự Nhiên Quên Tên, nhìn tên trường mà tôi không muốn đọc thành tiếng, xem cái tên trường có chán không cơ chứ.

Anh tôi coi thường bảo vệ của trường mà xông thẳng vào bên trong luôn, bác bảo vệ thấy tôi trên lưng anh thì cũng bỏ qua không nói gì, tôi ở trên lưng anh ấy chỉ đường cho anh chạy tới phòng giáo viên.

Vừa tới phòng giáo viên, tôi đã thấy một nhóm học sinh đang vây kín cửa ra vào, bên trong phòng truyền ra tiếng ồn ào làm tôi hoang mang, anh Hạo Thiên vừa thả tôi xuống đất là tôi đã chạy tới chỗ đám đông ra sức chen vào bên trong.

"Tránh đường, tránh đường, nạn nhân hôm qua bị chặn đường bắt nạt tới rồi đây, giọt nước khiến cái ly đầy bị tràn tới rồi đây."

Vừa chen vào, tôi vừa la hét để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nghe tiếng của tôi thì đám đông đang vây lấy cửa đã tách ra tránh đường để tôi vào, anh Hạo Thiên lười biếng đi sau lưng, để một đứa nhỏ con cao chưa tới mét sáu là tôi chen lấn đi phía trước.

Vừa vào tới bên trong, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn nghỉ ngơi trong phòng giáo vụ, trên bàn có ly trà còn đầy nước đã nguội, người đàn ông đó có đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt xếch và cái mũi cao, môi hơi dày, khóe môi hạ xuống không giống người hay cười, lông mày nhăn lại tạo ra nếp nhăn ở mi tâm, nhìn vào đã thấy được sự nghiêm khắc đáng sợ và xa cách khó gần của ông ta, ông ấy mặc vest đen ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh lại thể hiện dáng vẻ không hài lòng, đứng bên cạnh còn có hai người cao lớn mặc vest đen, hình như là vệ sĩ.

Vừa nhìn đã biết là phụ huynh của Chí Kiệt, nhìn khí chất của ông ấy có đôi phần giống với Chí Kiệt, hay phải nói ngược lại là sự đáng sợ của Chí Kiệt chính là di truyền từ ông ấy.

Tôi còn chưa nhìn đủ thì tiếng ồn trở nên lớn hơn, tiếng la hét của giáo viên và học sinh nữ vang lên bên trong phòng giáo vụ cùng với tiếng đồ đạc rơi xuống đất, tôi lập tức quay sang kiểm tra và bất ngờ mở to mắt.

Mấy bạn học của lớp thỏ đang xảy ra xô xát với học sinh lớp báo, Trần Minh và Mỹ An đang ra sức ngăn cản họ lại nhưng vì tình hình quá hỗn loạn nên mọi công sức đều như nước đổ đầu vịt, giáo viên cũng mạnh mẽ tách hai bạn nữ đang đánh nhau ra nhưng không thể.

Bé Nụ, người của lớp thỏ vừa khóc vừa túm tóc của bạn nữ bên lớp báo, uất hận la hét: "Mày quên mày đã làm gì với Như hả? Nó làm gì mày mà mày chặn đánh nó? Mày làm nó không dám đi học lại mà mày còn nói mày không làm gì hả?"

Cô gái bị nắm tóc đau đớn, tức giận gào lên: "Buông ra coi con chó này!"

Anh tôi ở sau lưng huýt sáo một cái, không cần nhìn cũng đủ biết anh đang rất vui vẻ mà tận hưởng tình huống hỗn loạn này, anh à, anh về nhà giũa lại cái nết đi.

Tôi ngây người nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đều là bị gọi lên phòng giáo vụ, đều là vì chuyện bắt nạt, một bên mà tôi nghĩ sẽ lao vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán lại được giải quyết trong êm đẹp, còn một bên mà tôi nghĩ sẽ được giải quyết nhanh gọn lại đột nhiên xảy ra ẩu đả.

"Như này gọi là tốt lành sao?" Tôi khóc thầm trong lòng.

Mỹ An đang ra sức ngăn cản Bé Nụ thì tự nhiên chạm mắt với tôi, vẻ mặt cô ấy giãn ra vì mừng rỡ khi thấy tôi đã đến, tôi thở một hơi dài và túm tay anh kéo đến chỗ hỗn loạn đó, bây giờ tôi phải vắt hết chất xám ra để gỡ rối cho cục diện.

"Đầu tiên thì mình nên quăng một quả bom vào giữa chiến trường đã." Tôi thầm nghĩ.

