Thiên Thượng Nhân Gian

Chương 2: Thiên Kiếm Thành



Chương 2: Thiên Kiếm Thành

3 vạn 6500 năm sau của thời đại Thiên Khải.

Thiên Kiếm Thành.

Phía nam của thành có một khu chợ khá nổi tiếng với việc buôn bán yêu thú, nơi đây nhập yêu thú từ mọi nơi trong thiên hạ, có thể nói chỉ cần muốn tìm yêu thú, cứ đến phía nam Thiên Kiếm thành, không yêu thú nào không có.

Dưới ánh chiều tà, trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại, có biết bao nhiêu người đang ngóng trông một con Lang Nha bị nhốt trong lồng.

Tên chủ quán đang hét to với vẻ mặt vui tươi rạng rỡ:

"Mọi người ghé thăm...mọi người ghé thăm, Lang Nha từ Bắc Vực mới được mua lại đâyyyy!!!"

Mọi người xung quanh đều đang bàn tán xôn xao về nó.

Lang nha từ Bắc Vực, màu lông của chúng rất đặc trưng, tuỳ theo trưởng thành mà khác nhau. Đây là một con Lang Nha trưởng thành, màu lông bạch kim sáng bóng, với hình thể to lớn 5 thước 7 tấc dài 8 thước, tốc độ có thể sánh ngang với cao thủ Thay Máu, móng vuốt của nó có thể sánh ngang với v·ũ k·hí phàm khí thượng phẩm.

Ngoài ra Lang Nha có một khả năng được thiên địa ưu ái đó là đánh mùi bật thầy. Chỉ cần bán kính trong vòng 6 dặm xung quanh nó, Lang Nha có thể đánh hơi được bất cứ thứ gì mà nó muốn.

Thật ra Lang Nha được ưa chuộng như vậy là vì cái thiên phú tìm mùi này của nó. Bởi vì tính thực dụng nên ai cũng mong muốn có một con cho bản thân mình để làm việc.

Trong đám đông, có hai người nam nữ trẻ trung nổi bật, một thanh niên đeo kiếm sau lưng, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ bạch bào trông giống thư sinh, trên tay cầm một quyển sách, trông giống đệ tử nho giáo.

Một vị cô nương mặc một bộ thanh bào trông thanh thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn rất có sức hút.

Lăng Tiểu Nhi nói thầm với Ma Vân Cửu.

"Sư huynh, con Lang Nha này rất quý hiếm sao?"

"Lang Nha không quý, chỉ là thông dụng, nhưng hiện tại rất khó bắt gặp Lang Nha vì ai cũng muốn bắt bọn chúng làm thú cưỡi, tốc độ nhanh, có khả năng đánh hơi cao, rất dễ dùng nên đã bị săn lùng gắt gao, hiện nay để tìm một con Lang Nha không phải chuyện dễ dàng gì?"

Ma Vân Cửu cúi đầu đọc sánh nhưng vẫn trả lời Lăng Tiểu Nhi.

Hắn không rõ sư phụ vì sao để hai sư huynh muội hắn tiến về Thiên Kiếm Thành.

Bởi vì sắp tới là ngày đại thọ của sư phụ nhưng lão nhân gia ông ta lại bảo hai người xuống núi, chuyện này thật khó hiểu.

Ma Vân Cửu lắc đầu, hắn ngẩng đầu quay sang bên cạnh nhìn Lăng Tiểu Nhi.

Vị tiểu sư muội này của hắn, bề ngoài tuy thanh thuần đáng yêu nhưng bên trong tinh nghịch quỷ, nghĩ ra vô số trò hay, khiến người khác không thể bớt lo.



Tuy trời sinh thông tuệ nhưng lại không chăm chỉ tu hành, ngày ngày dạo chơi không làm việc đàng hoàng, từ trên xuống dưới tông môn đều bị sư muội này của hắn làm cho đôi lúc thấy phiền.

"Sư muội, ngươi muốn mua con Lang Nha này sao?"

Ma Vân Cửu khẽ hỏi.

"Ta...chúng ta...đủ tiền sao?"

Lăng Tiểu Nhi trông có vẻ suy nghĩ, lắp bắp hỏi lại.

