Cố Ninh nhìn dãy nhà cao tầng phía xa, đám mưa đen to vẫn bao phủ cả bầu trời, như thể sắp xảy ra một trận mưa lớn.
Sau trận mưa lớn ban nãy, nước mưa còn sót lại phản chiếu lại hình ảnh bầu trời u ám cùng những tòa nhà cao tầng hai bên. Từng bước chân giẫm lên vũng nước, vững vàng đi về phía trung tâm thành phố, nơi đã từng vô cùng nhộn nhịp giờ chỉ còn khung cảnh hoang tàn, tĩnh mịch.
Nếu có người đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy toàn bộ con đường người người đi lại tấp nập như trước kia, nhưng khi lại gần hơn, khắp nơi đều là những khuôn mặt thối rữa, khiếm khuyết dính đầy máu tươi. Hình ảnh đau thương này có thể thấy ở khắp nơi, trên vô số con đường.
Hôm mạt thế xảy ra, đó là một ngày quá đỗi bình thường. Chủ nhật, ánh nắng chan hòa, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, rất phù hợp với những cuộc dạo chơi ngoại thành. Khắp đường Kim Môn đều là những người trẻ tuổi nhân dịp cuối tuần ra ngoài mua sắm.
Rồi đột nhiên, mặt trời biến mất, một lúc sau mới xuất hiện lại.
Những người tự nhiên hôn mê cũng tỉnh lại. Giây trước còn thân mật khoác tay nhau đi dạo phố, giây sau đã cắn đứt cổ người bên cạnh, có người thì vì bị ngất nên được đưa vào bệnh viện, lúc tỉnh dậy đã đánh mất bản tính mà cắn y tá bị thương… một truyền mười, mười truyền trăm, vì đây là khu vực dân cư đông đúc nên mức độ tăng lên theo cấp số nhân. Rất nhiều người thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị biến thành tang thi.
Chính phủ phái rất nhiều đội cứu hộ, nhưng chỉ có đi mà không có về. Về sau họ phái trực thăng bay trên đoạn đường chính Kim Môn truyền hình ảnh trực tiếp về, những thảm cảnh kinh hoàng, đẫm máu khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi. Những hình ảnh tư liệu được quay lại bởi vì quá kinh khủng nên không ai được phép truyền ra ngoài.
Nhưng dù là vậy vẫn có rất nhiều người trốn thoát được ra khỏi đường Kim Môn trong lúc hỗn loạn đã kịp quay lại video đăng lên mạng, những hình ảnh mọi người bị tang thi ăn thịt, máu me khắp nơi chân thực hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào.
Mạt thế đến bây giờ đã xảy ra hơn ba tháng, nơi này đã trở thành thảm cành như thế nào, Cố Ninh không biết, nhưng thần kinh cô vẫn luôn căng chặt, cô cảm thấy có dự cảm vô cùng xấu, càng đến gần đường Kim Môn thì cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác im lặng đến chết người này càng ngày càng dày đặc làm cho mọi người ban đầu còn vui vẻ cười đùa đều không hẹn mà im lặng đi về phía trước, khuôn mặt ai cũng trở nên căng thẳng, khẩn trương. Tất cả chỉ còn lại tiếng giày giẫm xuống nước vang lên.
Hướng Hứa đi bên cạnh Cố Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, vẻ mặt của một bé gái như vậy chẳng những buồn cười mà còn làm cho mọi người trở nên cảnh giác hơn. Không cần mọi người nhắc nhở, cô bé đã tự giác sử dụng dị năng của mình, tinh thần lực như một cái ra đa, bao trùm khắp nơi, đồng thời cũng thử thăm dò xa hơn. Trong lúc Cố Ninh hấp thụ dị năng cô bé cũng hưởng được một chút chỗ tốt, dị năng cũng mạnh lên hơn rất nhiều.
Ở một con hẻm cách bọn họ 500 mét có một viên thịt khổng lồ đang cuộn tròn, nó như vẫn đang còn sống, cơ thể lên xuống như thể hô hấp. Tinh thần lực của Cố Ninh lướt qua nó, nhưng cô không cảm nhận được bất cứ điều gì mà chỉ tựa như lướt qua không khí, sau đó tiếp tục tiến về phía trước mà không hề nhận ra…
Viên thịt kia như cảm giác thấy thứ gì, cái đầu vốn đang vùi trong lớp thịt từ từ nhấc lên, thân hình to lớn cũng trở nên vặn vẹo…
Bước chân Cố Ninh bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn sang Hướng Hứa, vẫn cảm thấy vô cùng bất an, nhịn không được hỏi: “Hướng Hứa, không có phát hiện gì sao?”
