Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 23: Thiếu gia giả ăn chơi trác táng - Tự sát



Vào ban đêm, Túc Minh Ca liền cảm nhận được chỗ tốt sau khi cải tạo chung cư, vì thời niên thiếu luôn bôn ba để chu cấp sinh hoạt, hơn nữa đa phần thời gian sinh hoạt đều đối diện với máy tính nên kỳ thật chất lượng giấc ngủ của Túc Minh Ca luôn luôn không tốt lắm. Nhưng buổi tối hôm nay, chưa tới vài phút anh đã ngủ rồi, hơn nữa ngủ đến phi thường thoải mái.

Ngay cả trong mộng cũng như đang bước vào trong rừng rậm, hít vào mùi hương đặc trưng của thiên nhiên như thể nó đang thâm nhập vào mọi tế bào trên cơ thể anh, cuốn hết tất cả mệt mỏi tích tụ ra ngoài cơ thể. Thậm chí trong lúc mơ hồ, anh còn nghe được tiếng chim hót.

“Rời giường đi ~ rời giường đi ~ mặt trời đã chiếu đến mông rồi ~”

“Chúng ta là chuông báo rời giường ~ chúng ta là chuông báo rời giường ~”
Túc Minh Ca nhíu mày mở mắt, hóa ra anh thật sự nghe được tiếng chim hót, tiếng kêu chói tai tê tâm liệt phế trong nháy mắt đã đánh bay cơn buồn ngủ của anh.

Thấy Túc Minh Ca ngồi dậy từ trên giường, tiếng ca của con vẹt cũng đột nhiên im bặt, sau đó kích động bay ra phòng khách kêu lên, “Đã hoàn thành nhiệm vụ, mau cho tui cơm! Cho tui ăn cơm!”

Đồng hồ báo thức nhân tính hóa như thế lại khiến Túc Minh Ca cảm giác mình vẫn còn trong mộng, nhưng ngay sau đó, đồng hồ báo thức trên di động anh cũng vang lên. Túc Minh Ca gãi gãi đầu, quyết định vờ như không thấy hai con vẹt như đã thành tinh kia, bò dậy mua bữa sáng cho em trai.

Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Lục Úy Lam đang đút hạt dưa cho vẹt. Sau khi được vẹt kêu rời giường, anh cũng chỉ ngây người một chút khi thấy nó tự cắn ăn hạt dưa rồi thôi. Lục Úy Lam vẫy tay với cậu, “Anh dậy rồi hả? Hôm nay em muốn ăn bánh bao nhân thịt heo ớt xanh.” Vừa nói, tay đã nhanh chóng đoạt hạt dưa mà con vẹt mới lột kỹ càng bỏ vào miệng.
Con vẹt kia tức khắc chửi ầm lên, Lục Úy Lam thuần thục nhanh chóng đưa lên một hạt dưa khác, con vẹt nháy mắt quên luôn hạt kia, bắt đầu nghiêm túc cắn hạt mới.

Túc Minh Ca “…… Được rồi, một lát anh sẽ trở về ngay.”

Tiểu Thất vừa lòng nhìn bóng dáng anh trai rời đi, sau đó nhanh chóng đoạt một hạt dưa tiếp, trước khi mấy con vẹt kịp mở miệng mắng chửi thì lại nhét một cái hạt cho nó. Khi đã chấm dứt quá trình đút ăn đầy vui sướng, Tiểu Thất nhìn hai con vẹt đang chải vuốt lông chim mở miệng, “Ngày mai ăn hạch đào được không?”

Tụi nó cũng không biết hạch đào là thứ gì nhưng nói chung cũng không kén ăn nên đều chấp nhận.

Tiểu Thất lộ ra một nụ cười vui mừng, hai con chim ngốc này ngoại trừ gọi người ta rời giường thì cũng có chút tác dụng khác đấy chứ.
Vì muốn nghiêm cẩn đạt được chứng chỉ nuôi heo, Tiểu Thất sau khi ăn sáng xong liền ngoan ngoãn đi học. Túc Minh Ca lại bắt đầu xuống tay chuẩn bị tu chỉnh mảnh đất hoang làm khu du lịch kia. Sau khi liên hệ Hứa Hành tìm người khởi công, hắn vẫn còn kinh ngạc hồi lâu.

