Mai lão gia cùng Mai phu nhân bỗng nhiên đều trầm mặc xuống, nô bộc của Mai phủ vốn đang bốn phía vô cùng náo nhiệt cũng nhìn nữ tử kia bằng ánh mắt kỳ dị.
Tô Tư Ngưng lẳng lặng ngóng nhìn nữ tử sẽ cùng nàng chia sẻ trượng phu. Cô gái này tên là Liễu Tương Nhi, toàn thân run run như là rụng ở trong gió, đầu cúi thấp không dám ngước nhìn. Nàng được nam nhân âu yếm nắm tay, lại vẫn run rẩy không thôi.
Tô Tư Ngưng mỉm cười, đi lên phía trước, trước sự kinh ngạc của Mai Văn Tuấn và ánh mắt bất an của hắn, nàng đưa tay cầm lấy tay Liễu Tương Nhi. Nàng cảm thấy đầu ngón tay của nàng kia lạnh lẽo, lại hơi run run, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút thương tiếc, ôn nhu nói: “Muội muội mau cùng ta về nhà, nhìn xem phòng tỷ tỷ đã an bài cho ngươi có phù hợp không.”
Nàng tự mình dẫn dắt Liễu Tương Nhi trở về, không khí vốn trầm xuống rốt cuộc cũng thoải mái hơn, tất cả mọi người âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Liễu Tương Nhi nhắm mắt đi theo phía sau Tô Tư Ngưng, lại có chút mờ mịt quay đầu ngóng nhìn Mai Văn Tuấn. Tô Tư Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy người kia vẫn đứng dưới ánh mặt trời. Mặt mày anh tuấn như vậy, dáng người ngạo khí như vậy. Nàng mỉm cười, chợt thấy trong mắt một mảnh ướt át.
Nam tử này, thật sự còn sống.
Nàng vì hắn cầu nguyện trước phật tổ hàng trăm ngàn lần, nàng vì hắn ở dưới đèn khóc ngàn vạn hồi, nàng gọi tên hắn, khắc vào xương tủy, nàng mơ về dung nhan của hắn, tâm can khuấy đảo, mà hắn vốn — còn sống.
Nàng tình nguyện hắn vì gia nghiệp, hắn cưới thê thiếp khác, chỉ cần hắn còn sống, còn có thể dưới ánh mặt trời mà đứng như vậy, mặt giãn ra mỉm cười, còn có thể nắm hắn tay nữ tử hắn yêu, nhìn ngày lên trăng hạ, cho dù nữ tử đó chẳng phải nàng.
Mọi người trên dưới Mai gia đều mở tiệc hoan nghênh chủ tử còn sống trở về. Buổi tiệc tất nhiên là vô cùng náo nhiệt, nhưng khi tiệc tàn rồi chỉ còn lại thê lương thật sâu cùng với vô thố. Giờ này khắc này, Mai Văn Tuấn cùng Tô Tư Ngưng cùng có chung cảm xúc như thế.
Bởi vì một đêm này, Mai Văn Tuấn phải đi phòng của nguyên phối thê tử. Ánh nến chiếu rọi, đem đã khuya, anh hùng và mỹ nhân ở cùng một chỗ nhưng lại chẳng có gì để nói. Đây là cỡ nào buồn cười, thành thân đã hơn một năm, bọn họ còn chưa có động phòng hoa chúc thì đã chấm dứt.
Tô Tư Ngưng ngóng nhìn người ngồi trước đèn, bọn họ dựa vào gần như vậy, có thể nghe được hơi thở của nhau, dưới ánh nến người nọ càng lộ rõ mặt quan như ngọc, anh khí bức người. Nhưng là, vì sao lại xa lạ như vậy? Rõ ràng họ gần nhau đến nỗi có thể chạm tay nhưng lại có cảm giác như cách trăm sông nghìn núi, cách ba ngàn thế giới.