Đi tới gần đám đông, tôi hít một hơi thật sâu và lớn tiếng nói: "Học sinh lớp báo mạo danh trường khác đi đánh nhau còn lấy tuổi giả đi vào quán bar gây chuyện!"

Giọng tôi lớn tới mức như đấm thẳng vào tai của những người ở đây, sau khi tôi nói xong tất cả mọi người đều nhìn tôi đầy kinh ngạc, chỉ có đám lớp báo mặt mày tái xanh khi chuyện xấu mình làm bị người khác biết và vạch trần, bọn họ trợn mắt sợ hãi nhìn tôi.

Một cô bạn của lớp báo đứng phía sau lập tức phản ứng như có tật giật mình: "Bọn tao không có làm, mày vu oan cho bọn tao."

Tôi vẫn lớn giọng như trước: "Bọn lớp báo còn nói xấu giáo viên, hút thuốc và chụp trộm ảnh của các giáo viên đăng lên diễn đàn kín!"

Tôi đang đứng rất gần hai cô gái đang đánh nhau, hai người họ bị giọng nói của tôi làm choáng váng đầu óc nên vội vàng buông tóc nhau ra, lùi về phía sau ôm lấy hai tai của mình, nhìn hai người họ vẫn còn sung sức lắm nên tôi sẽ hét thêm vài lần nữa để cả hai thấy tôi là sợ, không dám lao vào đánh nhau nữa.

Tôi lại lớn giọng nói tiếp, nhưng chỉ vừa mới hít vào một hơi thật sâu thì một đứa học sinh nam bên lớp báo vì sợ tội trạng lại bị vạch trần nên lao tới tấn công tôi, muốn ép tôi phải im lặng.

Tôi bất ngờ quay sang nhìn cánh tay của tên đó đang ngày càng đến gần, kỳ này toang rồi, một đứa con gái có sức chiến đấu bằng không như tôi không thể chịu được sức mạnh của tụi con trai, lần này chắc sẽ không dừng lại ở việc bị xây xát chút đỉnh đâu.

Vào thời điểm tôi nghĩ mình toang rồi, từ phía sau một cánh tay to lớn vươn ra túm lấy cổ tay của tên nam sinh kia, bàn tay của học sinh đó chỉ còn cách tôi một tấc.

Tôi bị dọa lùi ra sau một bước, đến khi đuôi tóc chạm vào lồng ngực của anh Hạo Thiên tôi mới cảm giác được sự an toàn mà dừng lại.

Anh Hạo Thiên siết chặt cổ tay của học sinh nam đó làm cậu ta đau đớn rên rỉ, anh vẫn không buông ra mà trừng mắt nhìn hắn ta giận dữ.

Lúc này hai người bạn cùng lớp của tôi là Mỹ An và Trần Minh mới nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì nên chạy đến bên cạnh chỗ của tôi, tôi cũng dần dần lấy lại sự bình tĩnh mà quay đầu nhìn anh trai của mình.

"Anh, em không có sao, anh buông người ta ra đi."

Anh tôi nghiến răng hất mạnh cánh tay của cậu học sinh kia ra, cậu ta sợ hãi lùi lại không dám manh động nữa.

Trần Minh đứng kế bên tôi, kéo tay tôi lại gần và thì thầm: "Những chuyện vừa rồi hình như ai đó chưa nói với tôi thì phải."

Cậu ta mỉm cười lịch sự, không hề có sự tức giận nào hiện rõ trên mặt cả, nhưng trong lòng thì tôi không chắc.

Tôi mở to mắt, ngây thơ nhìn cậu ấy: "Tôi xin lỗi, do bị quên á."

Trần Minh lẩm bẩm: "Gấp đôi bài tập về nhà."

Tôi kích động: "Ác thế!"

Tình huống vừa rồi cũng nằm trong dự đoán của tôi khi tôi đứng ra vạch trần chuyện xấu mà đám này đã làm, sự mất bình tĩnh vì bị vạch trần rồi quay sang tấn công tôi sẽ khiến những câu từ của tôi được một số người ở đây ngầm xác định đều chính xác và mọi mũi tên đều sẽ hướng về lớp báo, đây là lý do mà tôi không nói hết mọi chuyện xấu của đám lớp báo cho Trần Minh biết, gì tôi rất cần những người này về sau, họ sẽ giúp tôi được vài việc.

