Cảm giác khó chịu và ngột ngạt lấp đầy lồng ngực của Cố Phóng.
Không thể nào chấp nhận được! Quần áo của Giang Yêu Yêu hắn còn chưa được cởi, vậy mà cô cư nhiên ngay trước mặt hắn nói ra những lời này, chẳng khác nào làm nhục hắn trước mặt mọi người.
Vừa định tiến lên một bước, trước mắt đột nhiên tối sầm, có ai đó đã chặn hắn lại.
Sau khi ánh mắt của Phó Hàn dừng ở trên xương quai xanh bị lộ ra của Giang Yêu Yêu vài giây, anh lập tức bước qua một bước, che khuất hoàn toàn tầm nhìn từ ngoài cửa.
"Giang Yêu Yêu, mau kéo cổ áo lên." Phó Hàn nhắm mắt lại, vành tai bắt đầu nóng lên.
Nghe vậy, Yêu Yêu lập tức ngoan ngoãn dùng hai tay kéo cổ áo lại, thậm chí còn kéo thật chặt, che kín không kẽ hở.
Cô nhìn Phó Hàn đứng đó với chút xấu hổ, "Chồng, anh đang thẹn thùng sao? Có gì đâu mà thẹn, anh là chồng của em mà?"
Dưới ánh mặt trời, con ngươi cô trong vắt nhưng lại rất nóng bỏng, đuôi mi của Phó Hàn khẽ động.
"Phó Hàn, nhìn xem con bé có ổn không đã, Yêu Yêu hiện tại còn đang bệnh.", Giang Bùi đứng trước giường bệnh với vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: "Vừa nãy nhịp tim của Yêu Yêu lên đến 130, tôi thật sự không có lựa chọn nào khác nên mới gọi cho cậu."
Phó Hàn đi đến bên giường bệnh, lấy ống nghe ra cầm trong lòng bàn tay, "Tôi biết, không có gì đáng ngại."
Ánh mắt Giang Yêu Yêu nhìn theo Phó Hàn, thấy anh dừng lại bên cạnh mình, vui vẻ định kéo tay anh, ai ngờ cô chưa kịp chạm vào đã bị anh né tránh. Sắc mặt cô lập tức suy sụp, chóp mũi có chút chua xót.
Anh đang tránh cô, thực sự đang tránh cô!!?
Chẳng mấy chốc, đôi mắt cô đầy nước mắt, môi mím lại, dùng ánh mắt biểu hiện sự ủy khuất.
Phó Hàn bật cười, đặt ống nghe lên ngực trái của Yêu Yêu, " Giang Yêu Yêu, cô trâu thật đấy, bị thương đến vậy mà vẫn quậy được."
Giang Yêu Yêu nhìn thấy ánh mắt anh ngước lên liền ngừng rơi nước mắt, cô chăm chú nhìn anh, thở dài, "Anh yêu, anh cười rộ lên trông cũng thật là đẹp quá đi mà."
Phó Hàn nhìn đồng hồ, cười nửa miệng nhìn cô một cái, " Vậy mà có người nói tôi cười còn xấu hơn quỷ."
Yêu Yêu nghe vậy lập tức cau mày, "Ai nói? Người đó bị mù sao?"
Phó Hàn bỏ ống nghe xuống, liếc nhìn Cố Phóng đã đứng bên cạnh từ lúc nào, đáp lại, " Cô ấy đúng là bị mù."
Giang Yêu Yêu phớt lờ Cố Phóng, ánh mắt vẫn dõi theo anh, "Dám nói chồng em cười so với quỷ còn xấu hơn? Chồng, anh mau nói cho em biết hắn là ai, em liền cho hắn tiền đi chữa đôi mắt."
Thấy vẻ nghiêm túc của cô, Phó Hàn cười nhẹ và nói đùa, "Bây giờ tôi thật sự có điểm mong đợi cô sẽ làm thế nào mà đối mặt với tôi sau khi khỏi bệnh."
Nhìn thấy Phó Hàn đang cười, Giang Yêu Yêu cũng cười theo, mi mắt cong cong, tươi cười sáng lạn.
Cố Phóng ở một bên nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Yêu Yêu, tâm tình phức tạp nhưng cũng cực kì phẫn nộ, Yêu Yêu chưa bao giờ cười ngọt ngào như thế trước mặt hắn đâu!!?