Tinh thần lực của Hướng Hứa truyền về thông tin, không có điều gì bất thường nên cô bé nói: “Không có.”
Cố Ninh nhăn mày: “Một con tang thi cũng không có?”
Hướng Hứa hiểu ý Cố Ninh muốn nói, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt: “Không có.”
Tam Ca đi đằng trước thấy Cố Ninh và Hướng Hứa đột nhiên ngừng lại thì lập tức có cảm giác không đúng, anh bảo mọi người dừng lại rồi hỏi: “Cố Ninh, sao vậy?”
Cố Ninh cau mày: “Từ lúc chúng ta tiến vào đến giờ, Hướng Hứa không phát hiện một con tang thi nào.”
Bây giờ quan sát lại, nơi đây là tuyến đường chính của đường Kim Môn, đáng lẽ phải có rất nhiều tang thi đi lại, nhưng mà từ lúc bọn họ tới, đừng nói là tang thi triều, đến một con bọn họ cũng không thấy… Nếu không phải do may mắn, thì chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Việc khác thường ắt có quỷ.
Tam Ca cũng không ngu, vừa nghe đã hiểu ý của Cố Ninh là gì, anh nhìn bốn phía, vô cùng yên tĩnh, đến gió cũng không có, mọi thứ đều yên lặng khiến Tam Ca nhíu mày: “Có gì đó không thích hợp.”
Xoẹt, xoẹt…
Ngay khi Tam Ca vừa dứt lời thì không biết có tiếng của thứ gì như bị kéo lê trên mặt đất vang lên… Âm thanh này vang lên đột ngột khiến cho ai nấy đều vô cùng khẩn trương, càng khiến bọn họ khẩn trương hơn chính là Hướng Hứa không phát hiện ra điều gì. Tiếng sàn sạt vang lên liên tiếp, hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần bọn họ. Sắc mặt mọi người cũng hiện lên sự khẩn trương.
Cố Ninh đột nhiên nhìn về nơi phát ra âm thanh, tuy cô không nhìn thấy cái gì nhưng lông tơ khắp người đều dựng ngược hết lên. Trong lòng cô có một dự cảm vô cùng xấu, trực giác nói với cô là cô cần phải chạy khỏi nơi này. Bất chấp tất cả, cô hét to một tiếng: “Rút lui.”
Bị âm thanh sàn sạt kinh dị kia làm cho sợ hãi nên mọi người đều đơ ra không biết làm gì, nghe thấy tiếng hét của Cố Ninh mới tỉnh táo lại, liều mạng chạy theo cô về xe. Tuy rằng bọn họ không biết thứ phát ra tiếng sàn sạt kia là cái gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có dự cảm không lành.
Tuy rằng sợ hãi nhưng cuối cùng thì mọi người đều đã trải qua không ít lúc thập tử nhất sinh, dù sợ hãi cũng không khiến bọn họ trở nên hoảng loạn. Ngược lại duy trì thành đội hình những người có dị năng vây quanh bảo vệ những người bình thường, nhanh chóng rút lui.
Tiếng sàn sạt kia càng ngày càng lớn, dường như biết bọn họ đang chạy trốn nên đuổi theo. Hơn nữa, Cố Ninh cảm giác được tốc độ nó càng lúc càng nhanh!
Tam Ca hét lớn: “Chạy nhanh!”
Mọi người trong đội lại một lần nữa cắn răng tăng tốc chạy về phía trước.
Hướng Hứa tuy rằng đã chạy hết sức nhưng cô cũng chỉ mới tám tuổi, dù có chạy thục mạng cũng không đuổi kịp được mọi người. Cố Ninh liền ném cô lên vai, để cô bé bám vào cổ mình rồi chạy.
Không cần nhìn đường, Hướng Hứa quay đầu về phía sau, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch, không thể tưởng tượng được thứ cô vừa nhìn là thứ gì nữa.
Cô bé vừa quay lại đã lập tức bị thứ giống như viên thịt kia nhắm thẳng vào. Không biết từ đâu ra nó vươn ra một cái xúc tu! Cái xúc tu này nhanh chóng bắt lấy Hướng Hứa với tốc độ cực nhanh! Hướng Hứa cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chạm vào lưng cô, sau đó hút chặt lại rồi kéo cô về phía sau, kéo cô ra khỏi người Cố Ninh. Xúc tu kia lập tức kéo cả người cô bé lại, Hướng Hứa chỉ kịp hét lên một tiếng đã bị xúc tu kéo lên trời.
