Nơi đây cách Thiên Kiếm thành khoảng 30 vạn dặm về phía Đông.
Một ngọn núi sừng sững giữa đất trời, sương mù phủ trắng sườn núi quanh năm, lúc sáng sớm và chiều tối.
Xung quanh được nhiều ngọn núi khác che chở, sông hồ bao quanh, tạo nên một nơi chốn tiên cảnh nhân gian.
Vô Cực Kiếm tông được xây dựng ở ngọn núi này, vào giữa trưa có thể thấy nhiều toà các từ sườn núi đến đỉnh núi trôi lơ lửng giữa không trung mà không bị sương mù bao phủ, đôi lúc còn thấy vài con Hồng Hạc, Điểu Tước vờn quanh ngọn núi.
Vô Cực Kiếm tông được truyền thừa từ thời đại Thiên Khải, bởi sư tổ là một tên tiều phu, năm đó lên rừng đốn củi may mắn gặp được cơ duyên mà thay đổi vận mệnh, sau này có năng lực trở về lại núi Thiên Thê lập nên Vô Cực Kiếm tông.
Vô Cực Kiếm tông từ đó vang danh thiên hạ, được xếp vào thập đại tông môn mạnh nhất thiên hạ. Đệ tử thiên tài xuất hiện lớp lớp, những người được người đời nhớ mặt gọi tên phải kể đến của Vô Cực Kiếm tông là Từ Tiên Tử, Bách Dạ Thần Kiếm, Tru Hàn Thủy Thiên Tôn....hay gần đây nhất là thái thượng trưởng lão Kim Đông Hà.
Mỗi một người trong số bọn họ đều là những người đi đầu của thời đại mà họ được sinh ra.
Có thể trấn áp một thời đại.
Thế nên Vô Cực Kiếm tông được xem là thế lực lớn nhất ở Tây Vực.
Vô Cực Kiếm tông.
Nghị Sự Điện
"Tông chủ, sắp tới đại thọ của thái thượng trưởng lão, chúng ta phải làm sao cho tốt?"
Một vị lão giả mập mạp, đeo kiếm sau lưng từ tốn hỏi.
Phía trên đại điện, một người đàn ông trung niên gương mặt đoan chính, tóc búi cao, đôi mắt hơi u sầu nhìn về phía lão giả trả lời.
"Nhị trưởng lão xin chớ khẩn trương! Ta đã bàn bạc với Thái Thượng trưởng lão là sẽ mời mọi người trong thiên hạ đến đây cùng chung vui với ngài ấy."
"Thái Thượng trưởng lão nói như thế nào?"
"Ngài ấy bảo nếu không sợ mất mặt thì ngươi cứ mời tất cả đến cũng được !!!"
Vừa dứt lời, những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ không hiểu.
Thôi Kiều Sơn cũng thật sự không biết ý Thái Thượng trưởng lão thế nào, nên hắn mới mời mọi người tới họp, bàn việc này đó nha.
"Tông chủ, ta nghĩ chúng ta nên hỏi rõ ý của ngài ấy, dù gì cũng là đại thọ của Thái Thượng trưởng lão, chúng ta nên theo quyết định của ngài."
Lần này là Thất trưởng lão lên tiếng, vị này chỉ còn một bên tay trái, thân thể hơi gầy gò, khuôn mặt có chút tiều tụy, hốc hác.
"Sư đệ, ta cũng nghĩ như vậy !!!"
Tứ trưởng lão lên tiếng.
Tứ trưởng lão là một người phụ nữ trung niên vẫn giữ được nét phong vận của mình. Nàng là một trong bốn người nữ trưởng lão tại Vô Cực Kiếm tông. Tên gọi Huỳnh Nhược Tích.
Ngoài ra, Vô Cực Kiếm Tông còn 3 người nữ trưởng lão nữa, đó là Đại trưởng lão Nguyễn Tri Phương, Lục trưởng lão Phan Thanh Hà, Cửu trưởng lão Hồng Thu Thủy.
Tuy mọi người đều nhất trí hỏi lại ý của Thái Thượng trưởng lão nhưng ai cũng đều đem ánh mắt của mình hướng về phía Thôi Kiều Sơn.
Cũng không trách được, ai bảo hắn làm tông chủ, lại còn thân thiết với Thái Thượng trưởng lão như thế.
Nếu hắn không đi hỏi, ai đi hỏi mới phù hợp bây giờ?
Thôi Kiều Sơn cũng thở dài.
Đại thọ lão nhân gia, mà ngài ấy cũng không chịu nói rõ ràng để mọi người làm việc, cứ bắt phải đoán thôi.
"Ayyyy !!! Thật mệt mỏi quá đi mất."
Mọi người cũng đồng cảm với vị tông chủ này của bọn họ. Đối với Thái Thượng trưởng lão mọi người đúng là không còn gì để nói.