Nếu không phải hắn còn đang kiêng dè... hắn liếc nhìn Giang Bùi ở khóe mắt, siết chặt nắm đấm để kìm nén cơn tức giận, Cố Phóng mím môi tiến lên một bước giả vờ quan tâm: "Yêu Yêu, em cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn không?"
Nghe vậy, ánh mắt cô lưu luyến bất đắc dĩ phải rời khỏi Phó Hàn, nhìn thấy người trước mặt, cô bất giác nhíu mày.
Tại sao lại là người này, luôn luôn cắt ngang lúc cô nói chuyện với chồng mình, thật là khiến người khác chán ghét mà.
Cố Phóng bước đến bên giường, nhẹ nhàng cong môi, "Yêu Yêu, anh là Cố Phóng nè, em nhớ lại xem, chúng ta sắp kết hôn rồi, ngay cả váy cưới cũng đã chuẩn bị xong, ngày cưới cũng đã định sẵn vào..."
Cố Phóng càng tiến lại và cố gắng giải thích, "Anh không có nói nhảm, anh và em thật sự sắp đi lãnh..."
"Ngươi có bị vấn đề về thần kinh không? Tôi là người đã có chồng rồi, tại sao lại còn kết hôn với anh nữa?" Giang Yêu Yêu chán ghét nhìn Cố Phóng, vươn tay nắm lấy góc áo trắng của Phó Hàn lắc lắc, "Chồng à, em căn bản không quen biết anh ta, tại sao anh ta lại nói em sẽ cưới anh ta? Em nghĩ có khả năng đầu óc anh ta có vấn đề rồi."
Phó Hàn nhìn bàn tay đang nắm lấy áo mình, sau đó chuyển tầm mắt lên dải băng đang bó trên đầu cô, ánh mắt phức tạp.
Não của ai mới đang bị hỏng?
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, trái tim Cố Phong nhất thời như bị ai đó ném một cái bịch xuống đất, trong đầu anh chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười, "Cố Phóng, em muốn gả cho anh". Lửa giận lại dâng lên, hiện tại hắn thật sự muốn lao tới lắc người cô để khiến cô tỉnh táo.
"Yêu Yêu..."
"Phó Hàn, con bé không có việc gì chứ?"
Lời Cố Phóng lại bị đánh gãy, hắn đang muốn nói tiếp cái gì đó, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng quét về phía mình, hắn nắm chặt tay, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Giang Bùi thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Phó Hàn, "Yêu Yêu không sao chứ?", anh dừng lại chút, nhìn Yêu Yêu trên giường, "khụ" một tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên, "Con bé nói là chỉ muốn cậu lau người thay quần áo cho,... Sau đó tôi không có biện pháp nào khác nên đành phải gọi cậu đến, xin lỗi."
Phó Hàn mím môi, nụ cười trên môi biến mất, anh nhìn Giang Bùi, "Cô ấy không sao", anh nói, "Anh Bùi, em muốn nói chuyện một mình với Yêu Yêu chút."
Cố Phóng lập tức cảm thấy tức giận khi nghe thấy hai từ "một mình".
"Tôi không đồng ý."
Phó Hàn liếc hắn một cái, sau đó hướng phía Giang Bùi nói: "Anh Bùi, để tôi đi tìm bác sĩ Lý đến đây, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết."
"Phó Hàn, ngươi đừng ở chỗ này giả vờ đứng đắn, đừng tưởng tôi không biết, ngươi chính là nhân cơ hội Yêu Yêu đang không ổn định..."
"Cố Phóng, câm miệng lại!"
Khuôn mặt của Giang Bùi tối sầm lại, anh xin lỗi Phó Hàn: "Để tôi dẫn hắn ra ngoài, Yêu Yêu giao cho cậu vậy."
"Giang tổng, tôi mới là bạn trai của Yêu Yêu, tôi làm sao có thể yên tâm đem Yêu Yêu giao cho một người luôn không hợp với cô ấy? Lỡ như hắn khiến cho tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn thì sao?"
Giang Bùi hừ lạnh, "Chỉ cần bình thường cậu quan tâm đến con bé nhiều hơn, nó sẽ không gặp phải chuyện lớn như vậy. Đi ra ngoài với tôi, tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu."
Cố Phóng nhìn ánh mắt áp chế của anh, vội vàng hít mấy hơi, sau đó cụp mắt che đi oán hận bên trong.