Để mọi thứ đều tự nhiên hết mức có thể, trông như mọi trò bắt nạt và tất cả chứng cứ là của mọi người từng bị bắt nạt thu thập lấy, để mọi thứ đều giống như một kế hoạch được lập ra từ trước, giống một cuộc nổi dậy vì cảm thấy bất công, một sự tình dễ đoán đến mức không một ai được phép nảy sinh nghi ngờ.

Để mọi người không nhận ra chuyện này là để che giấu mục đích khác, cần thao túng tình huống hết lần này đến lần khác, dẫn dắt tâm lý mọi người căng thẳng rồi lại thả lỏng, để bọn họ bị câu chuyện này thu hút đến mức không kịp suy nghĩ điều gì, để không ai còn đủ minh mẩn suy nghĩ về câu chuyện thật sự phía sau, để tất cả đều bị thao túng bởi tình huống sẽ xảy ra và không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Tôi không nhịn được mà hơi cong khóe môi mỉm cười, tôi đúng là tệ thật, chỉ có vậy thôi mà cũng không thể khống chế được biểu cảm.

Lúc này, giáo viên nghe hết mọi chuyện tôi nói ban nãy đã hơi tức giận tiến lại gần tôi, muốn biết rõ mọi chuyện hơn: "Em kia, lời em nói có phải sự thật không?"

Tôi nhanh chóng thu lại biểu cảm, ngẩng đầu nhìn cô giáo đó: "Em nói thật, những thứ em vừa nói đều là mấy bạn không dám ra mặt nói cho em biết, em còn mang nhân chứng của trường khác tới."

Vừa nói, tôi vừa đẩy anh Hạo Thiên lên phía trước, anh tôi lười biếng tiến lên hai bước, không tình nguyện làm nhân chứng cho lắm.

Giáo viên nhăn mày nhìn anh trai tôi, cảm thấy tôi đáng trách khi mang người khác vào trường, nhưng khi nhìn đến đồng phục đen nổi bật và huy hiệu trường bên ngực trái thì cô giáo đã thay đổi sắc mặt, không chỉ cô mà toàn thể những người ở đây đều trợn mắt bất ngờ trước sự có mặt của anh tôi, bộ đồng phục tiện lợi thật sự.

Đám lớp báo mặt mày càng lúc càng khó coi sau khi thấy học sinh đến từ trường mà bọn chúng từng mạo danh đi gây sự, có đứa đã hoảng đến mức hiện rõ lên trên mặt, hoang mang nhìn bạn bè của mình.

Nhân lúc bọn họ đang kinh ngạc, tôi không chờ để bọn họ lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục nói: "Đây là anh trai của em, đến từ trường Thiên Bẩm, là trường mà bọn họ mạo danh đi gây sự, em và anh ba đã tình cờ nhận ra trong lúc đang nói chuyện tự nhiên trường Thiên Bẩm có tin đồn thất thiệt."

Đây là đẩy tình huống lên cao, trông như đã có nhân chứng và chứng cứ thì mọi lợi thế đều nghiêng về phe tố cáo, nhưng đây chưa phải là cao trào mà tôi mong muốn.

Một cô gái bên lớp báo đứng ra, cô gái này rất quen mắt, hình như lúc tôi bị chặn ở cầu thang thì cô ta cũng có mặt ở đó, cô ta mặt mày hầm hầm nhìn tôi: "Mày nói đây là anh trai của mày đúng chứ? Hai anh em tụi cấu kết với nhau vu oan cho tụi tao, ai mà tin được."

Câu nói này khiến mọi người sẽ có suy nghĩ nghi ngờ về thứ mình đã nghe được lúc nãy, khiến họ tự suy diễn ra tình tiết mà họ muốn thấy, phân tích lời nói của hai phe trong vô thức, khiến tất cả phải bước một chân vào dòng chảy để tìm ra sự thật, lúc này chưa cần phải giải thích ngay, sự tò mò vẫn chưa đủ, cần thêm chút nữa.

Tuy đã nắm chắc phần thắng trong tay, chứng cứ mọi thứ đều đầy đủ để dứt điểm trong một lượt, nhưng vì còn có mục đích khác nên không thể nhanh chóng chấm dứt như vậy được.

Mỹ An đang đứng bên cạnh tôi, bước lên một bước tranh luận: "Anh trai thì làm sao? Anh ấy đến từ trường Thiên Bẩm, là học sinh của trường bị mấy người bôi nhọ đó."

Cô gái kia khinh thường cười, hai tay khoanh trước ngực thái độ cợt nhả: "Vì là anh trai đó, người nhà với nhau thì ai biết được có bao che cho nhau hay là không? Không chừng là đặt điều bịa chuyện để hại bọn tao thì đúng hơn, nói cái gì đáng tin hơn xíu đi, nói tụi tao mạo danh trường khác á? Ủa rồi có ảo tưởng quá không vậy? Coi nhiều phim quá nên đâm ra ảo tưởng hay gì?"

