Đường Đường nói xong, nâng tay lên đầu rút cây trâm cài tóc xuống, động tác thật lưu loát hướng cổ hắn vạch một đường.
Nam tử thấy thế, đầu hắn khẽ động lùi lại, bất quá trên cổ vẫn hiện lên một vệt máu tinh tế.
Đường Đường xuất thủ tốc độ nhanh đến độ khiến hắn cứng lưỡi.
“Cô nương rất mạnh mẽ, chỉ là tại hạ dùng tiền mua cô nương một đêm, cũng không phải là muốn cho cô nương tới giết tại hạ .” Hắn tuy rằng thấy được Đường Đường lợi hại, bất quá trên cổ hắn cũng chỉ là bị thương ngoài da. Ngữ khí cùng biểu tình dường như không có chút thay đổi khiến nàng có cảm giác hành động vừa rồi của mình chỉ như gió thoảng mây bay.
“Ngươi bây giờ cho ta đi xuống, ta sẽ không giết ngươi.” Đường Đường theo phản ứng của hắn biết hắn không phải kẻ vừa. Nàng biết mình vừa rồi đả thương hắn cũng chỉ là may mắn, nếu như tiếp tục cứng đối cứng, nàng không thể thắng hắn.
Ở cổ đại, không có tình thương này, nàng luôn cảm thấy lấy chồng và đánh nhau có điểm lực bất tòng tâm.(Louis : ơ.. ví hay vậy =]])
“Cô nương nếu nhất định phải đi, tại hạ tự nhiên không thể miễn cưỡng, bất quá, nếu như tại hạ không đoán sai, đám người phía sau kia hẳn là bằng hữu của cô nương? Cô nương người mang võ nghệ, đêm khuya thanh vắng hẳn có điểm sử dụng được. Ta vốn cũng không phải kẻ thích chĩa vào chuyện của người khác.. được rồi, cô nương này, ngươi xuống xe ngay đi.”
Nam tử nói xong, lập tức bảo xa phu cho xe dừng lại.
Đáng chết ! Đám ám vệ kia không có ý định bỏ đi.
Đường Đường ở trong lòng mắng một câu, sau đó giương mắt nhìn vào mặt nam tử kia, hơn nửa ngày nàng mở miệng nói: “Ngươi giúp ta đuổi đám hắc y đó đi, ta hứa sẽ cho ngươi nhiều tiền.”
Không thể cưỡng bức, chỉ có thể lợi dụng. Đường Đường ngây thơ muốn cho hắn rất nhiều tiền, hắn hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu này của nàng rồi.
“Tiền? Vật gì vậy?” Bất quá, nam tử này dường như không minh bạch lắm từ « Tiền » là có ý gì.
“Ách… Chính là… Bạc, đối bạc. Ngươi giúp ta giải quyết chúng, ta cho ngươi rất nhiều bạc.” Đường Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới dường như cổ đại không có từ “Tiền” ah!
“Ha ha, bạc a, tại hạ chưa bao giờ thiếu .” Nam tử kia cười lớn một tiếng, sau đó khinh thường nói.
“Vậy ngươi muốn như thế nào mới chịu giúp ta?” Nhìn thấy hắn không có ý động đậy, Đường Đường trong lòng căm tức, nàng ép buộc chính mình phải nhẫn nhịn.
Con ngươi hắn đảo liên hồi, cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của chính mình.”Kỳ thực tại hạ đối với thân phận của cô nương rất có hứng thú, nếu như cô nương có thể cho biết danh tính rồi chúng ta… kết giao bằng hữu. Nếu là thay bằng hữu hỗ trợ, sẵn sàng giúp đỡ không tiếc cả mạng sống là điều nên làm, tại hạ tự nhiên sẽ không chối từ.”
Đây rõ ràng là hắn chỉ muốn biết nàng là ai.
Theo những gì hắn cảm nhận được từ bên ngoài, những người đó võ công tương đối cao, một nữ tử còn trẻ như nàng làm thế nào mà chọc vào bọn họ? Hơn nữa, nhìn tính tình của nàng tựa hồ có chút táo bạo, thích đối với người khác động thủ, mà đã xuất thủ thì không nể mặt chút nào, nếu không phải là người của tổ chức sát thủ nào đó, địa vị của nàng ắt không nhỏ.