Việc nhỏ làm không được, việc lớn sao có thể thành? Hiện tại hắn ở công ty đang ở giai đoạn quan trọng, còn cần Giang Bùi trợ lực. Hắn nắm chặt tay, đi theo Giang Bùi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Bùi và Cố Phóng đi đến cuối hành lang ngoài phòng bệnh.
Giang Bùi ngẩng đầu nhìn Cố Phóng, anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt như vậy đã khiến cho Cố Phóng cảm thấy một cảm giác áp bách cực kì. Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, nhìn Giang Bùi, " Anh Giang, tình cảm giữa tôi và Yêu Yêu như thế nào anh đều rất rõ, nếu không phải lần này cô ấy xảy ra tai nạn thì chúng ta đã là người một nhà. Bác sĩ Phó với Yêu Yêu luôn luôn xảy ra mâu thuẫn, trước đây cô ấy rất ghét hắn ta. Hiện tại trí nhớ của cổ xảy ra chút vấn đề, tôi thực sự rất lo lắng khi để Yêu Yêu một mình với hắn."
Giang Bùi nhếch môi, "Cậu đúng là có lòng nhỉ?"
Giọng điệu của Giang Bùi rõ ràng đã dịu lại, Cố Phóng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ngay lập tức đáp lời: "Yêu Yêu là người quan trọng nhất đối với tôi cho nên tôi thực sự quan tâm đến cô ấy."
4
"Tôi nghe nói gần đây cậu đang có một mối quan hệ thân thiết với một người phụ nữ làm việc trong khách sạn có phải không?", Giang Bùi đột ngột hỏi.
Năm từ "làm việc trong khách sạn" khiến Cố Phóng cảm thấy rất khó chịu, hắn nghĩ đến việc gần đây Tô Lôi nhắc đến việc bị ông chủ chèn ép ngoài sáng lẫn trong tối, cô ấy cảm thấy rất phiền lòng.
Hắn và Tô Lôi đều trong sạch, cả hai chưa bao giờ làm gì vượt quá giới hạn.
Giang Bùi này bảo vệ em gái của hắn đến mức không phân biệt được phải trái, vậy tại sao bây giờ anh ta không nhìn xem thử hành vi hiện tại của Giang Yêu Yêu là cái quái gì?
Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, Cố Phóng hắn không thể trở mặt với Giang Bùi ngay lúc này.
"Anh Giang, trong lòng tôi chỉ có mình Yêu Yêu, anh phải biết rằng trước giờ tôi chưa bao giờ gần gũi với người phụ nữ khác. Cái người mà anh nhắc đến là Tô Lôi, cô ấy là bạn học thời đại học của tôi, trước đây cổ giúp đỡ tôi rất nhiều. Bây giờ cô ấy vừa mới trở về Trung Quốc, tôi chỉ là muốn đáp lễ trước đây, và chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, không hơn không kém."
"Tôi và cô ấy thanh bạch rõ ràng, nếu anh Giang không tin, tôi có thể thề rằng nếu giữa chúng tôi có làm bất cứ điều gì vượt quá mức bạn bè, tôi sẽ..."
"Không cần.", Giang Bùi ngắt lời hắn. Anh dừng lại và nhìn chằm chằm vào mắt Cố Phóng, "Thay vì đứng đây thề thốt thì tốt nhất nên hành động thực tế đi. Yêu Yêu hiện tại tôi có thể lo được, cậu về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ thông báo với cậu sau."
Đây là đang hạ lệnh đuổi hắn đi sao?
"Yêu Yêu đang như thế, tôi không yên tâm để trở về. Còn không thì có thể để tôi nói chuyện và chăm sóc cô ấy nhiều hơn chút, có lẽ cô ấy sẽ hồi phục nhanh hơn."
Cố Phóng còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của Giang Bùi lúc này đột ngột kêu lên, anh che ống nghe ra hiệu cho Cố Phóng, "Cậu đi trước đi.", sau đó quay người đối diện với cửa sổ.
Cố Phóng nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Giang Bùi, cắn chặt hàm răng của mình lại. Một ngày không xa, hắn chắc chắn sẽ trả lại hết những sự sỉ nhục này.
Sau khi hắn đi được vài bước, một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng.
"Không tìm được điện thoại cũng không có vấn đề gì, bây giờ ngay lập tức đi mua cho Yêu Yêu chiếc điện thoại mới nhất, lấy sim mới cho con bé..."