Mà mai Văn Tuấn thì ngay cả nhìn kỹ dung nhan của nàng dưới ánh nến cũng không dám, trước đó hắn đã nghĩ ra làm thế nào để ứng phó, làm thế nào để trấn an, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói, hoặc không nỡ nói. Thẳng đến lúc này, hắn mới đột nhiên ý thức được, đây là thê tử của hắn. Vô luận hắn thừa nhận hay phủ nhận thì nàng đã vì hắn mà thủ tiết một năm nay, vì hắn mà chịu đựng rất lớn thống khổ cùng bất hạnh, vì hắn chăm sóc hiếu thuận với cha mẹ, lại chăm lo gia nghiệp, lo liệu mọi thứ. Mà nay hắn lại nắm tay một nữ tử khác đi vào Mai gia. Đối với nữ nhân như vậy, hắn không đành lòng nói thêm lời nói dối nào, lại càng không nhẫn lừa dối, vì thế hắn cũng chỉ có thể trầm mặc.
Tô Tư Ngưng ở dưới đèn mỉm cười, nhìn ánh mắt trốn tránh của nam tử kia, trượng phu của nàng, mà ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không nguyện. Nàng cùng hắn tân hôn đã phải chia lìa, rồi đến một hồi sinh ly tử biệt, bây giờ vốn nên là nước mắt lưng tròng, ôm nhau mà khóc; Vốn nên là vui mừng như điên, thế nhưng bây giờ lại biến thành một loại dày vò buồn cười.
Đánh vỡ cục diện bế tắc lại là một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, “Thiếu gia, Liễu cô nương bỗng nhiên có chút không thoải mái, kêu choáng váng đầu, bụng cũng đau.”
Mai Văn Tuấn đột nhiên đứng lên, Tô Tư Ngưng cũng vội kêu: “Tướng công mau đi xem muội muội một chút.”
Mai Văn Tuấn thật sâu nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng là một mảnh thành khẩn thì mới gật đầu đi thẳng ra ngoài. Hắn đi đến trước cửa, cước bộ hơi hơi ngừng lại một chút, quay đầu tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chính là thở dài một tiếng rồi bước nhanh mà đi, không dừng lại nữa.
Ngưng Hương ở trong phòng hầu hạ gấp gáp đến độ dậm chân, “Thủ đoạn vụng về như vậy, tiểu thư sao còn để cô gia trúng bẫy của cô ta chứ?”
Tô Tư Ngưng cười nhẹ, đúng vậy, năm đó ở Tô phủ, những vị di nương được sủng ái sẽ nhân lúc thích hợp mà cảm thấy không thoải mái. Những thủ đoạn cao minh, lợi hại hơn nàng đều đã gặp qua, huống chi là loại thủ đoạn nho nhỏ này. Nhưng nàng làm gì có năng lực quản ai?
Cô gái đó dưới ánh mắt hà khắc lạnh lùng của người trong Mai phủ mà lạnh run, lúc nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của nguyên phối thê tử thì trong mắt lộ ra tuyệt vọng, mà lúc nàng ta nhìn thấy trượng phu đi vào phòng một nữ nhân khác thì cũng chỉ có thể gượng cười. Sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy là vì nàng ta đã quá kinh hoàng cùng sợ hãi.
Huống chi, chính thủ đoạn này đã cứu nàng và Mai Văn Tuấn, lúc vừa nghe đến tin kia thì cả hai đều cảm thấy như thở phào nhẹ nhõm.
Ngưng Hương thấy nàng không ngại, lại tức giận, “Tiểu thư, sao người lại phúc hậu như vậy chứ? Không cần bị bọn họ lừa, cái gì mà con gái nhà đánh cá, em nghe Mai Lương nói thì giống như người Mai phủ đều biết cô gái kia, thật giận là Mai Lương đầu gỗ kia, dù em có bức hắn thế nào thì hắn cũng không chịu nhiều lời.”
Tô Tư Ngưng nhẹ nhàng cười, cần gì Mai Lương nói, chỉ nhìn da thịt tuyết trắng của nàng kia đã không giống nữ nhân lớn lên bên bờ biển rồi. Còn có tay nàng, mềm mại như không xương, vô cùng mịn màng. Ngay cả Tô Tư Ngưng nàng do nhiều năm may vá thuê thùa, cầm bút viết thu thư, vẽ tranh nên tay cũng lưu lại vài nốt chai, cô gái đánh cá thường xuyên phải làm việc nặng kia làm sao có một đôi tay hoàn mỹ như thế được chứ?.