“Lão Túc, tuy rằng cậu luôn có kế hoạch của riêng mình, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu điều này. Nơi đó hiện giờ không hề có giá trị gì, nếu khai phá lần nữa chẳng những hao phí một lượng lớn tài chính mà còn không được tiền lời. Tiền tiết kiệm cậu thật vất vả tích trữ suốt ngần ấy năm không nên tiêu vào chỗ đó đâu.”

“Không có việc gì đâu, cậu cứ việc liên hệ người cho tôi là được.” Túc Minh Ca nghĩ nghĩ lại nói tiếp một câu, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Hứa Hành ở đầu bên kia thở dài, “Được rồi, vậy tôi cũng sẽ không khuyên nhủ nữa. Nhớ chừa lại cho bản thân mình một chút, dù sao e-sport cũng có tuổi nghề khá ngắn đấy.”

“Cảm ơn người anh em, hôm nào tụ tập đi chơi đi.” Giọn Túc Minh Ca không khỏi lộ ra ý cười, anh biết Hứa Hành là thật tình suy nghĩ vì anh.

“Được, nhớ dẫn theo người em trai kỳ quái của cậu nữa, không chừng cậu ta còn đang nhớ thương nước bể bơi đấy.” Hứa Hành cười ha ha, trêu chọc chuyện Tiểu Thất chuyển nhà lúc trước.

Hai người lại hàn huyên một hồi mới cắt đứt điện thoại, Túc Minh Ca tìm ra bản đồ quy hoạch miếng đất kia rồi bắt đầu nghiên cứu kế hoạch cải tạo. Sau khi liên hệ được người mà Hứa Hành tìm lại thương lượng thời gian gặp mặt, Túc Minh Ca lúc này mới đến căn cứ SGL.
Vốn tưởng rằng sau khi thắng thi đấu, bầu không khí trong căn cứ hẳn sẽ tốt lên, nhưng lúc anh đi vào lại phát hiện mọi người đều mang vẻ mặt trầm trọng. Chờ huấn luyện viên SGL là Văn Yến kể rõ tình huống cho Túc Minh Ca, sắc mặt anh cũng không khỏi lạnh xuống.

Hóa ra hôm qua Lục Minh Tư sau khi hỏng mất đã quyết định buông tay, viết một bài cực kì dài đăng lên mạng kể rằng mình sau khi trở lại Lục gia vẫn luôn bị Lục Úy Lam ức hϊếp, còn việc lái xe của Lục Úy Lam xe cũng chỉ là muốn rửa xe giùm để lấy lòng Lục Úy Lam mà thôi. Sau khi xảy ra chuyện, gã lại quá mức sợ hãi mới không nói rõ tình hình thực tế.

Tiếp theo, gã lại bắt đầu liệt kê rằng mình ở Túc gia chịu đựng thê thảm như thế nào. Lúc đầu sinh ý Túc gia cũng không ổn định nên gã phải chạy đông bôn tây, sau đó vợ chồng Túc gia lại qua đời nên gã cũng phải đi theo Túc Minh Ca sinh hoạt, mỗi ngày trôi qua khổ không nói nổi, bởi vậy từ nhỏ đã tự ti, luôn cảm thấy mình kém hơn người ta. Còn lời nói trạng thái SGL không tốt hồi nãy cũng là vì gã nghe người SGL tự mình nói. Thậm chí lời nói lúc sau của gã còn ám chỉ việc SGL tiến vào trận chung kết không chừng đã có động tay động chân mua chuộc đối thủ mới có thể thuận lợi như vậy.
Những dòng văn cuối cùng, gã để lại lời xin lỗi, nói mình không chịu nổi áp lực như vậy nên quyết định rời khỏi thế giới này, định dùng chết để đạt được sự tha thứ của Lục Úy Lam.

Không cần nghĩ cũng biết đoạn tâm tình dài này lập tức xông lên hot search, sau đó chính là tin tức Lục Minh Tư bị khẩn cấp đưa đi cấp cứu. Trong bài đăng viết Lục Minh Tư đã dùng một lượng thuốc ngủ lớn, trước mắt còn đang cấp cứu.