Ra đến cổng bệnh viện, hắn siết chặt tay, lồng ngực như bị bóp nghẹn, sắp nổ tung ra.
Một tháng này, ngày nào hắn cũng chạy đến bệnh viện, cố gắng chăm sóc tốt hết mức có thể với Giang Yêu Yêu, vậy mà đến khi tỉnh lại, cô lại quên mất hắn!!?
Còn làm trò trước mặt hắn, gọi người đàn ông khác là chồng yêu, tức giận trong lòng hắn càng tăng lên.
Phó Hàn, cái tên này. Trong đầu Cố Phóng chợt hiện lên một ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, một số hình ảnh khác lướt qua trong đầu hắn, đột nhiên hắn cảm thấy có chút bất an.
Giang Yêu Yêu phải nhanh chóng khỏe lại, chỉ cần cô ta khôi phục kí ức về hắn, trong mắt cô sẽ chỉ còn có hắn, còn Phó Hàn đó...
Không ai biết rõ hơn hắn ta, là Giang Yêu Yêu ghét Phó Hàn đến mức nào.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận của Cố Phóng cũng đã giảm đi một nửa. Hắn vừa định đi đến bãi đậu xe thì điện thoại đổ chuông, lấy điện thoại từ túi áo vest ra, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, hắn lập tức bấm nhận cuộc gọi. Tô Lôi ở đầu dây bên kia vừa cầm thìa khuấy súp trong nồi, vừa ôn nhu hỏi:
"Cố Phóng, trí nhớ của bạn gái anh đã khôi phục lại chưa?".
"Vẫn chưa."
Nghe được sự khó chịu rõ ràng ở đầu dây bên kia, Tô Lôi liền đề nghị, thanh âm mang theo sự quan tâm, "Vậy có lẽ anh cũng mệt lắm đúng không? Em có nấu súp gà, nếu anh tiện thì ghé qua đây dùng với em, còn nếu không tiện cũng không sao."
Nói xong cô liền khe khẽ thở dài. Cố Phóng nghe thấy tiếng thở dài này, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, lập tức đáp: "Tất nhiên là tiện rồi, anh lập tức tới đó."
Vừa cúp điện thoại, khóe môi Cố Phóng khẽ nhếch lên. Giang Yêu Yêu, cô có thể ở trước mặt tôi gọi người đàn ông khác là chồng, vậy tôi đến nhà bạn uống chén canh thì có làm sao?
- ---
Phó Hàn đóng cửa phòng bệnh, xoay người lại.
Giang Yêu Yêu chăm chú nhìn anh, thấy anh đi về phía cô, cặp mắt hồ ly kia lập tức giương lên, trong mắt lấp lánh như có ngàn ánh sao, "Chồng yêu, anh muốn nói với em điều gì vậy nha?"
Tiếng "chồng yêu" nũng nịu vang lên, nếu không phải là cô đang bị thương, Phó Hàn thật sự cảm thấy cô đang cố ý chỉnh anh. Anh kéo một cái ghế lại gần giường bệnh, ngồi xuống.
Phó Hàn nhìn thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt "Anh đang bị ấm đầu hả, tại sao lại hỏi em một câu hỏi ngu xuẩn như thế?", anh xoa xoa huyệt thái dương, lại hỏi: "Cô có biết mối quan hệ trước đây của chúng ta là như thế nào không?"
"Đương nhiên là biết.", Giang Yêu Yêu không thể không trợn mắt nhìn anh.
"Vậy nói cho tôi nghe thử đi?", Phó Hàn tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn cô.
Giang Yêu Yêu trợn tròn mắt, lập tức dùng giọng điệu thân mật ngọt ngào nói với anh: "Chúng ta đã quen biết nhau từ thời mẫu giáo, vừa gặp nhau liền trở thành bạn tốt."
Phó Hàn nghe thấy cô kể, trong đầu liền hiện lên hình ảnh lần đầu tiên chạm mặt giữa hai người họ, khóe mắt anh giật giật.
Đó rõ ràng là một cơn ác mộng.
"Chúng ta là đôi thanh mai trúc mã cực kì hòa hợp mà cùng nhau lớn lên, sau này mối quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng tốt. Lại sau đó, em bị lạc trong rừng cây, anh là người đã cứu em, lúc đó chúng ta đã đính ước, chuẩn bi cho hôn lễ, và chúng ta đi lãnh chứng...?"
