- Dù vậy, lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo- Thừa Nam nói đầy ẩn ý- Nhớ một lần có một tấm Thiên Không Lệnh- tương đương một cơ hội gia nhập Thiên Không Sơn được bán đấu giá ở kinh đô. Nó đã khiến cho tứ đại gia tộc trong kinh đô nổ ra một trận huyết vũ tinh phong. Nghe nói rằng trong đêm đó, máu đã đổ một đường dài kéo từ cổng đông thành đến tận cổng tây thành, đến một tuần sau mùi máu tanh vẫn còn chưa tan hết. Đệ có biết lý do vì sao không?
-Đệ, hụ hụ, không biết- Những lời hù dọa đã khiến Tiểu Vũ bị sặc cơm.
-Việt Quốc vốn là một nước dùng võ lập quốc, vì vậy trong tranh đấu chính trị thì việc có một cao thủ giữ nhà là điều rất quan trọng. Đặc biệt khi tiền tài, quyền lực xấp xỉ nhau, thì sức mạnh nấm đấm tỏ ra vô cùng hiệu quả. Thêm vào đó, việc tạo lập mối quan hệ với các môn phái cũng rất đáng giá.
-Các gia tộc tranh đấu với nhau như vậy, triều đình không lo lắng sao?- Tiểu Vũ chợt nhận ra một vấn đề.
-Câu hỏi hay lắm- Thừa Nam thầm tán thưởng- câu trả lời cũng khá đơn giản thôi. Khi mà hoàng tộc vẫn còn có người đảm nhận ngôi vị hoàng đế, thì các đại tộc dù lớn mạnh thế nào đều không dám hó hé tỏ vẻ.
-Dễ dàng như vậy sao?
-Đó là một bí mật lớn của hoàng tộc- Thừa Nam bí ẩn nói- Đệ không nghĩ chỉ với sức mạnh quân đội người thường thì hoàng tộc liệu có thể tranh chấp với môn phái tu tiên được sao?
-Huynh nói như vậy cũng đúng- Tiểu Vũ đã bắt đầu ăn qua món thứ tư, không hiểu vì sao từ khi tỉnh dậy trong hẻm núi, khẩu vị của cậu đặc biệt lớn.
-Vì vậy các đời tứ đại gia tộc đều lựa chọn một hoàng tử trong hoàng tộc để ủng hộ. Điều này cũng sẽ quyết định sự hưng thịnh của các gia tộc đó trong đời tiếp theo. Hiện tại thì Trần gia và Lê gia đang ủng hộ đại hoàng tử, Hồ gia ủng hộ nhị hoàng tử. Trịnh gia thì giữ thái độ trung lập.
-Nghe thật là rắc rối- Tiểu Vũ không thích những vụ tranh đấu chính trị này lắm.
-Đó chỉ là những kiến thức thường thức để đệ có thể sống tốt ở kinh thành thôi- Thừa Nam nhẹ nhàng gắp thêm món ăn cho Tiểu Vũ. Có lẽ sự việc như vậy sẽ không xảy ra trong những năm tới đây đâu, dù sao Thiên Không Lệnh cũng là một món đồ rất quý hiếm.
Tiểu Vũ đã hơi hơi hiểu ra về giá trị của tấm Thiên Không Lệnh mà mình đang nắm giữ. Thừa Nam đang định nói tiếp thì một quân lính đã từ bên ngoài bước vào:
-Báo cáo công tử, có tịn khẩn cấp từ Thiên Phong tiêu cục gửi đến.
Quân sai rất nhanh chóng lấy ra từ trong người một phong thư được bọc kín, bên góc phải có một ấn ký cách điệu chữ Phong màu đỏ sậm đưa đến cho Thừa Nam.
Thừa Nam không vội vàng đón lấy bức thư, anh ta từ tốn nhấp một ngụm trà nhỏ trên bàn trước. Nhiều năm rèn luyện bản thân trong hoàng tộc đã tạo cho Thừa Nam thói quen luôn bình tĩnh trước mọi chuyện sắp xảy đến. Chỉ khi bình tĩnh thì con người ta mới có thể xử lý mọi việc một cách tốt nhất, Thừa Nam thường suy nghĩ như vậy.
Bức thư không dài lắm, chỉ vừa đủ một mặt giấy trắng nhưng Tiểu Vũ thấy Thừa Nam đọc nó rất lâu, tưởng chừng như mọi chú ý của anh đều đã dồn hết lên tờ giấy mỏng này vậy. Có thể là một việc gì đó rất hệ trọng- Tiểu Vũ thầm đoán như vậy.
Khi Thừa Nam ngẩng đầu lên và nhìn qua Tiểu Vũ thì thức ăn trên bàn đã được thị nữ dọn xuống hết. Anh ta nở một nụ cười hối lỗi với Tiểu Vũ rồi quăng bức thư trên tay lên cao. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Vũ, bức thư từ từ gắp lại thành một con hạc trắng rất khéo. Nó bay quanh đầu Tiểu Vũ và Thừa Nam nhiều vòng, sau đó cất lên ba tiếng kêu trong trẻo rồi “ Đùng “ một tiếng, con hạc nổ tung thành hàng trăm vụn giấy nhỏ, bay lả tả trong gian phòng.
Thừa Nam ngồi đó hất mạnh tay áo, một luồng gió lạnh đôt nhiên xuất hiện thổi bật cửa chính và tống mớ giấy vụn đó bay ra ngoài. Tiểu Vũ rất hiếu kỳ về cảnh tượng vừa xảy ra, cậu ngay lập tức hỏi Thừa Nam:
-Bức thư đó là như thế nào vậy Thừa Nam ca ca, trông thật là kỳ diệu.
-Đó chỉ là trò trẻ con của những lão già ở Bạch Hạc Hồ thôi.- Thừa Nam vừa phủi phủi những vụn giấy còn sót lại vừa nói – bọn họ đúng là già rồi mà vẫn còn thích chọc phá người khác như con nít vậy.
-Nè Tiểu Vũ- Thừa Nam nói tiếp- ta vừa nhận được một tin báo rất quan trọng, phải tức tốc chạy về kinh đô để giải quyết. Có lẽ huynh đệ ta phải chia tay tại đây thôi. Đệ hãy ngủ lại một đêm ở đây, ta sẽ sai chuẩn bị cho đệ một con ngựa tốt và lương khô đi đường. Quãng đường từ đây đến Tuế Nguyệt thành cũng không ngắn, đệ đi đường nhất định phải cẩn thận- Thừa Nam trịnh trọng nhắc nhở.
-Cảm ơn huynh Thừa Nam ca ca, đệ nhất định sẽ ghi nhớ- Tiểu Vũ gật đầu đáp.
Một đêm vô sự. Chỉ là có một lần khi Tiểu Vũ đi vệ sinh lúc nữa đêm thì thấy phòng của Thừa Nam ca ca vẫn còn sáng đèn, trong phòng phát ra những âm thanh kỳ lạ tựa như tiếng giường rung kẽo kẹt. Sau đó từ trong gian phát ra tiếng Thừa Nam ca ca kêu lên thư sướng :” A, aaa, aaa, đúng là chỗ đó rồi. Thật là tuyệt. Ân, muội làm tốt lắm. Muội càng ngày càng thành thạo việc này đấy. ”
Tiểu Vũ cảm thấy rất hiếu kỳ, trời đã khuya như vậy mà Thừa Nam ca ca và tỷ tỷ vẫn còn thức và chơi với nhau vui như vậy. Tiểu Vũ thậm thụt định mở cửa lẻn vào chơi cùng, nhưng sực nhớ ra sáng mai còn phải lên đường sớm, vì vậy cậu đành buồn bực quay trở về phòng đi ngủ trước.
Bên trong gian phòng, trên giường của Thừa Nam, hắc bào cô nương dừng công việc đang dang dở của mình lại, ngẩng đầu lên xem xét:
-Hình như lúc nãy bên ngoài bên có người- cô nói nhỏ với Thừa Nam.
-Tiếp tục đi nào Thiên Thiên, đang tới lúc quan yếu mà.- Thừa Nam tỏ vẻ nài nỉ.- Bây giờ trời có sập xuống cũng không sao đâu.
-Huynh cố tình phải không?- Hắc bào cô nương gắt nhẹ. Cô đưa tay ấn mạnh lên huyệt Kiên Tỉnh của Thừa Nam khiến anh ta “Ô” lên một tiếng.- Lỡ người bên ngoài hiểu lầm chúng ta thì sao?
-Thì cứ để họ hiểu lầm đi.- Thừa Nam quay lưng lại bông đùa nói.
-Huynh đi chết đi. – Thiên Thiên cô nương tức giận quay mặt đi chỗ khác.
-Nào, Thiên Thiên đừng giận mà.- Thừa Nam dù rất không muốn nhưng vẫn phải nhỏm người ngồi dậy.- lúc nãy chỉ là Tiểu Vũ đệ đệ đi ngang qua thôi. Không sao đâu.
-Ta không tin – Hắc bào cô nương nói cứng nhưng trong bụng đã yên một nửa.
- Ta nói thật đấy- Thừa Nam ghé sát tai Thiên Thiên nói nhỏ- Nhưng nếu muội muốn ngủ lại thì ta cũng không ngại đâu.
-Rồi lại để huynh lộng hành giống hôm đó à. – Giọng Thiên Thiên cô nương đã chuyển qua trạng thái âm độ- muội vẫn còn chưa quên đâu.
-Vì muội thật sự rất hấp dẫn người khác đó Thiên Thiên à. – Thừa Nam choàng tay ôm lấy cô gái từ phía sau. Hắc bào cô nương có vẻ không tỏ ý phản đối. Hai người ngồi đó yên lặng một lúc lâu.
-Huynh thật sự không giận sao?- Cô gái đột ngột đổi đề tài.- về việc chuyến hàng chuyển tới bị thất bại đó.
-Không.Ta chỉ hơi tò mò về món lễ vật đó một chút. Có vẻ đó là một món quà “quý giá” từ Triệu quốc.
-Huynh nghĩ vậy thật sao?
- Tất nhiên rồi. Muôị nghĩ với quan hệ của Việt Quốc ta và Triệu Quốc thì bọn họ sẽ đưa ra thứ gì quý giá à. Ta chắc tám phần đó là một thứ bàng môn tà đạo gì đó.