Đối mặt với tình huống như vậy, có người cảm thấy Lục Minh Tư tự làm tự chịu, có người lại cảm thấy Lục Úy Lam quá phận. Lục gia đã giải quyết chuyện này rồi vậy mà Lục Úy Lam còn không thuận theo không buông tha mà tuyên bố phải rời khỏi Lục gia, khiến Trình Nhiên ngất luôn, hiện giờ lại bức Lục Minh Tư đến mức tự sát. Nếu Lục Minh Tư thật sự chết thì Lục Úy Lam cũng sẽ không thoát khỏi vũng lầy được.
Như để nghiệm chứng quan điểm này, không ít người bắt đầu sôi nổi bới móc ra những việc Lục Úy Lam đã từng làm, gì mà ức hϊếp đồng học, ỷ thế hϊếp người, tụ tập ẩu đả, hơn nữa một số đoạn video ngắn được biên tập lại cắt câu lấy nghĩa. Dư luận trên mạng lại lâm vào một mảnh hỗn loạn. Mà trong tình huống Lục Minh Tư còn chưa rõ sống chết, mọi người thường sẽ càng đồng tình kẻ yếu hơn.

Túc Minh Ca mở tin tức ra nhìn bình luận, tức khắc sắc mặt biến đổi, “Úy Lam đã đến trường học!”

“Cái gì!?”

“Gọi điện kêu Úy Lam trở về đi. Hiện tại dư luận trên mạng đang vô cùng bất lợi với Úy Lam.”

“Cư dân mạng cũng không còn lý trí nữa, nhưng chắc hiện thực vẫn đỡ hơn nhỉ?”

“Lục gia rõ ràng đã nhúng tay vào rồi. Tình hình hiện tại vô cùng lộn xộn, lỡ có người nào đó tư tưởng cực đoan tthì sao?”
Túc Minh Ca lập tức bắt đầu gọi cho Lục Úy Lam, nhưng điện thoại lại không cách nào chuyển được, “Tôi đến trường đón em ấy.” Cất điện thoại di động, một phút cũng không trì hoãn, Túc Minh Ca xoay người liền đi mất.

“Tôi đi với cậu, mấy người còn lại thành thật ở lại căn cứ đi.” Văn Yến dùng ánh mắt uy hϊếp trấn trụ mấy đội viên khác đang ngo ngoe rục rịch, sau đó cùng Túc Minh Ca đi đến trường học.

Tiểu Thất đang vô cùng cao hứng đi học, chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng lấy bằng. Cậu vừa mới vừa ngồi xuống bàn, đột nhiên một người cầm hai quả bong bóng nước thật lớn vọt lại đây, sau đó quăng vào người Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhanh chóng né tránh nên người cũng không đến nỗi ướt, nhưng sách giáo khoa cùng với di động trên bàn lại không may mắn như vậy.
Người kia thấy chưa đắc thủ liền xoay người chuẩn bị chạy, Tiểu Thất một chân đạp lên bàn học nhảy qua đi, xách người ta lên, “Tôi có biết anh, người quen của Lục Minh Tư đúng không? Anh làm vậy là có ý gì?”

Người nọ giãy giụa nửa ngày, phát hiện mình tránh không thoát liền căm giận mở miệng, “Cậu cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!”

Tiểu Thất không thể hiểu nổi, “Sao tôi lại chẳng phải thứ tốt lành gì?”

Đồng học vây xem chung quanh thấy thế bắt đầu mồm năm miệng mười mà nói.

“Lục Minh Tư tự sát rồi.”

“Hắn nói hôm qua cậu gọi cho hắn, sau đó hắn quyết định dùng cái chết để đổi lấy sự tha thứ của cậu.”

“Cậu đã nói gì đó đúng không? Bộ không cảm thấy bản thân mình quá hùng hổ doạ người rồi à?”

“Đúng vậy, Lục gia nuôi cậu hai mươi năm, cõng cái nồi thôi mà có gì đâu.”
“Lục Minh Tư còn nói cậu trước giờ vẫn luôn khinh nhục hắn.”