Cố Ninh đang cõng Hướng Hứa chạy như bay về phía trước thì bỗng nhiên cô thấy trên lưng tự nhiên lại nhẹ bẫng cùng với đó là tiếng kêu sợ hãi của cô bé. Trong lòng Cố Ninh biết là không ổn nhưng vẫn theo quán tính lao về phía trước, đến khi cô dừng lại, nhìn về phía sau đã thấy Hướng Hứa bị một cái xúc tu kéo lên trời. Cố Ninh vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên, cô cũng không kịp nhìn xem thứ đó là cái gì mà trực tiếp lấy con dao trong tay nhắm thẳng về cái xúc tu đang bắt lấy Hướng Hứa.
Cố Ninh ra tay cực mạnh, một dao này đâm vô cùng chính xác, cắt vào cái xúc tu kia.
Ngay khi một dao kia bay tới, Cố Ninh cũng đồng thời lao về phía con quái vật bằng tốc độ nhanh đến kinh người! ‘Phụt’ một tiếng… chuẩn xác chém vào cái xúc tua kia! Cái xúc tu kia cũng cực kỳ cứng, bị một dao của cô mà cũng chỉ bị chảy máu! Nhưng dường như nó cũng biết đau, lực hút cũng bị giảm đi, thả Hướng Hứa đang trên không trung xuống!
“Hướng Hứa!” Hướng Dật hoảng hốt la lên, vội chạy về phía cô bé.
Cố Ninh cũng đuổi tới, vươn tay đỡ lấy Hướng Hứa đang sợ hãi rơi từ không trung xuống. Cô bé chuẩn xác rơi vào lồng ngực của cô, lực lao xuống lớn làm cô cũng ngã xuống theo. Cố Ninh ôm lấy Hướng Hứa tránh chất lỏng màu đen chảy ra từ xúc tu của con quái vật.
Cô ôm Hướng Hứa lăn một vòng, đối với những người còn chưa kịp phản ứng hét to: “Dị năng giả tấn công! Những người khác lui về phía sau.” Đồng thời đem Hướng Hứa đang sợ hãi, sắc mặt trắng bệch tới mức hồn bay phách tán cho Hướng Dật rồi nhanh chóng nhặt dao rơi trên mặt đất chạy về phía trước.
Ngay khi cô hét lớn, các dị năng giả lập tức sử dụng dị năng của mình tấn công con quái vật kia.
Nhanh tay nhất là lưỡi dao gió của Trình Minh cùng sấm sét của Trương Tiêu Bạch, khiến cho xung quanh không ngừng vang lên tiếng xé gió cùng lập lòe ánh sáng của dòng điện tấn công con quái vật.
Đến lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ con ‘quái vật’ khổng lồ đang tấn công mình. Rất khó để hình dung đây là thứ gì, nó giống như một viên thịt lớn, nhưng miếng thịt này lại mềm oặt, gần như tan vào mặt đất. Càng đáng sợ hơn chính là, đầu của miếng thịt này là đầu của một con người, một viên thịt nhân đầu người! Muốn bao nhiêu sợ hãi có bấy nhiêu sợ hãi, bao nhiêu kinh tởm có từng ấy kinh tởm. Huống chi viên thịt này còn mọc ra rất nhiều cánh tay như xúc tu của bạch tuộc, không thể nào tưởng tượng được một người bình thường lại có thể biến thành hình dạng này.
Có lẽ đây là một con tang thi đột biến. Bộ dáng này của nó đáng sâu vào thị giác của mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy vô cùng buồn nôn, còn không nói đến chuyện khi bị tấn công, con quái vật này tiết ra chất lỏng màu đen nhớp nháp, còn kèm theo cả mùi tanh tưởi kinh tởm.
Dù bị vô số dị năng tấn công như vậy, cũng tạo ra rất nhiều vết thương trên cơ thể nó, nhưng không hề có tạo ra tổn thương nào quá lớn với nó, như thể bị dị năng công kích trong thời gian ngắn không thể giết chết được nó. Đột nhiên con quái vật kia há mồm gào lên một tiếng, sau đó vươn bốn, năm xúc tu tấn công bọn cô! Chính thức phản công!
Cố Ninh không ngừng lùi về phía sau, đồng thời cũng quan sát kỹ giác mút trên những xúc tu đang vươn ra, nghĩ đến chuyện Hướng Hứa ban nãy còn bị nó hút lấy quăng trên không trung, liền nhắc nhở: “Tránh xa mấy cái xúc tu!”
Đám người Tam Ca cũng thấy Hướng Hứa bị những cái xúc tu ấy hút lấy, biết chúng vô cùng lợi hại nên khi thấy bốn, năm cái xúc tu hướng về mình, mọi người nhanh chóng chạy trốn!