Thôi Kiều Sơn lấy làm kinh hãi, tuy chưa biết uy lực của nó ra sao nhưng đúng là những thứ mà Thái Thượng trưởng lão sáng tạo ra đều có thể dùng được.
Bởi vì tính cách tò mò, hiếu kì với thế giới mà ngài ấy đã nghiên cứu ra không biết bao nhiêu là thần thông, thuật pháp, có thể nói những thứ mà ngài ấy sáng tạo ra có thể xây dựng nên một tông môn với truyền thừa vô số.
Hiện tại, cũng vì mấy thứ này mà những người cùng thế hệ đã bỏ xa ngài ấy rất nhiều. Có người đã nửa bước bước vào Cảnh giới Nhập Đạo trong khi Thái Thượng trưởng lão vẫn Cảnh giới Luyện Pháp Tắc.
Phải biết năm đó, Kim Đông Hà là thiên tài bậc nhất trong đám người cùng thế hệ, trí tuệ hơn người, ý chí hơn người, cơ duyên cũng hơn người khác, thế mà hôm nay lại bị người khác vượt mặt.
Thử hỏi đám con cháu Vô Cực Kiếm Tông không tiếc sao được?
Nhưng dù sao lão nhân gia vẫn là người đi trước, nên đám bọn hắn cũng chỉ có tiếc hận chứ không dám nói nhiều.
Đối với Vô Cực Kiếm Tông, Thái Thượng Trưởng lão Kim Đông Hà là một vị tiền bối đã hết lòng vì tông môn.
Bảo vệ tông môn, tranh cơ duyên cho tông môn, truyền thừa kinh nghiệm cho bọn vãn bối...những điều mà Kim Đông Hà làm cho Vô Cực Kiếm tông đã không thể đong đếm được nữa rồi.
Nhìn Kim Đông Hà vui vẻ, an nhàn như thế này ! Thôi Kiều Sơn cũng mừng cho ngài ấy.
Cảnh giới Luyện Pháp Tắc chỉ có thể sống 800 - 1200 năm. Đại thọ lần này tổ chức chúc mừng ngài ấy 900 tuổi.
Có lẽ cũng không còn bao nhiêu năm để Kim Đông Hà tồn tại trên đời nếu như không đột phá cảnh giới.
Thấy Thôi Kiều Sơn trầm tư suy nghĩ, Kim Đông Hà vỗ nhẹ bả vai hắn, ân cần nói.
"Kiều Sơn! Chuyện gì đến sẽ đến, chúng ta là người tu hành phải biết chấp nhận, cố gắng vươn lên, nếu không được thì cũng phải thản nhiên mà đón nhận, không nên hồ đồ uổng một kiếp tu hành."
"Đi! Dẫn ngươi đi xem chiêu thức mới mà ta mới sáng tạo có thể phát huy đến mức nào?"
Vừa dứt lời, một vòng sáng đã bao phủ Thôi Kiều Sơn, sau đó hai thân ảnh đã biến mất trong lâu nhỏ.
Trên một ngọn núi nhỏ phía bắc núi Thiên Thê.
Có hai thân ảnh đang đứng, đạo bào phất phơ theo gió, trên tay người đứng trước có một q·uả c·ầu l·ửa đang dần sáng lên.
Khi hắn đưa tay đẩy nhẹ quả cầu về phía trước, những nơi đi qua không gian có chút rung động nhẹ, có thể nghe thấy tiếng đứt gãy của không gian giống như tiếng kính đang nứt vậy đó. Kèm theo đó là một hỗn hợp nước với lửa toả ra xung quanh khiến mọi thứ nổ tung khi chạm vào chúng.
"Đùng!!!"
"Oanh!!!"
Cả một sườn núi đều bốc hơi, chỉ để lại một cái hố sâu 4 trượng, rộng khoảng 10 trượng.
Thôi Kiều Sơn hít một hơi thật sâu không dám tin vào mắt mình.
"Sức công phá lớn như vậy"
Trong khi chiến đấu với người khác mà lén thả ra chiêu này, có khi đối phương còn chưa kịp suy nghĩ đã bay màu mất rồi.
Thái Thượng trưởng lão, luôn làm người khác bất ngờ không kịp trở tay. Không hổ danh là đã từng trấn áp một thời đại.
"Thái Thượng trưởng lão, ta có thể học sao?"
Thôi Kiều Sơn hỏi dò.
Kim Đông Hà liếc nhìn hắn trả lời.
"Ngươi! Bước vào Cảnh giới Luyện Pháp Tắc trước đi đã!"
Nghe nói như thế, Thôi Kiều Sơn cũng sượng ngang, hắn bây giờ, mới ở cảnh giới Thần Thông, không biết ngày tháng năm nào mới có thể bước vào cảnh giới Pháp Tắc nữa.
...
Trung Vực.
Kinh Đô.
Đây là vùng đất có nhiều thiên tài nhất thiên hạ. Đã từng ra đời biết bao nhiêu người tài giỏi như Thứ Thủ Lâm Đao Thánh, Quyền Vương Bác Kiến Thành, Tô Lý Bằng Nho tiên, Thất Tiên Nữ Mai Hồng Thu,...
Có Thể nói, nơi này chưa từng bao giờ bị thiên địa vứt bỏ, thời đại nào cũng luôn được ưu ái, trải qua không biết bao năm tháng lắng đọng, giờ đây Kinh Đô đã trở thành một biểu tượng không thể thiếu của nhân loại trong thiên hạ.
Quế Nguyệt Thành.
Từ Gia.
Một thanh niên hai mắt sáng ngời, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, lông mày đen nhánh như trăng khuyết. Dưới ánh trăng hoà nhã, thêm ít tiếng dế về đêm, thanh niên ngồi trong lầu các, tay cầm chung trà đang nhấp môi, mắt nhìn ánh trăng sáng phản chiếu dưới hồ.
"Ngày mai, sẽ là ngày cuối cùng khảo hạch của Phổ Bích học cung, không biết Thư Dung có đủ tư cách tham dự Lạc Nhật bí cảnh hay không? Ta có chút hơi lo cho cô muội muội này của chúng ta đó Từ huynh à?"
Một giọng nói từ tính phát ra từ phía đối diện, bởi một vị thanh niên tài tuấn, khí chất xuất thần, tay cầm quạt, tóc dài đen tuyền, gương mặt tinh xảo góc cạnh, mắt hạc mày rậm.
Đó là Nhị thiếu gia nhà họ Hứa, Hứa Tô Lâm.
Từ Hải vẫn chưa trả lời, hắn vẫn đang thưởng thức bình trà thơm từ Bách Diệp Lạc Quốc gửi đến. Đôi mắt chăm chăm nhìn bóng trăng chiếu trên mặt hồ nước, miệng có chút nhếch lên cười mỉm.
Đã bao lâu rồi, hắn mới có thời gian thư thái như thế này.
Cũng tại tiểu nha đầu đó, nếu như không phải nàng, có khi hiện tại hắn đã chu du khắp thiên hạ, ngắm hoa thưởng cảnh, cớ gì ra nông nỗi này. Nghĩ đến đây trong lòng hắn không thấy thoải mái, lớn tiếng một chút.
"Muội ấy nên cách xa ta, càng xa càng tốt, thế là tốt nhất, không gì sánh bằng!!!"
Hứa Tô Lâm cười ha ha.
"Thư Dung tuy có chút tính tình trẻ con nhưng cũng không nên trách muội ấy. Vì có một người ca ca như Từ huynh đây, nếu muội ấy không tùy tính một chút, đó là điều không thể nào?"
Ở Quế Nguyệt Thành, chỉ cần nhắc đến thiếu gia nhà họ từ, mọi người đều có ấn tượng thật sự sâu sắc.
Lên Mười, một mình tại sòng bạc thua hơn ba vạn lượng bạc, chỉ vì thấy người khác đi đ·ánh b·ạc mua vui nên hắn cũng đến góp một tay.
Năm mười lăm tuổi, đốt cháy tứ hợp viện nhà Tạ Thiếu Quân chỉ vì phong cảnh không hợp mắt.
Năm hai mươi tuổi, một mình trầm ngư dưới sông Hoàng Gia, bởi vì thấy được một con Bích Liễu Châu nên nhảy vào sông tìm kiếm.
Có thể nói, chỉ cần hắn nổi hứng, hắn sẽ làm tất cả, bất kể việc gì không màng hậu quả.
Có người nói hắn ngu xuẩn, có người nói vì nhà họ Từ quá cưng chiều nên tính tình Từ Hải có chút cổ quái.
Năm nay hắn hai lăm, vẫn đam mê tửu sắc, không làm chính sự, nếu không có nhị tiểu thư nhà họ Từ báo với gia tộc, thì giờ đây, có lẽ hắn đã ngao du chín tầng trời, làm gì còn ngồi ở cái lầu nhỏ nhoi này mà ngắm trăng thưởng trà.
"Thiếu gia, lão gia cho gọi ngài.!!!"
Một vị tỳ nữ khom người nói nhỏ với Từ Hải.
"Để ông ấy đợi thêm một lát đi, ta còn đang bận."
"Thiếu gia, không được đâu!!! Nhìn biểu hiện của lão gia có vẻ nghiêm túc so với ngày thường, với lại, thiếu gia cũng đâu có bận gì, đi qua một lát có sao đâu!!!"
"Ngươi, nhóc con, đợi đó, tí nữa xử lý ngươi."
Vị tỳ nữ cười vui vẻ, còn làm mặt quỷ trêu chọc Từ Hải. Có vẻ như hai người rất thân cận, không có phân biệt chủ tớ.
"Ngươi ở lại với Lâm huynh đệ, ta qua chỗ phụ thân, nhớ không được nghịch ngợm đâu đó, biết chưa?"
Hứa Tô Lâm cười cười, nhìn cô nhóc mới mười ba tuổi này.
"Có Tiểu Nhã ở đây, ta đã vui vẻ rồi!!!"
"Đa tạ, Lâm đại ca."
Tiểu Nhã quay sang nhìn Từ Hải, lấy hai tay đẩy đẩy hắn thúc giục.