Tuy là người lớn tuổi nhất Vô Cực Kiếm tông hiện tại nhưng tính tình vẫn như những người trẻ tuổi ngoài kia. Cũng không biết là lão nhân gia già hơn hay bọn họ mới là người già hơn đây nữa.
Sau khi cuộc họp tại Nghị Sự Điện kết thúc.
Thôi Kiều Sơn một mình đi đến nơi ở của Thái Thượng trưởng lão.
Nơi ở của Thái Thượng trưởng lão ở phía trong của núi, phải đi qua rừng Đào do chính tay Từ Tiên Tử năm đó trồng, sau đó vượt qua hồ Tư Vũ mới lên được đảo Huyền Cơ, nơi ở hiện tại của Thái Thượng trưởng lão.
Để mà nói ở Vô Cực Kiếm tông thứ gì lâu đời nhất? Có lẽ thứ được nhắc đến đầu tiên chính là đảo Huyền Cơ này.
Bởi vì ngay cả trước khi sư tổ lập nên Vô Cực Kiếm tông thì Huyền Cơ đã có mặt ở đó rồi.
Thế nhưng thế nhân lại có mấy ai biết đảo này tên gọi là gì, có từ khi nào? Chỉ có số ít người mới biết được lai lịch của nó. Những người lớn tuổi của Vô Cực Kiếm tông cũng chỉ biết tên của nó do được thế hệ đi trước truyền thừa lại mà thôi.
Sau khi lên đảo, Thôi Kiều Sơn lại phải băng qua một rừng trúc, những cây trúc này ngày bình thường toả ra một mùi hương nhẹ giúp người ta an tâm tĩnh thần, nhưng đến ngày rằm hàng tháng nó sẽ phát sáng lại còn toả ra hương thơm ngào ngạt có thể trị liệu cho những ai bị tổn thương thần hồn.
Thế nên có người gọi nó là Trúc Diệp Ngọc, có người gọi nó là Trúc Tĩnh Thần.
Băng qua rừng trúc sẽ đến với vườn hoa, nói là vườn hoa nhưng thật ra là vườn thảo dược, chỉ là lúc nào cũng nở hoa nên mọi người cũng quen gọi là vườn hoa.
Vườn hoa này trước kia chỉ có một đám nhỏ thôi, sau này trải qua từng đời đệ tử Vô Cực Kiếm tông chăm sóc mà nay đã phát triển thành cả một vườn.
Mọi người lấy tên cho nó là Thiên Thảo, ý nghĩa của tên này là mong nơi đây có thể có được tất cả thảo dược trong thiên hạ.
Sau khi băng qua vườn Thiên Thảo sẽ gặp một hồ nước, trung tâm hồ nước lại có một đảo nhỏ.
Hồ thì không có tên gọi nhưng đảo thì lại gọi là Thiên Cửu. Phía trên đảo có một toà lâu nhỏ gọi Thiên Cửu lâu. Đây là nơi ở hiện tại của Thái Thượng trưởng lão Kim Đông Hà.
Khi thấy Thôi Kiều Sơn đến, Kim Đông Hà lập tức nói vọng ra.
"Kiều Sơn đến rồi đấy à! Mau đến đây, hôm nay ta có những ý tưởng mới thú vị lắm !!!"
"Thái Thượng ơi !!! Nếu như người có thể chuyên tâm vào việc tu luyện hơn thì có lẽ đã bỏ xa những người cùng thế hệ rồi."
Thôi Kiều Sơn thầm than.
Tuy nhiên Kim Đông Hà không để tâm đến lời nói của hắn, mà vẫn đang say xưa với thứ mà mình mới sáng tạo ra.
Trên tay Kim Đông Hà giờ đây đang có một quả cầu bằng nước, phía ngoài của nó được bao phủ bởi màn lửa, ở giữa hai thứ đó còn đó thứ gì đó khác nữa thì phải.
Kim Đông Hà nhìn hai quả cầu thủy lửa trong hai tay mình nói với Thôi Kiều Sơn.
"Kiều Sơn a !!! Trên tay ta lúc này là một tuyệt chiêu mới, nó có thể thổi bay một toà thành trì lớn mà không tốn chút thời gian nào."
Thôi Kiều Sơn trông vẫn không tin tưởng lắm, cặp mắt đầy hoài nghi kia vẫn đang nhìn Kim Đông Hà chờ một lời giải thích.
"Đây nhé! Nếu như ngươi tạo một quả cầu làm bằng nước, phía ngoài bao phủ bởi một màn lửa, cho thêm chút pháp tắc không gian vào giữa 2 thứ này để chúng không xung đột lẫn nhau, mật độ phải hoà hợp để giữ trạng thái ổn định cho chúng, sau đó dần dần rót linh lực vào ba thứ này đến khi không thể thêm được nữa."
"Sau đó đẩy quả cầu đến mục tiêu, dùng linh lực để xúc tác chúng với nhau."