Mỹ An giận dữ: "Đặt điều cái gì? Ảo tưởng cái gì? Ai rảnh mà đi đặt điều cho chúng mày? Mày nghĩ ai cũng xấu nết như tụi mày à? Bị người ta vạch mặt nên lí lẽ hay gì?"

Cô gái đó bật cười, chế giễu: "Mày mới là đứa lí lẽ, tụi mày người đông thế mạnh, còn lôi người nhà ra để hại tụi tao bị đình chỉ, đặt điều nói xấu không được bị tao vạch trần nên tức giận nói tụi tao mất nết, không biết đứa nào mới mất nết."

Mỹ An chỉ tay vào bọn họ: "Người nhà thì làm sao? Nó cũng đâu thay đổi được chuyện tụi mày mạo danh trường khác đi gây chuyện, hại trường người ta tìm đến tận cửa rồi kìa."

"Cái gì mà tìm tới tận trường, có khi anh của con nhỏ kia tới để bao che cho em gái của mình thì đúng hơn á, có giỏi thì đưa bằng chứng khác ra đây đi, chỉ một người của trường khác tới thôi mà tụi mày nói là nhân chứng rồi nói tụi tao mạo danh, còn chưa nói tới đó lại là anh trai ruột của con nhỏ kia, sặc mùi bịa đặt luôn, nói dối rành rành ra còn bảo tụi tao gây chuyện, bớt nói xạo lại đi! Mà sao tụi mày biết chắc đó là tụi tao? Sao tụi mày biết chắc quá vậy?"

Mỹ An không cãi lại được nên mím môi giữ im lặng.

Cô gái kia được đà lấn tới quay sang nhìn tôi: "Rồi nhỏ kia mày bị câm hay gì? Sao không nói tiếng nào hết vậy cưng? Chó tha mất lưỡi rồi à? Bị tao nói trúng tim đen nên không biết nói gì cái gì nữa hay gì?", nói rồi lại quay sang nhìn bạn bè của mình giễu cợt, "Ê tụi bây, nhìn nó đánh không lại nên đem gia đình tới trường nè."

Đám người lớp báo thấy chúng tôi bị lép vế nên hả hê mỉm cười, cả cái tên bị anh tôi bắt tay ban nãy cũng nhìn về phía anh Hạo Thiên đưa ngón cái chỉ xuống đất, khiêu khích anh. Tôi ở sau lưng đưa tay nắm áo của anh kéo lại, ra hiệu anh không được để máu liều nhiều hơn máu não, nhưng nhìn bàn tay to lớn siết chặt thành nắm đấm của anh Hạo Thiên, tôi như tiên tri được tương lai của cái tên thiếu đòn kia.

Tôi là người tốt, ra về sẽ mua hòm hợp mốt cho cậu ta.

Lúc này, tôi liếc mắt nhìn vẻ mặt của những người đứng bên ngoài, bọn họ đang có biểu hiện chắc chắn chuyện mạo danh này là bịa đặt và tôi đang dùng danh nghĩa của anh trai mình mà nói dối. Một số khác lại nhăn mày vì thấy bọn tôi bị đánh cho tan tác, những người này hiện rõ sự giận dữ nhưng không dám làm gì, là những người mà về sau mà tôi rất cần, những quần chúng sẽ lên tiếng đầu tiên đòi sự công bằng.

Khá ổn rồi, bây giờ đưa ra chứng cứ sẽ làm mọi người nghĩ đám bên kia ra sức chối bỏ trách nhiệm và đổ mọi tội lỗi lên người tôi, giúp lợi thế nghiêng về phía của bọn tôi hơn nữa, đẩy mọi thứ đến với cao trào mà tôi mong muốn.

Tôi đưa tay kéo tay anh: "Anh, lúc tin đồn xuất hiện thì anh có biết trường nào với trường nào bị đám mạo danh kiếm chuyện không?"

Anh tôi im lặng một lúc lâu để kiềm chế sự tức giận, sau đó quay đầu nhìn tôi: "Trường Quang Trung với trường Nguyễn Huệ."

Tôi hơi mím môi, tụi này hình như có thù với vị vua này thì phải, dính điểm kém môn lịch sử vì câu hỏi liên quan đến vị vua này hay là sao rồi chứ mọi chuyện không thể trùng hợp như thế này được.