Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 262: Sự thật cuối cùng



Ngọc Đế cắn răng chỉ nàng, cố gắng nuốt xuống cơn giận, ôn tồn nói với Vương Mẫu: "Tử Đồng, nàng hiểu lầm rồi, trẫm không thay đổi mệnh số của Đại Nghệ. Trẫm và Hằng Nga lúc đó cũng trong sạch. Chuyện này trẫm vốn cũng không biết, nàng ta tới tìm trẫm là vì muốn cầu xin ta giúp Đại Nghệ vượt qua kiếp nạn. Trẫm làm sao có thể làm những chuyện vi phạm thiên lý như vậy được?"

Mộ Cửu ngẩng đầu lên.

Vương Mẫu nghe đến đó, cũng quay lại lạnh lùng nhìn Ngọc Đế một lát, nói: "Những gì người nói là thật?"

"Nửa lời nói dối đều không có!" Ngọc Đế nói.

Sau đó, Ngọc Đế kể lại tất cả mọi chuyện bắt đầu từ buổi tối Hằng Nga chạy đến Thiên Đình cầu mong hắn giúp đỡ. Nàng ta nhờ hắn đến hỏi thăm Đông Nhạc Đại Đế, sau đó hai người cùng đi tới Đại Ninh quốc để thăm Đại Nghệ. Ngọc Đế đem tất cả mọi chuyện nói ra, rõ ràng có những chi tiết nhỏ mà Mộ Cửu không hề biết.

"Nếu ta có điều gì che giấu, thì ngay từ ngày mai ta sẽ rời khỏi Lăng Tiêu Điện này!"

Vương Mẫu nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi hít một hơi, buông lỏng vai dựa vào giường gấm.

Mộ Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tại sao năm ngoái Hằng Nga lại chạy tới Chu Sơn, nơi chôn cất hài cốt của Đại Nghệ?"

Ngọc Đế lúc này mới đủ rảnh để ý đến Mộ Cửu, thấy nàng không biết sống chết mà còn chạy đến, lập tức tức giận trừng mắt, cầm tước linh trên bàn muốn ném nàng!

Mộ Cửu lại trốn phía sau Vương Mẫu, cuối cùng cũng coi như không bị ném chết.

"Mộ Cửu nói đúng, nếu Hằng Nga đến tìm ngài không phải để thay đổi số mệnh cho Đại Nghệ, vậy nàng ta đến Chu Sơn để làm gì?!"

Vương Mẫu lập tức sầm mặt.

Ngọc Đế bất đắc dĩ nói: "Thật ra Hằng Nga phát hiện ra mệnh số của Đại Nghệ đã bị thay đổi một thời gian rồi. Bởi vì chuyện năm xưa, nàng ta không dám trực tiếp ra mặt vì sợ bị thiên hạ chê cười, đành phải tự thân tìm cách này cách khác.

Nàng ta đi Thuyền Sơn là để tìm linh cốt của Đại Nghệ. Nàng cũng biết, nếu như người nào vào đúng thời khắc Đại Nghệ sinh ra lấy được linh cốt của hắn thì liền có thể thay hắn tái tạo mệnh số. Nhưng không ngờ nàng ta chờ đến bây giờ rồi vẫn chưa giải quyết thành công được."

"Tại sao lại vậy?" Mộ Cửu ở sau lưng Vương Mẫu lại ló đầu dò xét.

Ngọc Đế trừng mắt nhìn nàng, lại bị Vương Mẫu liếc một cái. Hắn không còn cách nào khác, đành nói: "Vấn đề chính là ở chỗ trẫm không thể tra ra được ai là kẻ đã thay đổi mệnh số của Đại Nghệ, cũng không biết được hắn đã dùng thủ pháp gì, hơn nữa thủ pháp đó còn mang pháp lực kiểm soát ngực mạnh. Thậm chí trẫm chỉ có thể tới cầu viện Nhị Thánh Tôn, mượn Thiên Cương Sát của người mới có thể bảo vệ cho nguyên thần của Đại Nghê không tiêu tán."

Nhị Thánh Tôn? Hỗn Côn tổ sư?

Không ngờ hắn còn phải lên đến Chí Tôn Trọng Thiên để nhờ giúp đỡ, chuyện này không thể nào là giả được. Mộ Cửu cúi đầu, lập tức nhớ đến kẻ đã từng thao túng mệnh số của Vân gia, biện pháp này cũng tương tự, hẳn là cùng một kẻ rồi? Chẳng lẽ đúng như Lục Áp đã nói, những vụ án này thật sự có kẻ có dã tâm đứng sau tạo nên?

"Kẻ kia là ai? Hắn cùng Đại Nghệ có thù oán gì?"

Mộ Cửu chưa kịp mở miệng thì Vương Mẫu đã lên tiếng hỏi.

"Ta cũng không rõ." Ngọc Đế lắc đầu thở dài, "Thái Thượng Lão Quân cũng không tra ra được, có thể thấy đó nhất định là một cao nhân Thượng Cổ rồi. Hơn nữa ta cũng phát hiện, cho dù mệnh số của Đại Nghệ đã bị can thiệp, nhưng cũng không hẳn là sẽ hoàn toàn biến mất, mà chỉ là rời khỏi luân hồi. Nói cách khác, linh hồn hắn vẫn tồn tại, chỉ có điều đã nhảy ra khỏi luân hồi mà thôi."

Mộ Cửu càng nghe càng hồ đồ: "Chẳng lẽ có người cần dung linh hồn của Đại Nghệ vào một việc gì đó?"

Ngọc Đế và Vương Mẫu đều nhìn về phía nàng, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Qua một lúc lâu Vương Mẫu mới lên tiếng: "Giữa hai người đã không có chuyện gì, vậy tại sao phải gạt ta?"

