Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 24: Thiếu gia giả ăn chơi trác táng - Bắt nạt



Dưới sự đốc thúc táo bạo của Tiểu Thất, thanh niên kia thiếu chút nữa khóc lóc mà hong khô sách vở và di động. Sau khi Tiểu Thất xác định di động và sách vở đều có thể tiếp tục sử dụng mới chịu thả người rời đi, trước khi đi còn tàn nhẫn nói, “Không phục thì cứ đến tìm tôi, ông đây tùy thời phụng bồi.”

Thanh niên chạy nhanh khỏi phòng học, cảm thấy hôm nay mình quá xúc động rồi, về sau sẽ không dám nữa đâu.

Cùng ý tưởng với thanh niên còn có một số người nữa, ngoại trừ mấy đồng học trong phòng còn có cư dân mạng cách màn hình xem một đoạn video này. Không thể không nói, Lục Úy Lam xác thật quá kiêu ngạo, hoàn toàn bất đồng với Lục Minh Tư, chưa nói nếu dám dẫm lên Lục Úy Lam thì toàn bộ bàn chân đều sẽ bị đâm xuyên, trên đám gai kia lại còn độc sẽ khiến người ta khó chịu thật lâu.
“Ối giồi ôi, vì sao rôi lại cảm thấy Lục Úy Lam bỗng nhiên hơi ngầu thế này?”

“Đồng ý, so sánh với Lục Minh Tư lải nha lải nhải nháo tự sát lại thấy Lục Úy Lam thật cool ngầu!”

“Nói thẳng ra thì tôi cũng thích cái kiểu ăn chơi trác táng này!”

“Ha ha ha, danh bạ tôi còn không có số của hắn, có cần phải kiêu ngạo như vậy không?”

“……”

Lục Minh Tư bận việc cả đêm, thậm chí còn phải chịu đựng thống khổ đến bệnh viện rửa ruột, kết quả Lục Úy Lam lại khống chế cục diện một cách đơn giản như thế. Gã nằm trên giường bệnh nhìn di động, tức giận đến thiếu chút nữa chết tại chỗ. Nhưng đã trả giá nhiều như vậy, gã hiển nhiên không muốn cứ từ bỏ như thế, lập tức liên hệ người khống chế hướng đi của dư luận, tranh thủ thêm chút đồng tình cho mình. Dù sao video kia cũng chỉ có thể chứng minh hung thủ đụng người ta là gã chứ không thể chứng minh gã là cố ý đụng, chỉ cần thái độ mình đủ thấp, Lục Úy Lam lại đủ kiêu ngạo, hẳn sẽ có người đồng tình với kẻ yếu thôi.
Lúc gã vừa nhẹ nhàng thở ra, cửa phòng bệnh bị đẩy vào Lục Hiếu Chi vẻ mặt không vui đi đến, phía sau còn có Lục Hành Chỉ khó nén mỏi mệt.

“Lúc trước đã nói mày không được gây chuyện nữa rồi mà? Mày cho rằng chỉ cần đến bệnh viện là có thể giành được đồng tình từ đại chúng sao? Tao nói cho mày biết, cho dù mày chết đi thì chân chính rớt nước mắt cũng không đến vài người đâu! Đừng trêu chọc Lục Úy Lam nữa, bản thân mày là mệnh gì trong lòng còn chưa rõ à?” Hiển nhiên Lục Hiếu Chi đã biết chuyện trên mạng, giận sôi máu nhìn Lục Minh Tư từ khi trở về Lục gia lại không an ổn được phút nào.

Lục Minh Tư bị răn dạy đến mức gương mặt đỏ lên, lại không dám ngỗ nghịch Lục Hiếu Chi, ngoài mặt gật đầu nhận sai, trong lòng càng thêm khó chịu, nếu không phải Lục gia không hề giúp đỡ gì cả thì gã làm sao đến nông nỗi này chứ. Một đám cư dân mạng đó chẳng lẽ mắt dính phân hết rồi à, video Lục Úy Lam kiêu ngạo khi dễ người rốt cuộc có chỗ nào đáng để thưởng thức chứ?
“Đừng tưởng Lục gia không làm gì cả, nhờ Lục gia nên hiện tại mày còn có thể nằm ở bệnh viện chứ không phải ngục giam đấy. Bộ mày tưởng cảnh sát đều rất có lòng đồng tình sao?” Lão luyện như Lục Hiếu Chilà có thể nhẹ nhàng xem thấu suy nghĩ của Lục Minh Tư, trong lòng ông cũng suy tư, quả nhiên là Thiên Sát Cô Tinh!

Lục Minh Tư nghe xong cũng không để bụng, bởi vì gã biết thật ra Lục gia có thể làm nhiều hơn, sở dĩ không để gã vào ngục giam cũng vì như thế quá tổn hại đến Lục gia. Nếu bọn họ thật sự để ý gã thì đã sớm bắt đầu xã giao khống chế bình luận rồi.

Thấy trạng thái Lục Minh Tư như thế, Lục Hiếu Chi cũng lười nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, Lục Hành Chỉ liếc mắt nhìn Lục Minh Tư một cái, “Sức cuốn hút của Úy Lam rất mạnh, đây là trời sinh rồi. Thứ tự nhiên nhất luôn hấp dẫn người khác nhất.”
Lục Minh Tư nắm chặt chăn, lộ ra tươi cười cứng đờ, “Em biết rồi.” Gã hiểu, Lục Hành Chỉ đang nói cho gã biết, giả chung quy vẫn là giả, cho nên hgã không thể bằng Lục Úy Lam được.

Chờ cửa phòng bệnh đóng lại, hốc mắt Lục Minh Tư đầy tơ máu đỏ tươi, gã thở hổn hển hai hơi, bắt đầu nảy sinh oán hận điên cuồng với Lục gia. Vì sao một đời này, Lục Úy Lam đã quyết liệt với Lục gia vậy mà mình vẫn không chiếm được cái nhìn của Lục gia chứ! Nếu trên thế giới này chưa từng có người tên là Lục Úy Lam thì tốt quá rồi!

Đúng lúc này, TV phòng bệnh đang phát tin tức mới, “Mấy ngày gần đây đã phát hiện bốn thi thể của đàn ông, nguyên nhân chết đều giống nhau, cơ bản có thể kết luận do cùng một người gây án. Cảnh sát đã xác minh được ba người trong đó là tài xế taxi, người còn lại chỉ là công dân bình thường làm công ăn lương. Cảnh sát cho rằng những người bị hại có nghề nghiệp đặc thù rất có thể trở thành chỗ đột phá cho án kiện. Trước mắt cảnh sát đang trong quá trình đẩy mạnh điều tra, hy vọng quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối……”
Nhìn TV, đôi mắt Lục Minh Tư sáng lên. Gã đột nhiên nhớ tới đời trước xác thật có sát thủ liên hoàn chuyên săn giết tài xế taxi vào đêm khuya săn, đã có bảy người chết nhưng chỉ có một không phải là tài xế, mà là lên nhầm xe taxi mà hung thủ dùng để chạy đi ném xác, rồi lại trùng hợp nhận ra sát thủ nên mới chịu khổ bị diệt khẩu.

Chuyện này lúc ấy oanh động rất lớn, không chỉ vì số lượng người chết rất nhiều, còn bởi vì hung thủ thập phần kiêu ngạo, đăng lên mạng ký lục quá trình mình gϊếŧ người. Nhưng trước khi hắn bị bắt thì không ai chú ý cả, có người ngẫu nhiên nhìn thấy bài đăng cũng chỉ tưởng ai đó đang viết tiểu thuyết mà thôi.

Ban đầu, Lục Minh Tư cũng không cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với mình nên cũng không để ý, nhưng tin tức vừa nãy vô cùng quen tai, thời điểm người làm công ăn lương kia chết vậy mà lại cực kỳ ăn khớp với câu chuyện xưa mà Lục Úy Lam kể không lâu lúc trước.
Lục Minh Tư thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là người mang số mệnh phúc trạch thâm hậu? Tùy tiện kể chuyện xưa lại có thể ăn khớp với án giết người của sát thủ liên hoàn à? Tuy rằng không biết Lục Úy Lam nghe chuyện xưa từ đâu, nhưng chỉ cần sát thủ liên hoàn tin có thật là được.

Nghĩ đến đây, Lục Minh Tư tức khắc tỉnh táo tinh thần, gã gấp không chờ nổi mà theo trí nhớ tìm được tài khoản của hung thủ. Quả nhiên trên trang cá nhân có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ quá trình sát thủ liên hoàn gϊếŧ người, nếu như ngày thường nhìn thấy thì Lục Minh Tư chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng hiện tại gãlại chỉ cảm thấy hưng phấn, như thể những chuyện đã miêu tả kia đều sắp xuất hiện trên người Lục Úy Lam trên vậy.

Xác nhận danh tính chân thật của hung thủ, Lục Minh Tư cẩn thận đổi sang acc clone nhắn cho hung thủ.
【 Có người nhìn thấy cậu, thấy cậu gϊếŧ cái người làm công ăn lương kia, cũng thấy được gương mặt cậu 】

Gửi xong, tay Lục Minh Tư đều run nhè nhẹ, sau đó mỗi phút gã đều sẽ refresh lại để xem có hồi đáp chưa. Rốt cuộc sau khoảng hai mươi phút, hung thủ gửi lời mời kết bạn.

Lục Minh Tư nín thở chờ đợi nửa ngày, hung thủ mới nhắn lại một gương mặt tươi cười, chính là biểu tình mặt cười hay dùng nhất kia. Lục Minh Tư tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy, gã lúc trước chưa bao giờ cảm thấy biểu tình này quỷ dị như thế, dường như có thể biểu đạt rất nhiều tin tức.

Lại đợi hồi lâu, ngoại trừ biểu tình này thì hung thủ cũng không nhắn gì nữa, nhưng Lục Minh Tư đột nhiên hiểu, đối phương đang đợi chứng cứ. Vì thế, gã gửi đoạn video Lục Úy Lam kể chuyện xưa ở ngã tư đường đêm khuya.
Một lát sau, hung thủ lại gửi tới mấy chữ, 【 Xóa tin nhắn đi. 】

Lục Minh Tư nhẹ nhàng thở ra. Gã biết, hung thủ đã tin rồi. Chờ đến khi xóa hết tất cả tin nhắn, rời khỏi mạng xã hội, gã mới phát hiện mình ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng sự khẩn trương này cũng không thắng nổi kích động, “Lục Úy Lam! Ngày lành của mày đã hết! Muốn trách cũng chỉ có thể trách mình kể chuyện xưa quá hay mà thôi.”

Trải qua răn dạy của Lục Hiếu Chi và lời cảnh cáo của Lục Hành Chỉ, Lục Minh Tư đã không còn cố kỵ nữa, đời trước cho dù Lục Úy Lam chết thì Lục gia cũng vẫn sống rất tốt, đời này gã làm vậy cũng không khiến quỹ đạo thay đổi lắm. Nghĩ như vậy, tâm tình nặng nề hồi lâu của Lục Minh Tư rốt cuộc thoải mái hơn.

Trong trường học, sau khi hiểu mục đích Túc Minh Ca tới đây, Tiểu Thất thề son thề sắt vỗ ngực bảo đảm mình có thể ứng phó, không cần về nhà tị nạn đâu. Cậu phải học tập thật tốt, sớm ngày lấy chứng chỉ nuôi heo.
Túc Minh Ca suy xét một chút liền đồng ý, lúc trước anh còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Úy Lam “hung ác” cũng yên tâm không ít, chỉ dặn dò cậu mỗi ngày về nhà đúng giờ, sau khi về phải khóa cửa ngay, có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho ca ca……

Văn Yến đứng bên cạnh, “……” Lần đầu tiên hắn nhận ra Túc Minh Ca có tiềm chất gà mẹ như thế này.

Tiểu Thất nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, em nhớ kỹ rồi.”

Túc Minh Ca vừa lòng xoa xoa đầu Lục Úy Lam, “Anh biết Úy Lam nhà ta ngoan nhất mà.”

Đồng học trong phòng, “……” Ủa bị mất trí nhớ hả ông nội, ai mới là người vừa khi dễ người ta đến thiếu chút nữa bật khóc chứ???

Văn Yến mỉm cười, Lục Úy Lam này cũng thật thần kỳ, hoàn mỹ dung hợp hai tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện và kiêu ngạo ương ngạnh, đối với người thân cận thì như mèo nhỏ, đối với kẻ địch thì nháy mắt biến thành lão hổ.
Tiễn Văn Yến và Túc Minh Ca đi, Tiểu Thất rốt cuộc bắt đầu kiếp sống chìm trong bể tri thức. Đương nhiên, sau đó cũng có người gan lớn tới khiêu khích Tiểu Thất, hoặc là người do Lục Minh Tư tìm đến để kích động cảm xúc, một ít giáo bá vườn trường thường dùng thủ đoạn kéo đến ùn ùn không dứt.

Tiểu Thất đi WC xong lại phát hiện cửa WC bị khóa cứng từ bên ngoài, vì thế một chân đạp sập cửa WC.

Tiểu Thất trở lại phòng học, phát hiện bàn học bị vẽ xấu, lập tức thông qua nhóm quỷ đang tán gẫu trong phòng học xác định mục tiêu, sau đó bắt người khởi xướng cầm giẻ lau sạch bàn.

Tiểu Thất đến căn tin ăn cơm, đồ ăn có trộn lẫn đất, Tiểu Thất bắt được đương sự liền ấn đầu để hắn ăn toàn bộ, một bên ấn một bên nói, “Bộ nghĩ ông đây là củ cải à? Đất cát cái quái gì chứ?”
Mọi người vây xem, “……” Tuy rằng nghe không hiểu lắm lời của Lục Úy Lam nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của cậu.

Đương sự bị bắt ăn đất: Tôi sai rồi, đáng lý ra không nên có ý niệm ‘tôi có thể’ như thế. Đây đúng là một đại ma vương mà!

Náo nhiệt đến buổi chiều lại an tĩnh hơn không ít, mọi người càng thua càng đánh còn tổn thương thảm trọng rốt cuộc ý thức được, Lục Úy Lam kiêu ngạo là có khả năng. Cậu đã dùng thực lực chứng minh, mấy người cứ việc tới đi, ông đây không để bụng đâu.

Rốt cuộc, một ngày học tập cũng kết thúc, Tiểu Thất ngoan ngoãn bước trên đường về nhà, vừa qua khỏi chỗ ngoặt đã bị người ta chặn đường đi, có ba đến năm người xông tới. Tiểu Thất buông cặp sách, cũng cất di động kỹ càng rồi mới đón đi lên, “Cả đám lên hết đi cho đỡ mất thời gian, tôi phải về nhà đúng giờ mới được.”
Mọi người đang định buông lời hung ác, “……” Hình như không giống dự đoán lắm, sao Lục Úy Lam chẳng hoảng hốt tí nào vậy, thậm chí còn có vẻ vô cùng vội vàng nữa.

“Đừng cố làm ra vẻ nữa. Bọn tao có bảy người, còn mày chỉ có một mình, đánh một hồi mày sẽ phải quỳ xuống đất xin tha thôi.” Tên tóc vàng đi tuốt đàng trước dùng gậy bóng chày gõ gõ lòng bàn tay, không có ý tốt nhìn chằm chằm Tiểu Thất.

Tiểu Thất sửa đúng, “Là tám người mới đúng, toán học của mấy người còn không bằng củ cải nữa,” Ít nhất củ cải lúc trước còn có thể đếm xem mình có bao nhiêu cái lá cây.

Tóc vàng sửng sốt một chút, lại nhìn chung quanh một vòng, phát hiện xác thật là tám người, suy nghĩ xem là do ai kêu thêm tới, nhưng bị sửa lời như vậy tránh không được thẹn quá thành giận, “Đừng mẹ nó vô nghĩa nữa! Anh em, lên! Hôm nay đánh chết nó đi!”
6362 thấy thế, cảm thấy mình cũng không thể thua khí thế của bọn họ nên bắt đầu cổ vũ ký chủ cố lên, 【 Đánh chết bọn họ! Cố lên! Tôi xem trọng cậu! Lên nào! 】

Tiểu Thất thiếu chút nữa bị hệ thống thình lình hò hét làm cho hết hồn rớt luôn khí thế, “……” Hình như gần đây hệ thống nóng trong người hả? Sao có cảm giác bạo lực hơn thế này.