Tiểu Thất nghe thấy lời này thì buông người ra, nhìn chung quanh một vòng mãi đến khi chung quanh không còn âm thanh nghị luận nữa mới mở miệng nói, “Tôi khi dễ hắn thì sao? Có bản lĩnh thì hắn cũng khi dễ lại tôi đi, đừng có suốt ngày lải nha lải nhải giả vờ đáng thương! Vẫn là câu nói kia, có một số việc tôi không nói là vì muốn để cho Lục gia còn chút mặt mũi. Tôi gọi cho Lục Minh Tư? Hắn cũng quá coi trọng mình rồi nhỉ, trong điện thoại tôi còn chả có số của hắn nữa! Còn việc hắn muốn chết hay sống thì liên quan gì đến tôi, có phải tôi sinh ra hắn đâu!”

Mọi người: “……” Đã từng gặp qua người kiêu ngạo, chưa thấy ai kiêu ngạo đến mức này.

Có lẽ bị khí tràng của Lục Úy Lam dọa sợ, người xung quanh cũng không còn dám nghị luận, cả đám im như chim cút.
“Còn anh!” Lục Úy Lam nhìn về phía người quăng bóng nước, “Lập tức đi hong khô sách giáo khoa cho tôi đi, với di động của tôi nữa! Đó là cái mới do anh tôi mua, nếu làm hỏng thì tôi sẽ đánh anh đến mức cả cha mẹ cũng không nhận ra!”

Người quăng bóng nước, “……” Tình cảnh này sao lại khác tưởng tượng của hắn thế? Bộ Lục Úy Lam không thấy được người chung quanh đang giơ di động ghi hình sao? Thời điểm này đáng lý ra nên chịu thua mới đúng chứ?

“Điếc à? Nhanh lên!” Lục Úy Lam gầm lên, người trước mặt sợ tới mức thân thể run run.

Biết rõ thuận theo sẽ mất mặt, nhưng một khắc kia hắn xác thật bị dọa sợ. Sau đó hắn đã hiểu vì sao mọi người đều nói Lục Úy Lam là kẻ ăn chơi trác táng đâm tay, vì sao lúc trước tiếng mắng một mảnh nhưng lại không có bao nhiêu người dám thật sự đi lên tìm phiền toái, bởi vì hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Người vây xem chung quanh thấy sự tình đã bình ổn cũng sôi nổi trở về chỗ ngồi của mình, trong phòng học phi thường an tĩnh, không có ai còn dám nghị luận chuyện Lục Minh Tư tự sát. Bọn họ cũng rõ ràng hiểu được Lục Úy Lam không giống Lục Minh Tư. Phương thức giải quyết vấn đề của Lục Úy Lam vô cùng thô bạo, cũng vô cùng đơn giản. Muốn đối cứng với tôi? Được thôi tới đi, ông đây sẽ đối cứng lại!

Văn Yến và Túc Minh Ca lo lắng không thôi đang vội vàng đuổi tới trường học, lại hỏi thăm phòng học của Lục Úy Lam. Khi hai người vọt tới ngoài phòng học lại thấy bên trong an tĩnh đáng sợ nên vô thức căng thẳng. Nhưng đẩy cửa ra xong, hai người liền nhìn thấy Lục Úy Lam một chân dẫm lên ghế chỉ huy một thanh niên cầm máy sấy thổi sách.
Lục Úy Lam quay đầu thấyTúc Minh Ca còn kinh ngạc lên tiếng, “Anh cũng đến học lấy bằng hả?”

Túc Minh Ca nhẹ nhàng thở ra, “Sao di động không gọi được?”

Lục Úy Lam ném một cái tát lên đầu thanh niên, “Cái tên này ném ướt di động và sách giáo của em, vậy nên em đang dạy hắn cách làm người!”

Người thanh niên: “……” Sao hắn lại cho rằng lúc trước thành công thoát thân một lần là bây giờ cũng có thể thoát thân chứ? Lục Úy Lam này cũng thật quá đáng sợ, sớm biết như thế hắn làm gì dám trêu chọc vị sát thần này chứ.

“Tay đừng có dừng động tác! Đừng bật máy sấy nóng quá, sách tôi mà cháy thì đừng trách tôi xé xác anh đấy! Tiếp đi, thổi đều tay vào,chỗ kia nữa! Ừ đúng rồi, nó đấy……”

Văn Yến và Túc Minh Ca “……” Đúng là lo lắng vô ích, cái người này làm sao có thể để bản thân mình chịu thiệt thòi được.