Trời đang nắng đẹp bổng đỗ mưa giông là có thật, Hạ Băng sáng nay đi trung tâm thương mại để mua đồ chuẩn bị cho việc học sắp tới.
Cô đang đứng đợi xem có chiếc taxi nào chạy ngan không? Hay cô nên về bằng cách nào? Thì có một chiếc xe Rolls-Royce Spectre màu trắng dừng trước mặt cô.
Vũ Đình Phong mở cửa xe bước xuống và đưa dù ra che trước mặt cô, Hạ Băng ngước mắt lên nhìn thấy anh cô mỉm cười hỏi:
-Anh Đình Phong anh về khi nào vậy?
-À, anh được nghỉ hè nên về thăm nhà và....
Đình Phong cúi xuống nói nhỏ với cô:
-Anh về thăm em.
Hạ Băng mỉm cười lùi lại vài bước vì ngại ngùng, ở kiếp trước với sự lạnh nhạt của các anh trai, chính Đình Phong là người luôn ra tay giúp đỡ cô mỗi khi khó khăn, hay khi nguy hiểm anh luôn là người bên cạnh cô.
Cô xem anh như một người anh trai luôn yêu thương mình, giờ gặp lại Đình Phong cô rất vui, cô cười tươi nói:
-Em cũng nhớ anh nữa, lần này anh về lâu không?
-Anh về mấy tháng rồi trở về đó thi và nhận bằng tốt nghiệp là xong, sau đó anh sẽ trở về Vũ thị làm việc.
-Dạ.
-Được rồi lên xe đi anh sẽ đưa em đi ăn rồi sẽ chỡ em về nhà được không?
-Dạ em cảm ơn anh ạ.
Nói xong Hạ Băng mỉm cười lên xe của anh rời đi, bởi vì thật sự trong trường ngoài Đình Phong và em gái anh ấy ra, không ai biết được cô là con gái nuôi của Dương gia cả.
Đình Phong là đàn anh lớn hơn cô 4 lớp, bởi vì em gái của anh chính là bạn thân của cô nên hai người mới biết nhau và từ đó cũng trở nên thân thiết hơn.
Khi chiếc xe của Đình Phong rời đi dưới cơn mưa ở gần đó, có một người đàn ông đang cầm dù đứng đấy từ lâu rồi và chứng kiến hết tất cả.
Thật ra trưa nay Minh Khôi không bận việc, nên anh định đến trung tâm thương mại để mua quà cho cô, anh biết Hạ Băng chuẩn bị nhập học cần nhiều thứ anh muốn tự tay mình chuẩn bị cho cô.
Nhưng không ngờ vừa đến nơi anh đã thấy Hạ Băng đứng trước cửa trung tâm thương mại rồi, anh định bước đến gọi cô thì Đình Phong đã đến.
Người đã đi rồi Minh Khôi cũng không còn hứng thú để mua đồ nữa, anh lên xe trở về công ty làm việc nhưng hình ảnh đẹp vừa rồi của đôi nam nữ, anh vẫn nhớ mãi mà vô cùng khó chịu tối nay phải hỏi tội cô gái nhỏ mới được.
...****************...
Đình Phong đưa Hạ Băng vào một nhà hàng mà hai người hay đến, anh thậm chí còn nhớ hết những món ăn cô thích nữa.
Sau khi gọi xong thức ăn và đợi người phục vụ rời khỏi, Đình Phong hỏi cô:
-Em dạo này sao rồi? Sống ở nhà đó vẫn ổn chứ?
-Dạ em vẫn ổn ba mẹ rất thương em nên anh đừng lo lắng ạ.
Anh nhìn cô gái nhỏ chăm chú một lúc thì nói:
-Nếu em cảm thấy ở đó không vui và mệt mỏi muốn ra ngoài ở thì anh luôn sẵn sàng giúp em.
-Em ổn mà với lại hai tháng nữa vào đại học là em ở ký túc xá của trường rồi, cũng sẽ không có ai làm khó em vậy nên anh cứ tập trung vào việc học và công việc của anh ở bên kia đi ạ.
Đình Phong vươn tay lên vuốt tóc cô nói:
-Anh biết rồi, nếu có chuyện gì cứ nói với anh nhé! Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em.
Hạ Băng gật đầu cảm ơn anh cô nói:
-Từ khi quen biết nhau anh đã luôn giúp đỡ em, em cảm ơn anh nhiều lắm ạ.
Phục vụ bưng thức ăn lên hai người họ ăn uống vui vẻ và trò chuyện với nhau, nhưng mà cả hai đều không biết là có một đôi mắt hình viên đạn đang nhìn họ chăm chú.
Đến khi ra về vừa ra đến cửa thì Hạ Băng nghe có người gọi cô:
-Tiểu Băng.
Cô quay lại nhìn thì ra đó là anh cả Hạ Băng mỉm cười cúi đầu chào anh và hỏi:
-Anh cả cũng ở đây sao?
-Ừm, bạn anh giới thiệu với anh quán này nên hôm nay đến ăn, còn cậu đây là....?
Hạ Băng mới nhớ lại mình đang đi cùng với Đình Phong, cô quay qua giới thiệu hai người với nhau:
-Em quên giới thiệu với anh đây là bạn của em Vũ Đình Phong, anh Đình Phong đây là anh cả của em Dương Minh Khôi.
Hai người đàn ông mỉm cười và bắt tay nhau, nhưng cô gái nhỏ không hề biết rằng cái bắt tay này mỗi người đều đang hậm hực với đối phương.
Minh Khôi mỉm cười nói với Đình Phong:
-Tình cờ gặp được bé cưng của tôi ở đây rồi, thôi thì để tôi đưa em ấy trở về không phiền đến cậu.
Đình Phong cũng không chịu thua từ lâu anh đã chướng mắt cái tên Minh Khôi này rồi, mà hôm nay anh mới biết mặt hoá ra đây là người mà cô gái anh thích đang say nắng sao? Anh nói:
-Không phiền, Hạ Băng là cô gái tốt mà tôi luôn muốn bảo vệ, hôm nay cô ấy đi ăn với tôi thì nên để tôi đưa về.
Hai người không ai chịu thua ai cả cuối cùng Hạ Băng ở giữa lên tiếng:
-Thôi được rồi hai người đều đang có việc để em tự về là được, trời đã hết mưa rồi.
Đình Phong nói:
-Không được, anh đã đưa em đến thì sẽ đưa em về.
Minh Khôi vừa rồi không biết tại sao anh không về công ty, lại muốn đến đây bây giờ anh muốn đưa cô gái nhỏ về tính sổ, anh nói:
-Hạ Băng là người của tôi người nhà họ Dương, nên để tôi đưa em ấy về.
Trong lúc hai người còn đoi co thì Hạ Băng đã vẫy tay gọi một chiếc taxi gần đó, cô nói:
-Thôi hai người cứ nói chuyện vui vẻ, em về trước nhé!
Vậy là để hai người không tranh chấp Hạ Băng đã tranh thủ về trước.