"Trẫm không phải nói rồi sao. Hằng Nga cầu xin trẫm đem giấu chuyện này đi. Trẫm làm sao biết được các ngươi lại biết được những chuyện xảy ra. Tử Đồng, nếu nàng còn không tin thì nàng cứ đến hỏi Đông Nhạc Đại Đế."

Vương Mẫu liếc hắn một cái, tuy rằng còn có một chút băn khoăn, nhưng cũng đã hết nghi ngờ.

Nàng lẩm bẩm nói: "Xem ra bổn cung thật là đã trách oan nàng ta."

Ngọc Đế vội nói: "Cũng không thể trách nương nương được. Có trách thì phải trách ta đã suy nghĩ không chu toàn!"

Vương Mẫu liếc nhìn hắn một chút rồi hé miệng cười.

Mộ Cửu cũng thở ra một ngụm khí lớn.

Chỉ là, chuyện Hằng Nga đi Chu Sơn đã rõ ràng, nhưng tại sao Lương Cơ lại biết được nàng ta sẽ đi tới đó? Bây giờ chỉ có thể coi như là chuyện trùng hợp, vì nếu Hằng Nga đã năn nỉ Ngọc Đế giấu tất cả mọi người chuyện nàng ta muốn cứu Đại Nghệ thì khả năng bị lộ ra ngoài vô cùng nhỏ, đã như vậy, làm sao Lương Cơ có thể biết được đây?

Nhưng dù sao đi nữa, biết được Ngọc Đế và Hằng Nga không có qua lại với nhau thì nàng cũng yên lòng.

Không chỉ nàng không cần theo dõi nữa, mà cũng không cần vì Vương Mẫu mà đau đầu nữa, dù gì thì phu thê cũng cần phải tín nhiệm lẫn nhau mà. Không phải tất cả nam nhân đều ăn vụng, cũng không phải những phụ nữ đã phạm sai lầm sẽ tiếp tục sai. Hằng Nga mặc dù có sai, nhưng nàng ta có thể suy nghĩ về Đại Nghệ như thế thì cũng làm Mộ Cửu cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Rời khỏi Lăng Tiêu điện, Vương Mẫu liền đưa hoàng lăng cho nàng.

Ngọc Đế tuy rằng muốn giáo huấn Mộ Cửu, nhưng có Vương Mẫu làm chỗ dựa, hắn cũng không có biện pháp gì cả. Hơn nữa Vương Mẫu đã đáp ứng sẽ tự mình làm canh thang để động viên hắn. Cho dù không nói ra nhưng trong mắt hắn lại lộ ra sự đắc ý, vậy nên hắn cũng thả nàng đi.

Để tránh rắc rối, Mộ Cửu đi đến thẳng quý phủ của Ti Mệnh Tinh Quân để nộp ý chỉ của Ngọc Đế. Nàng tận mắt thấy Ti Mệnh sửa lại mệnh số cho Trần Bình xong rồi mới về nha môn. Nàng còn băn khoăn chuyện công đức, liền trực tiếp đi gặp Lưu Tuấn. Lưu Tuấn nghe nàng hỏi thì mới nhớ đến chuyện này, liền hỏi tại sao lâu như vậy mới xử lý xong được, Mộ Cửu liền nói thẳng sự tình ra.

"Còn có chuyện này sao?" Lưu Tuấn nghe xong thì lông mày cũng nhăn cả lại.

"Đúng vậy đó, làm cho ta lo lắng đề phòng lâu như vậy. Có điều, may mắn là mọi điều đều đã giải quyết xong, mà bệ hạ cũng tha cho ta." Nàng khoe khoang xong liền đem mệnh cách mới của Trần Bình đặt lên trên bàn. Sau đó nàng lại hối thúc Lưu Tuấn, "Đại nhân mau xem công đức của ta đi, nhìn xem ta còn thiếu bao nhiêu thiện duyên nữa mới có thể thành tiên?"

Lưu Tuấn liếc nhìn nàng một cái, chỉ chỉ vào quyển sổ ghi chép màu xanh da trời ở trên giá sách.

Mộ Cửu vội vàng lấy nó xuống, lật qua lật lại rồi đưa cho hắn.

Lưu Tuấn tìm tới trang của Mộ Cửu, từ lúc nàng nhận vụ án Ngao gia cho tới đây, thanh công đức thể hiện thiện duyên đã có lam quang chớp loé.

"Cũng không tệ lắm, chưa đầy hai năm mà đã đạt được gần đến lam quang rồi. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, chuyện phi thăng cũng không còn xa."

Lưu Tuấn trên mặt cũng có chút sung sướng.

Mộ Cửu kích động nói: "Quá tốt rồi!"

Tiên duyên phân ra làm bảy cấp: đỏ, cam, hồng, xanh lục, lục lam, xanh lam, tím. Chỉ cần tu đến màu đỏ thì có là tiên duyên đã đầy, chỉ cần chờ tu vi đầy đủ là có thể vượt kiếp phi thăng.

Bây giờ tu vi nàng đã sớm đủ, chỉ còn thiếu tiên duyên mà thôi, trong thời gian hai năm nhảy đến cấp thứ sáu. Quả thực đó là điều không dễ dàng à!.... Chính là lam quang đó nha!

Thế nhưng cao hứng một chút, Mộ Cửu lại nói: "Tính ra thì ta mới có chỉ có nhận làm hai vụ án, làm sao mà nhảy nhanh như vậy, một lần liền đạt được đến cấp thứ sáu cơ chứ?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Lưu Tuấn khép lại sổ ghi chép, nghĩ một hồi lại nói: "Nói không chừng những chuyện ngu xuẩn ngươi hay làm thường ngày cũng được tính."