Tại sao cô không thể nhớ mình đã đi lãnh chứng như thế nào? Một số hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô, khi cô sắp chạm được đến những hình ảnh đó, đầu cô đột nhiên đau một cách dữ dội.
Giang Yêu Yêu dùng sức xoa xoa đầu, thống khổ nói: "Tại sao nghĩ đến những chuyện này, đầu em lại đau đến như thế?"
Phó Hàn nhìn khuôn mặt tái nhợt, cắt không còn chút máu của cô, ánh mắt trở nên âm trầm, anh dừng lại chút, kéo tay cô xuống, "Tôi biết rồi, cô không cần nghĩ về nó nữa."
Anh lại nói: "Giang Yêu Yêu, cô phải hứa với tôi một điều."
Giang Yêu Yêu lập tức nhìn anh, gật gật đầu: "Đừng nói là một điều, cả trăm điều em cũng có thể chấp nhận."
Phó Hàn né tránh ánh mắt của cô, thở dài nói: "Gần đây tôi sắp đi du học."
"Cô sẽ ủng hộ quyết định này của tôi chứ?"
Giang Yêu Yêu lại gật đầu, "Đương nhiên."
Phó Hàn nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, "khụ" một tiếng, "Có thể rất lâu mới có thể trở về?"
"Ý của anh là?", Giang Yêu Yêu không hiểu.
Phó Hàn lại ho khan một tiếng, "Có nghĩa là một thời gian dài tiếp theo chúng ta sẽ không gặp nhau."
"..."
Vẻ mặt Giang Yêu Yêu đông cứng lại, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nức nở: "Anh đừng đi được không..."
Phó Hàn thở dài, "Không sao, dù rằng đây là cơ hội mà bất cứ bác sĩ nào trong bệnh viện đều muốn có được, nhưng mà không đi cũng không sao, đợi mười năm sau lại có cơ hội khác."
"Không, em ủng hộ anh đi.", Yêu Yêu lập tức lên tiếng.
"..."
"Được, vậy tôi rời đi trước."
Vừa định rời đi, vạt áo của Phó Hàn liền bị nắm lấy, anh xoay người lại. Vành mắt của Yêu Yêu đỏ lên, cô cụp mắt xuống.
"Vậy khi nào thì anh trở về?"
Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đó của cô, Phó Hàn đưa tay, làm chuyện mà anh vẫn luôn muốn làm, đó là nhéo má cô, "Đợi khi em khỏi bệnh hẳn, anh sẽ về."
*mình xin phép đổi cách xưng hô của Phó Hàn từ chỗ này cho hợp lí nhaaa*
Dựa theo thường lệ, cô ấy sẽ mất ít nhất ba đến sáu tháng để hồi phục.
Vào thời điểm đó, có lẽ cô ấy cũng sẽ trở về trạng thái bình thường.
Anh mím môi, kéo vạt áo ra khỏi tay Yêu Yêu, đang định rời đi thì lại nghe thấy.
"Anh, vậy chúng ta móc ngoéo đi, khi nào em khỏi bệnh thì anh trở về với em.", Giang Yêu Yêu vươn tay về phía anh.
Ánh mắt Phó Hàn dừng lại trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh hơi co lại của cô, không nói nên lời, "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi..."
Giang Yêu Yêu vừa nghe thấy liền ăn vạ: "Em mặc kệ, anh không chịu móc ngoéo, em liền không để anh đi huhu."
Phó Hàn chớp chớp mi, chọn đưa tay qua, lập tức ngón út liền bị câu lấy, cảm xúc mềm mại nơi ngón tay khiến anh đột nhiên trở nên có chút khẩn trương. Anh làm tượng trưng vài giây liền muốn thả ra, "Được rồi".
Phó Hàn nhanh chóng thả tay ra, nhưng liền bị gắt gao siết lại, anh nhìn về phía người trên giường, "Anh còn có việc phải làm, ban nãy em đã đồng ý rồi mà."
Ngón út của Giang Yêu Yêu di chuyển trên ngón tay của Phó Hàn, móc lại thật chặt. Cô lắc lắc tay, mặt đỏ bừng, "Hôn em một cái đi rồi em mới để anh đi."
Phó Hàn: "..."
Giang Yêu Yêu nói xong liền chỉ vào đôi môi đang chu ra của mình: