Đi vào Phượng Loan điện, Đường Đường ngồi vị trí thủ tọa ở chính điện còn mấy nữ nhân kia cũng ngồi vây quanh.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn họ, một lát sau mới mở miệng nói: “Hiện tại có thể nói rồi chứ.”
“Bẩm thái hậu, sự tình là như vậy.” Vẫn là nữ nhân vận cung trang màu hồng giương mắt nhìn chung quanh, những nữ nhân kia đều làm bộ ra hiệu bằng ánh mắt bảo nàng nói mau, lúc đó nàng ta mới chịu giả bộ nói.
“Theo như thần thiếp biết, Lý quý nhân lần này rơi xuống nước hoàn toàn không phải là người khác gây nên, mà là chính nàng chuẩn bị đâm đầu xuống hồ tự sát.”
“Cái gì? Tự sát? Tại sao muốn tự sát?” Ngoài dự liệu của Đường Đường, ánh mắt của nàng mở thật to nhìn về phía mấy nữ nhân trước mặt mà hỏi.
“Thái hậu nương nương, Dương phi tỷ tỷ nói không sai, thần thiếp có chứng cứ chứng minh lý quý nhân muốn tự sát.” Một người mặc cung trang màu xanh lục, trang sức trên đầu cũng không nhiều lắm đứng lên tiếp lời.
Nguyên lai nữ nhân mặc cung trang màu hồng kia gọi là Dương phi. Trong lòng Đường Đường thầm yên lặng ghi nhớ tên cùng diện mạo của các nàng, sau đó quay đầu nhìn về phía phi tần vừa đứng ra này, yên lặng lắng nghe mọi chuyện.
“Sau khi thần thiếp nói ra, mong thái hậu nương nương không trách tội.” Nữ tử vận cung trang màu xanh lục nói xong, lặng lẽ giương mắt nhìn sắc mặt Đường Đường.
“Ngươi rốt cuộc nói hay không? Không nói liền trở về đi.” Đường Đường bị các nàng cố làm ra vẻ huyền bí nên có chút phiền, cái miệng nhỏ nhắn không kiên nhẫn cong lên lộ ý không hài lòng.
Không nghĩ tới Đường Đường thoáng cái liền biến sắc mặt , Dương phi lập tức làm ra bộ lấy lòng, tươi cười nói: “Thái hậu bớt giận, kỳ thực Chu mỹ nhân cũng là bởi vì thái hậu sau khi nghe qua sẽ nổi giận, cho nên mới do dự mà có chút không muốn nói.” Nói xong, nàng lập tức xoay mặt nhìn về phía Chu mỹ nhân nói tiếp: “Thái hậu đã cho ngươi nói, ngươi chỉ để cần nhớ cho kĩ là phải sự thật, thái hậu tự nhiên sẽ không trách tội ngươi.”
Chu mỹ nhân nghe Dương phi nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên. Tựa hồ lấy hết dũng khí, nàng hướng Đường Đường mà nói: “Trước đó vài ngày, nô tì phát hiện Lý quý nhân tựa hồ cùng Lý Duyệt Lý công tử đi lại với nhau. Trong thâm cung ai lại không biết Lý công tử nhận được sự sủng ái của thái hậu nương nương, thế nhưng Lý quý nhân nàng… Lúc này, Lý công tử uống thuốc độc tự vận, vì thế Lý quý nhân cũng là…”
Lý Duyệt? Người nào?
Chu mỹ nhân vừa dứt lời, Đường Đường liền có điểm không sáng tỏ.
Nàng không hiểu gì hết, trong lòng thầm suy nghĩ, đành đợi Tử Ngọc tới rồi hỏi nàng vậy. Sau đó nhìn Chu mỹ nhân nói: “Được rồi, ai gia đã biết, các ngươi đều trở về đi.”
“Ách… Này… Thái hậu, xin thứ cho nô tì lắm miệng hỏi một câu, người tính xử trí như thế nào chuyện này?” Dương phi nghe vậy, đối với thái độ yên lặng lạnh băng của Đường Đường thì trong lòng nảy sinh chút nghi hoặc. Các nàng đều nghĩ, Đường Đường hẳn nên tức giận mới phải.
“Ngươi cảm thấy ai gia muốn xử trí như thế nào mới tốt?” Đường Đường tung ra một chiêu. Sở dĩ nếu nàng hỏi ngược lại các nàng một vấn đề, các nàng sẽ không dám nói ra đáp án, cho dù có cũng là để cho nàng tham khảo một chút biện pháp thích đáng.
“Nô tì không dám vọng ngôn, tất cả do thái hậu nương nương định đoạt, nô tì xin được cáo lui trước, không dám quấy rầy thái hậu nương nương nữa”. Tựa hồ nhận thấy được chính mình lỡ lời, Dương phi lập tức cúi đầu, sau đó nhìn sang mấy phi tần khác, mọi người đều hành lễ vái chào, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.