Nhưng là, cần gì phải truy cứu đâu, nói trắng ra thì cũng sẽ là câu truyện thanh mai trúc mã hoặc tình thâm nào đó, tội gì phá hư không khí vui mừng của toàn bộ Mai gia. Quan trọng không phải Liễu Tương Nhi có phải ngư nữ hay không mà là một khắc kia lòng nàng đã lạnh. Lòng đã lạnh thì còn đi tranh thủ làm gì, chỉ khiến mọi người mệt mỏi, thế thì làm để làm gì.
Nàng chỉ cười lại cho Ngưng Hương đang không ngừng lải nhải lui xuống để chính mình đi nghỉ. Một đêm đúng là nặng nề vô mộng, vô tư vô lo. Thật tốt, nàng không còn nửa đêm mộng tỉnh, cũng không khóc ướt gối. Thật tốt, từ nay về sau nàng sẽ sông vô tư vô lo, cũng không ưu không hận.
Sáng sớm hôm sau, nàng vẫn giống ngày xưa đến chính sảnh thỉnh an nhị lão, còn chưa tiến vào sảnh lớn đã nghe thấy tiếng quát lớn: “Thê tử của ngươi thủ ngươi một năm, ngươi giờ trở về thì phải đối tốt với nàng, đừng nghĩ đến chuyện hoan nhạc, để người ta chê cười.”
Trong sảnh Mai lão gia phụng phịu răn dạy, Mai Văn Tuấn cúi đầu đứng đó, Liễu Tương Nhi nghiêng người đứng ở một bên, chân tay luống cuống, trên mặt đỏ bừng.
Tô Tư Ngưng biết lời này là có ẩn ý, chắc Mai lão gia biết đêm qua Mai Văn Tuấn đến phòng Liễu Tương Nhi nên mới phát tác tức giận. Nàng cười tiến vào, thỉnh an cha mẹ chồng xong vừa cười vừa nói: “Tướng công trở về là đại hỷ sự, khắp nơi thân hữu đều đưa bái thiếp đến, bắt đầu từ hôm nay trong nhà sẽ có không ít khách nhân, làm thế nào để tiếp đãi, con thỉnh cha mẹ dặn dò.”
Mai lão gia sắc mặt hơi tái, “Chuyện trong nhà vẫn luôn do con an bài, con nói xem phải làm như thế nào?”
“Là……” Tô Tư Ngưng cười khanh khách cùng Mai lão gia thảo luận danh sách thân thích cùng với quà tặng khắp nơi đưa tới, làm thế nào để trả lời, phiền phức rối ren đến độ vợ chồng Mai thị không còn thời gian mà giáo huấn con mình, chỉ trừng mắt Mai Văn Tuấn một cái.
Mai Văn Tuấn lập tức mang theo Liễu Tương Nhi vô thanh vô tức đi ra ngoài. Chỉ là lúc đi ra khỏi cửa vẫn ngoái đầu nhìn một cái thật sâu vào bên trong.
Tô Tư Ngưng đang cùng Mai lão gia trả lời thì thấy lưng nóng lên, giống như bị cái gì đó nóng cháy nướng qua.
Chuyện Mai Văn Tuấn chết rồi sống lại, trở thành một câu chuyện anh hùng, một cái truyền kỳ nho nhỏ lưu truyền. Phú thương, quan viên, bằng hữu và thân thích trong thành đều tới cửa bái hạ.
Cả một ngày nay, người quản việc của Mai phủ là Tô Tư Ngưng bận đến chân không chạm đất. Thế này cũng thôi đi, cố tình còn có người ác ý khiến người ta chán ghét. Bọn họ cảm thấy mọi viện êm ả như thế là không được, thế nên lúc nàng rất vất vả mới rảnh một chút để ngồi ở sau viện nghỉ ngơi, vừa mới thở một hơi thì bên tai chợt nghe thấy tiếng huyên náo: “Đường tẩu, ngươi chịu ủy khuất .”