Lúc này, hắn mới nhớ tới, số tiền lúc đầu tông môn chi trả cho hai huynh muội xuống núi là 10 lượng bạc với một viên linh thạch dùng để tu luyện.

Nhưng dọc đường đi, hai huynh muội đã chi tiêu hết hơn nửa tiền tài. Chỉ sợ không được mấy tuần, cả hai huynh muội phải chật vật kiếm tiền.

Ma Vân Cửu đành nói.

"Thôi vậy sư muội, con Lang Nha này không có duyên với chúng ta, hiện tại chúng ta không trả nổi giá tiền này!"

Tuy là hắn nói thế, nhưng giá của con Lang Nha chỉ có một viên linh thạch hạ phẩm.

Có đắt một chút, nhưng hai huynh muội vẫn có thể trả tiền. Thế nhưng, linh thạch đem ra mua con Lang Nha thì lấy đâu ra linh thạch để tu luyện đây.

Linh Nhi không thích tu luyện nên việc có linh thạch hay không, cô nàng này cũng không để ý. Nhưng Ma Vân Cửu cần nha.

Hắn đã bước vào con đường Luyện Khí, nếu không có linh thạch trợ giúp tu hành thì việc bản thân hắn tự hấp thu linh khí trong thiên địa sẽ ảnh hướng ít nhiều đến tốc độ tu luyện hiện tại của hắn.

Lăng Tiểu Nhi nghe vậy trả lời:

"Không sao sư huynh! Ta chỉ là tò mò về con Lang Nha này thôi, chứ không có hứng thú với nó. Hiện tại, ta biết sư huynh cần phải tăng cao tu vi để chuẩn bị khảo hạch tông môn, sư huynh cố gắng lên nha.!!!"

Ma Vân Cửu cười khẽ, sư muội tuy tinh nghịch nhưng rất hiểu chuyện, vẫn biết thương người sư huynh này.

Phía trước tửu quán Nam Tiền, có hai người trẻ tuổi tiến đến.

"Sư huynh, hôm nay chúng ta ở lại đây đi."

"Được rồi."

Hai người bước vào tửu quán, hướng đến chỗ chưởng quầy, giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên.



"Xin hỏi chưởng quỹ, còn có phòng?"

Chưởng quỹ là một người phụ nữ trung niên ngoài tam tuần, vẫn giữ được nét tinh xảo trên khuôn mặt, mặc bộ váy đỏ rực rỡ. Phía trên trán có một hình vẽ ngọn lửa trông khá đẹp mắt.

"Không biết hai vị khách quan muốn mấy gian?"

Thiếu niên muốn trả lời nhưng bị thiếu nữ giành trước.

"Một...Một gian, càng to càng đẹp càng tốt."

Thiếu nữ mới trả lời xong đã bị vị thiếu niên kia dùng tay gõ trán. Hắn nói nhỏ.

"Tiểu quỷ."

Hắn xoay người, khoanh tay che miệng ho nhẹ, nói với chủ quán.

"Đừng nghe nàng nghịch ngợm. Cho chúng ta hai phòng."

Vị chưởng quầy chống cằm suy tư nhìn hai người họ. Thanh niên trông lịch lãm thư sinh, thiếu nữ thì hoạt bát đáng yêu.

Còn ai khác ngoài Ma Vân Cửu và Lăng Tiểu Nhi. Hai người vừa đến Thiên Kiếm Thành thì từ phía Cổng nam đi vào, gặp người buôn bán Lang Nha vì tò mò nên dừng lại. Đến chiều tối mới di chuyển vào trong nội thành để tìm chỗ nghỉ chân qua đêm.

Không biết hai người này tìm kiểu gì mà lại đi từ cổng Nam của Thành sang đến cổng Tây để mướn phòng.

Vị chưởng quầy phong vận kia nhìn hai người rất lâu mới mở miệng.

"Hiện tại tửu điếm chỉ còn một phòng Thiên và một phòng Địa."

"Phòng thiên sẽ được miễn phí cơm nước nhưng giá là một quan có thể ở hai ngày một đêm."

"Phòng Địa có giá là năm tiền một ngày, chưa tính tiền cơm nước."

Hai huynh muội nhìn nhau một lát, Ma Vân Cửu mới lên tiếng.

"Cho ta một phòng Thiên, ta đưa mười quan trước."

Hắn lấy từ trong túi ra mười quan để trên quầy. Vị chưởng quỹ lấy tiền, liền gọi tiểu nhị.

"Tiểu nhị, đưa hai vị khách quan lên phòng Thiên số 2."



"Được rồi bà chủ!!!!"

Sau đó một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi phía trước cửa quán chạy vào, khuôn mặt niềm nở đưa tay dẫn đường cho hai huynh muội Ma Vân Cửu.

"Mời hai vị khách quan!!!"

Khi hai huynh muội vừa lên lầu thì vị chưởng quỹ xinh đẹp có điều suy nghĩ.

"Lão già đó dám để hai người này xuống núi, việc này có gì đó không đúng?".

Trên bầu trời Thiên Kiếm thành lúc này, có một đôi mắt to nhìn về phía nhà trọ Nam Tiền, mây đen mù mịt, kèm theo đó là giông tố không ngừng, mưa cũng chuẩn bị trút xuống.

Trong những đám mây hiện rõ đôi mắt đầy hoài nghi và không hiểu, đôi mắt màu vàng kim, có chấm đỏ ngay giữa, xung quanh có lôi điện vờn quanh.

Chỉ có Cảnh giới Pháp Tắc mới làm được đến mức này, Thiên Nhãn ly thể hoá Thần Thông, nhờ Pháp Tắc Không gian thi triển. Có thể nói, đây là một vị lão tiền bối ở tu chân giới.

Phủ thành chủ lúc này có một bóng người đằng không mà lên, lao thẳng vào giông tố, xuyên qua tầng mây mù, dừng lại trước cặp Thiên Nhãn kia.

"Xin hỏi tiền bối quý tính đại danh, có việc gì lại đến Thiên Kiếm thành? Sao không hiện thân đến phủ thành chủ, để tại hạ tiếp đón!"

Giọng nói mang theo sự bình tĩnh, không xu nịnh hay e sợ, chỉ có bình tĩnh mang theo kính trọng đúng cấp bậc lễ nghĩa ở tu chân giới.

Một giọng nói ong ong vang lên.

"Thiên Kiếm, không cần phải như thế !!! Lão phu chỉ là đi ngang qua, thấy có việc lạ nên muốn nhìn một chút, không muốn làm phiền ai cả !!!"

Thiên Kiếm là danh hiệu của người đàn ông trung niên này, mắt sáng mũi cao, gương mặt điềm tĩnh, góc cạnh, chính khí hiên ngang, thể hiện một người quyền cao chức trọng lâu năm. Hắn tục danh gọi Trần Vĩnh Sinh, là một trong những thiên tài của thế hệ trước, luôn hiền hoà, dễ gần gũi, tài trí hơn người, có lòng giúp đỡ mọi người nên được người trong thiên hạ quý mến.

Năm đó, hắn chỉ là một tên đệ tử thiên tài của Bách Kiếm tông, một mình cầm kiếm du lịch thiên hạ, trảm yêu ma vô số, cứu chúng sinh lầm than.

Sau này được thiên hạ xưng hào Thiên Kiếm.

Sau đó, khi thiên hạ ổn định, hắn dừng chân tại Tây vực, làm thành chủ của một thành nhỏ. Thế nhưng do tên tuổi quá lớn, được người trong thiên hạ tin tưởng, mọi người đổ về sinh sống tại thành trì mà Thiên Kiếm quản lý.

Dần dần, thành ngày một phát triển hơn, cũng đổi tên thành Thiên Kiếm thành.

"Nếu không có việc gì xin tiền bối rời đi, Thiên Kiếm thành không cho phép có người thi triển thần thông, gây ảnh hưởng đến trật tự của thành."

"Thôi vậy, dù gì cũng không có duyên với ta, cáo từ!!!"

Vừa dứt lời, Thiên nhãn đã biến mất, thế nhưng mây đen và giông tố thì vẫn còn, không biết là do thiên địa chuẩn bị mưa lớn hay là bị ảnh hưởng từ thần thông pháp tắc mà vẫn còn.

Thiên Kiếm cũng trở về phủ thành chủ với vẻ mặt đầy hoài nghi.