Khi Hạ Vân Nghi vừa nói ra lời này, anh còn cố nhấn mạnh vào hai chữ nào đó.
Cho dù là bởi vì uống rượu trái cây, Tân Quỳ hơi choáng váng nhưng vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong câu đó.
Đại khái có ý là “Vậy mà cô dám chê eo tôi không tốt”, “Eo của ai không tốt cũng được, chứ eo của Hạ Vân Nghi không thể nào không tốt được”, “Cô cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy mấy múi cơ bụng đẹp đẽ của tôi”, “Không thì cô cứ trực tiếp tới thử xem”.
Cô thừa nhận cô đã có chút hoài nghi.
Nhưng là trước khi Hà Nguyễn Dương gửi tin nhắn đến!
Cô đã thắc mắc từ lâu rồi… chứ đừng nói tới bây giờ còn được tặng thêm một tấm hình.
Nhưng Tân Quỳ lại nghĩ đến biểu hiện của Hạ Vân Nghi trên sân khấu cùng với thân hình hơi gầy nhưng cơ bụng rắn chắc mà cô nhìn thấy trước kia.
Nhìn cũng thấy chắc chắn cảm giác sờ vào sẽ rất thích.
Xoa xoa nhẹ sẽ càng sướng hơn.
Tân Quỳ nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy chắc tối nay cô sẽ nằm mơ, chính là kiểu giấc mơ không thể nào nghiêm túc được.
Hơi thở đầu kia điện thoại rất chậm rãi, tuy rằng nhẹ nhưng vẫn nghe thấy.
Bên tai còn có tiếng mời rượu, nói chuyện ồn ào nhưng Hạ Vân Nghi chỉ để ý đến tiếng à ừm do không biết trả lời anh thế nào của cô.
Hạ Vân Nghi lại mở miệng: “Cô cảm thấy eo tôi khỏe hay không, cô hiểu chứ?”
“Dĩ nhiên hiểu.” Tân Quỳ vội vàng chân chó, giọng nịnh hót, gật đầu như giã tỏi, “Tiền bối cả người anh từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng tốt, không có chỗ nào không tốt cả!”
Có lẽ gió đêm làm cho lòng người thoải mái, Tân Quỳ nói đến nghiện, còn nói rất rõ ràng mạch lạc.
Tân Quỳ khen ngợi hồi lâu, cuối cùng giống như dỗ trẻ con vậy, dỗ rất tốt.
Hạ Vân Nghi cuối cùng dặn dò cô uống ít thôi, còn dụ dỗ để cho cô thề lát nữa sẽ không uống tiếp, mới cúp điện thoại.
Nhưng… cô không cảm thấy mình uống nhiều.
Tân Quỳ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, dán mặt vào lan can.
Cái nóng trên lan can đã bị gió đêm thổi bớt đi, chỉ còn lại một chút mát lạnh, khi nhẹ nhàng dán vào sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tân Quỳ khép hờ mắt, để mình cảm nhận cảnh đêm. Cô cần nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chính vì dán mặt như vậy khiến Tân Quỳ ở trong sân ngoài phòng bao nhìn thấy một đốm lửa nhỏ.
Đầu thuốc lá sáng rực, vẫn đang tự cháy, rồi sau đó bỗng sáng rực lóe lên rồi lại biến mất trong bóng tối.
Tân Quỳ thật sự hoảng sợ, cô lập tức nhướng mày nhìn thấy một bóng người trong bóng tối.
Cô thấy mờ mờ hình như có người đang dựa vào lan can.
Cô vẫn chưa chắc chắn nhưng vẫn thử lên tiếng, “Chị… chị Long Miểu?”
Bóng người kia quay lại, giữ điếu thuốc trên tay, cúi đầu nhìn cô, môi đỏ nhẹ cong, “Là chị.”
Tân Quỳ xoa xoa trái tim bé nhỏ của mình, “Làm em sợ muốn chết.”
Cô dứt lời, vịn vào lan can, chậm rãi đứng lên, “Chị không ở trong phòng ăn cơm mà ra ngoài đây làm gì?”
Long Miểu không trả lời, hỏi ngược lại cô, “Vậy còn em? Em cũng ở bên ngoài mà.”
Tân Quỳ cười ngượng ngùng, mi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, “Em nghe điện thoại.”
Nhắc đến nghe điện thoại, Tân Quỳ bỗng nhiên ngừng.
“Chị, chị có nghe được gì không?”
Long Miểu cầm bật lửa lên, miết nhẹ, ngọn lửa chợt bùng lên, ánh sáng lam làm sân thượng sáng lên chút.
Ánh sáng này càng làm rõ gò má lạnh lùng của Long Miểu.
“Không có gì.” Cô ấy nói.
Vào lúc Tân Quỳ thở phào nhẹ nhõm vì cho rằng không bị nghe thấy, ngay sau đó Long Miểu lại nói thêm một câu, “Chỉ biết, tiền bối của em cả người từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng tốt.”
“…”
- --
Sau khi cảnh quay ở thành phố Z kết thúc, “Bánh xe thời gian” đi đến thành phố S, tiếp tục cảnh quay tiếp theo.
Từ sau hôm Long Miểu nghe được cuộc gọi của Tân Quỳ ngoài sân, Tân Quỳ gần như trốn tránh cô ấy, rất sợ đối phương đuổi theo hỏi “tiền bối” rốt cuộc là ai.
Khách sạn mà lần này đoàn phim thuê là loại phòng hướng biển tại thành phố S, Tân Quỳ muốn ở trong một căn phòng nhỏ có thể nhìn được toàn cảnh ven biển, thi thoảng gọi một bữa thịnh soạn, thoải mái hơn thành phố Z nhiều.
Khi Tân Quỳ quay, Ninh Nhiên trang điểm, thở dài bên cạnh Long Miểu, “Ngày nào cô ấy cũng phấn chấn tinh thần, tôi thật sự không được.”
“Cậu có chỗ nào không được, cả ngày chỉ kéo người chơi ma sói.” Long Miểu đeo kính râm, ưu nhã uống trà lúa mạch.
Trợ lý của Long Miểu chạy tới, cúi đầu ghé sát tai cô ấy nói gì đó, cô ấy ậm ừ đáp lại.
Ninh Nhiên cười ôn hòa, “Cô đang khen tôi khỏe sao? Thực tế thì cho dù thế nào, tôi đều bận tới tận rạng sáng mới ngủ.”
Long Miểu liếc nhìn cậu một cái, “Cơ thể yếu đuối thì nên ngủ sớm đi, di chứng lần cảm mạo trước vẫn còn đấy, gần đây mới tốt hơn xíu thôi.”
Ninh Nhiên: “…”
“Đó không phải là cơ thể yếu đuối.”
“À thế à?” Long Miểu cười.
“Hôm nay cô còn định ra ngoài sao?” Ninh Nhiên nói.
Theo như cậu biết, hai ngày gần đây Long Miểu đều về rất muộn, cô ấy từ chối mọi hoạt động của đoàn phim, không tới tham gia cũng không biết cô ấy làm gì.
“Không phải hôm nay.” Long Miểu lười biếng nằm ườn ra ghế.
“Nhưng mấy ngày nữa sẽ tới cảnh hôn.” Ninh Nhiên dựa vào lưng ghế, để tay ra sau ót, “Dù sao cũng không lây sang cô đâu.”
Long Miểu từ chối một cách vô tình, “Dùng màng dán môi.”
Ninh Nhiên nhướng mày.
Long Miểu không biết đang nghĩ tới điều gì, nâng giọng nói, “Tôi buồn cười quá, lần này không được dùng diễn viên đóng thế đâu đấy.”
Khi hai người nói chuyện, Tân Quỳ đã diễn xong, đi đến nghe thấy câu chuyện của hai người, không khỏi thấy tò mò, “Cái gì mà diễn viên đóng thế?”
Ninh Nhiên quơ quơ tay như đang đuổi chó vậy, “Không có gì, đề tài không phù hợp với trẻ em.”
Tân Quỳ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, “Tại sao lại không phù hợp? Tôi biết rồi, là cảnh hôn. Chờ đến khi hai người quay, tôi sẽ quay lại toàn cảnh 360 độ không bỏ sót góc nào.”
“Để làm gì, học hỏi kinh nghiệm trước để thực hành trên người bạn trai tương lai của cô?” Ninh Nhiên cười cười, trêu ghẹo nói.
“…”
“Làm gì có chuyện đó!”
Không biết Tân Quỳ nghĩ gì, có vẻ phá lệ kích động, cũng không ngồi trên ghế nữa, lập tức đứng dậy chạy ra xa như bị điện giật.
Chỉ còn lại một cơn gió bay thẳng vào mặt Ninh Nhiên.
Ninh Nhiên nhìn Tân Quỳ chạy nhanh như một con thỏ, không hiểu, “Tôi đã làm gì cô ấy đâu, sao lại chạy nhanh như vậy?”
Long Miểu nhún nhún vai, “Tâm tư của con gái, cậu đừng có hỏi.”
- --
Tân Quỳ ở lại phim trường một lát, đến tận tối mới về khách sạn.
Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, sóng biển dập dềnh, gió biển thổi vi vu.
Tân Quỳ hưởng thụ một lát mới phát hiện Cố Nghênh mạn nhắn hai tin nhắn WeChat cho cô.
Tân Tân Hướng Quỳ: “Quen rồi liền ổn, tinh thần của con rất tốt! Mẹ tìm con có chuyện gì thế?”
Mommy: “Không có chuyện gì thì không thể tìm con được sao?”
Mommy: “Hình như gần đây anh họ con cũng đến thành phố S, bảo nó khi nào rảnh ăn cơm cùng chúng ta.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Chúng ta?”
Mommy: “Ừ, mẹ đến thành phố S giải sầu một chút.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Ha ha, ba lại chọc giận mẹ rồi?”
Mommy: “Sao có thể được, ông ấy dám chọc giận mẹ được sao? Ông ấy không thể chọc nổi /mỉm cười.jpg/”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Ha ha ha ha ha, mẹ được lắm, để con mời mẹ ăn hải sản ở đây, đồ ngon lắm!”
Sau khi nói chuyện với mẹ Tân, Tân Quỳ âm thầm suy nghĩ một lát.
Gần đây Cố Duyên Chi thật sự là mặt người thân chó (*), tới thành phố S mà không hề nói với cô!
(*) Mặt người thân chó: thành ngữ Trung Quốc, đây là câu nói mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng không sao, anh ấy cũng chẳng phải người quá quan trọng.
Tân Quỳ nghĩ vậy, mới vừa cúp điện thoại, cửa phòng khách sạn bị ai đó gõ.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa, phát hiện ngoài cửa là Long Miểu bà trợ lý của cô ấy, còn có trợ lý của Tân Quỳ.
“Mọi người tới chỗ em… để ăn bữa khuya?” Tân Quỳ thò đầu ra khỏi khe cửa, thắc mắc.
“Không, không, không, chúng tôi tới để dùng ké giường.” Trợ lý của Long Miểu vội xua tay, “Ăn khuya sẽ béo, chị tôi không thể ăn được.”
Trợ lý của Tân Quỳ cũng phụ họa nói, “Đêm nay chúng ta cùng xem chương trình giải trí của em đi, hình như chương trình đã được phát sóng trên TV, đợi chút nữa chúng ta có thể lên mạng xem lại, đằng nào bây giờ cũng không có gì làm.”
“…”
Đến khi mọi người đều ngồi xếp bằng trên giường cô, Tân Quỳ mới hồi phục tinh thần.
Cô nằm xuống giường, chống tay lên đầu, “Thế đạo diễn kéo mấy người Ninh Nhiên đi chơi rồi à?”
“Đi chơi rồi tiện quay video kỷ niệm một đám đàn ông trên biển.”
Tân Quỳ lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Một đám đàn ông ở trên biển.”
Trong lúc đợi chương trình giải trí chiếu trên mạng, cô tới bên cạnh Long Miểu, gối lên chân đối phương, nhân tiện lắc lư hai chân thon dài của mình, “Khoan đã, sao chị biết hôm nay sẽ phát sóng chương trình? Tổ chương trình còn không nói với em, chẳng lẽ không cần tuyên truyền trước khi phát sóng sao?”
Trợ lý của Tân Quỳ cười ha ha hai tiếng, “Đã tuyên truyền rồi từ lâu rồi, khi đó em đang đóng phim chị còn hỏi em, khi đó em bận, nhưng không sao chỉ cần copy paste mà thôi, rất đơn giản.”
“À à.” Tân Quỳ thở phào nhẹ nhõm, “Vữa nãy em còn tưởng mọi người đẩy em ra luôn rồi nên mới không cho em biết.”
“Không đâu, tuy rằng trên mạng còn chưa chiếu nhưng trên TV thì đã chiếu rồi, em đã sớm leo lên hot search ngồi rồi.”
Không giống như trước đây, bây giờ Tân Quỳ rất nhạy cảm với hai từ hot search, khi nghe thấy vậy, lập tức vội vàng ngẩng đầu, “Hot search gì?”
Nhưng bởi vì động tác của Tân Quỳ quá nhanh nên không cẩn thận đập vào đầu của Long Miểu khi cô ấy cúi xuống.
Tân Quỳ vội vàng quay đầu, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa đầu Long Miểu, “Chị không sao chứ?”
“Không sao.” Long Miểu mỉm cười một tiếng, “Chỉ là bị nội thương thôi.”
“…”
Hai trợ lý quay mặt nhìn nhau, không dám cười to nhưng sau đó có lẽ không thể kiềm chế được nữa, đồng loạt gục xuống giường cười lớn.
Tân Quỳ tức giận nhưng không dám dỗi, đành vuốt tóc cho Long Miểu đồng thời mở Weibo ra phát hiện hot search no1 và no2 đều là của Hạ Vân Nghi.
[Khách mời thần bí của Catching! You ~ chính là Hạ Vân Nghi]
[Hạ Vân Nghi toàn năng]
Sau đó ngoại trừ mấy tin tức lặt vặt, bên dưới bảng hot search chính là Tân Quỳ.
[Tổ đội CS Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ]
[Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ trong nhà ma]
[Tình yêu thẻ vạn năng]
[Tinh Vân CP]
[Tân Quỳ đánh tơi bời Hà Nguyễn Dương trong bóng tối]
Bởi vì chương trình chia hai phần nên đại chiến đại dương bóng sẽ được chiếu vào tập tiếp theo.
Không hiểu sao tầm mắt Tân Quỳ lại dừng ở hot search “Tinh Vân CP” nên cô nhìn nó một lát rồi vội vàng tắt Weibo đi.
“Chị mong đợi quá!” Trợ lý của Tân Quỳ đã ngồi dậy, “Em gái, em ở cùng đội với Hạ Vân Nghi, anh ấy có quan tâm đến em không?”
Không chỉ quan tâm bình thường mà là cực kỳ, cực kỳ quan tâm.
Bốn người vào xem đúng giờ nhưng thực tế chương trình đã được chiếu trước vài phút.
Vừa vào liền thấy làn đạn dày đặc, rất nhiều fan xem xong chương trình trên TV đã lên mạng xem lần hai.
Không thể không nói, tổ chương trình làm rất hoàn mỹ, toàn bộ chương trình không hề có gì để chê.
Bốn người Tân Quỳ xem phần mở đầu lập tức bị cuốn hút.
Khi đến cảnh chọn người, làn đạn trở nên điên cuồng.
“A a a a a anh tôi đẹp trai quá, đây là lần đầu tiên tôi thấy hình ảnh hoàn hảo của anh ấy trong chương trình giải trí đấy!”
“Người đàn ông này thật sự có mị lực, tại sao lại lợi hại như vậy, đúng là không thể không có Hạ Vân Nghi trên thế giới này mà!”
“Hạ Vân Nghi xuất thân từ chính quy nhưng cũng là người trẻ tuổi mới tốt nghiệp từ Thịnh Điện còn trâu bò như vậy, giới giải trí liệu có mấy ai được vậy không?”
“Ha ha ha ha vẻ mặt ngơ ngác của Tân Quỳ kia là sao!”
“Lầu trên, tâm trí của em tôi là thế này – vốn là muốn hăng hái thử sức tự lập đội không ngờ nằm mà cũng thắng.”
“A a a mấy người chèo thuyền Tinh Vân xác định đêm nay mất ngủ luôn!”
Nhìn thấy bình luận này, Tân Quỳ liếc mắt nhìn ba người kia, thấy họ vẫn đang tập trung xem. Cô thầm yên tâm, tiếp tục nhìn.
Khi đến cảnh quay đấu CS, đạo diễn còn đặc biệt tạo ra sự tương phản rõ nét giữa Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương.
Vì có sự tham gia của Hạ Vân Nghi nên cảnh quay của đội họ cực kỳ nhiều.
“Con bà nó Hà Nguyễn Dương anh có thể ngậm miệng được không, im lặng thì là một mỹ nam an tĩnh, mở miệng nhiều thế làm gì.”
“Đáng sợ quá, cười vỡ bụng @Hà Băng Băng xem con trai của mình này!”
“Tôi cảm thấy anh ấy cực kỳ cưng chiều đồng đội, anh ấy luôn ở bên Tiểu Tân Quỳ đó!
“Lầu trên, gì mà đồng đội cơ, ba tên đàn ông còn lại đến cuối giống như bốc hơi, chỉ còn lại hai người này kề vai chiến đấu /cười khóc.jpg/”
“Em gái thật đáng yêu, còn quạt cho Hạ thần nữa chứ, thật là ngọt (*/ω*)”
“Cảnh cuối kia không phải là trong phim thần tượng sao hu hu hu, chỉ cần nói “đến đây”, tôi cũng rất muốn đi qua đó!”
“ĐM, đúng chất Mary Sue, chính là tình tiết bảo vệ che chở này thật sự khiến tôi rất thích.]
“Ai da” Trợ lý nhìn thấy bình luận này lập tức kêu lên, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía Tân Quỳ.
Tân Quỳ dùng hai tay che mặt, không tự tin giải thích, “Tinh thần đồng đội, tinh thần đồng đội.”
Long Miểu cũng yên lặng nhìn Tân Quỳ, chỉ là so với trợ lý, ánh mắt cô ấy có vẻ nhìn thấu hơn.
Tân Quỳ trong nháy mắt có ảo giác mình không mặc quần áo.
Tân Quỳ còn đang chơi giằng co với Long Miểu, trợ lý kéo cánh tay cô, “Em với Hạ Vân Nghi trốn đâu vậy? Trên màn hình chẳng có ai.”
Tân Quỳ chuyển mắt tới màn hình, cảnh quay đã chuyển tới vòng thám hiểm nhà ma, “À khi đó em sợ nên đã ở trong một góc.”
Cô suýt thì nói còn ôm anh nữa may mà ngừng lại kịp.
Bởi vì không quay tới, cho nên tình cảnh lúc ấy chỉ có hai người biết được.
Bây giờ làn đạn còn điên cuồng hơn lúc trước.
“ĐM hai người này kết hợp thật tốt! Thật lợi hại!”
“Thực sự cầu xin Hà Nguyễn Dương thường xuyên tham gia chương trình giải trí, bây giờ tiếng cười của tôi hoàn toàn có thể phá tan địa cầu, xuyên qua vũ trụ.”
“Từ từ, sau khi bóng trắng xuất hiện, Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ đâu? Hoàn toàn biến mất?”
“Chắc là đi vào góc chết của camera, a a a đi ra rồi đi ra rồi!”
“Này này, Hạ Vân Nghi dùng thẻ vạn năng đổi lấy gậy đánh chó? Tùy hứng thật sự!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tân Quỳ đánh Hà Nguyễn Dương mà không biết, thật sự buồn cười!”
“Em gái dùng cách của mình để bảo vệ anh trai, chỉ có tôi cảm thấy thế sao? Bảo vệ nhau ~ ”
“Tránh đường, fan chèo thuyền Tinh Vân CP đến rồi đây…”
Nhìn đến đây, Tân Quỳ rốt cuộc không nhịn được.
Fan Tinh Vân CP mua vương miện hội viên đặc quyền, bình luận sẽ nổi bật hơn những người khác, được tô đậm, màu đỏ thẫm.
Sau đó có một dòng chữ từ từ hiện ra…
“Hai người trong góc lén lút làm gì vậy, tuy rằng không nhìn thấy nhưng tôi mặc kệ, bốn bỏ thành năm, tôi đã đặt được tên cho con hai người rồi!”
Tân Quỳ: “…”
Nhóm người này thật sự dám nghĩ mà cũng dám nói!
Hai trợ lý cũng cười cợt, tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng trong chương trình như vậy, thật sự không thể trách fan tưởng tượng được.
Đúng lúc này, điện thoại “Tinh” hai tiếng.
Tân Quỳ còn chưa kịp mở xem, trợ lý đã “Oa” trước, “Hạ Vân Nghi đăng Weibo, không phải loại có mẫu sẵn đâu.”
Lúc này Tân Quỳ cũng nhìn thấy thông báo mới nhất của Weibo trên màn hình điện thoại.
“@Hạ Vân Nghi: Bắt được rồi @Tân Quỳ…”
Ánh mắt của cô gái dừng lại, sau đó nhấn vào Weibo, mới phát hiện Hạ Vân Nghi đã đăng bài nhưng do bài dài nên bị thiếu mất phần sau.
Ở đằng sau tên cô, anh còn tag thêm mấy người cùng đội.