Tô Tư Ngưng cau mày xoay người nhìn nam tử trước mắt, hắn ăn mặc hoa lệ mà khoa trương, khí chất lỗ mãng lại nôn nóng, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng, hắn cùng Mai Văn Tuấn là họ hàng gần, là thúc bá huynh đệ.
Mai Văn Thăng cũng coi như họ hàng gần của Mai gia, lại là nhi tử duy nhất của đệ đệ Mai lão gia. Tuy rằng hắn ăn uống, hút sách, bài bạc không từ việc xấu nào nhưng Mai gia vẫn nhớ rõ quan hệ huyết thống, vẫn bảo trì lui tới, vẫn nhớ tới chiếu cố. Sau khi Mai Văn Tuấn tử trận, hắn cả ngày nghĩ chờ Mai gia nhị lão chết già thì sẽ kế thừa gia nghiệp của Mai gia, thế nên hắn chẳng những thường xuyên xuất nhập Mai gia, đối với vị quả tẩu xinh đẹp là Tô Tư Ngưng cũng nhiều lần khiêu khích. Mai Văn Tuấn sống lại, tuy rằng hắn cũng mang theo lễ vật tới cửa chúc mừng nhưng Tô Tư Ngưng biết kẻ thất vọng nhất chính là hắn.
Tô Tư Ngưng khí định thần nhàn nói: “Tướng công đã trở lại, ta cao hứng còn không kịp, cho dù việc nhiều một chút, cũng có cái gì ủy khuất? Nhưng thật ra Nhị đệ, trong lòng tựa hồ rất không thoải mái.”
Mai Văn Thăng nghe đến đây căm giận nói: “Nghĩ đến đường tẩu bị người ta khi dễ, ta như thế nào có thể thống khoái được đây? Cái gì mà ân nhân cứu mạng, phàm là người biết Mai gia đều biết kia là, rõ ràng là……” Hắn ghé sát vào Tô Tư Ngưng, “Đường tẩu, chuyện này ta biết……”
“Văn thăng!” Một giọng nói lạnh lẽo, như băng lạnh vang đến.
Mai Văn Thăng đánh một cái rùng mình, nhanh chóng đứng thẳng, cung kính kêu: “Đường ca.”
Mai Văn Tuấn mặt đều lạnh băng, vừa rồi hình ảnh Mai Văn Thăng ghé sát vào Tô Tư Ngưng quá mức chói mắt cho nên giọng nói của hắn đều lộ ra sát khí thiết huyết, “Đệ còn chưa thỉnh an phụ mẫu ta đúng không?”
“Phải, phải, đệ cần phải đi thỉnh an thúc và thẩm a.” Mai Văn Thăng đổ đầy mồ hôi, đồng thời khẩn cấp quay người đi. Bởi vì quá mức bối rối nên liền ngã oạch một cái, hắn luống cuống tay chân đứng lên chạy tiếp.
Trong sân nho nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng nhìn nhau không biết nói gì. Nam tử ngọc thụ lâm phong, nữ tử xinh đẹp xuất chúng, đứng ở đó nhìn nhau khiến cho hoa cũng phải ngóng lại. Giữa họ vốn nên có vô số truyền kỳ, vô tận ôn nhu, mà nay, lại chỉ có một mảnh yên lặng.
Tiền viện khách đông, ồn ào vô cùng, mảnh sâu sau nhà lại chỉ có một mảnh trầm mặc không phá nổi.
Hai người cách xa nhau bất quá mười bước, nhưng ai cũng không chịu cất bước tiếp cận đối phương, ai cũng không có mở miệng trước gọi người kia.
Lúc này đây, Mai Văn Tuấn không có lảng tránh ánh mắt của nàng, hắn nhìn thẳng, trong con ngươi đen láy của hắn có ẩn nhẫn cùng thống khổ không dễ thấy.
Ánh mắt như vậy khiến Tô Tư Ngưng một trận mờ mịt, sau đó không hiểu chột dạ muốn thoát đi, vội hỏi: “Bên ngoài khách nhân rất nhiều, ta đi trước……”