Biết được ý đồ của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ cứng đờ trong chốc lát, sau đó cậu mím môi cười khẽ, cố ý xuyên tạc ý tứ của Mộ Nam Kiều: "Vì sao phải dọn đến chỗ đó của anh chứ? Có phải anh chê em mua không nổi nhà hay không? Hay là chê nhà của em quá nhỏ?"
Mộ Nam Kiều bật cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe truyền từ di động qua đây, giống như môi của hắn đang dán lên trên lỗ tai của cậu vậy, mặt Lộc Kỳ có chút đỏ lên, cậu muốn đẩy điện thoại ra xa chút, nhưng lại hơi luyến tiếc.
"Детка......." Hắn thở dài, " Anh muốn chuyển nhà là có ba nguyên nhân, một là để cho Tiểu Tam Hoa cùng với anh có nhiều không gian sinh sống hơn, giảm bớt xung đột không cần thiết."
" Hai là vị trí của Vân Thịnh Tinh Lan gần công ty anh với trường của em, sau này anh có bận rộn không thể tới đón em về thì em cũng có thể tự về được, rất thuận tiện."
Hai lý do này nghe có vẻ khá hợp lý, Lộc Kỳ "ừm" một tiếng rồi nói: "Vậy lý do thứ ba là gì?"
Lần này, Mộ Nam Kiều im lặng mất một lúc.
Lúc mở miệng, giọng nói của hắn có hơi khàn, "Còn có, mỗi buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy em không chút phòng bị nào nằm bên cạnh anh, anh cảm thấy rất vui sướng."
Lộc Kỳ:???
"Rất vui sướng?" Lộc Kỳ chớp mắt, hoang mang hỏi: "Vậy không phải rất tốt sao?"
Mộ Nam Kiều hít sâu, nói thẳng: "Bảo bối à, anh có phản ứng sinh lý bình thường, cứng lên khó chịu lắm."
Những lời này lộ rõ sự cam chịu thất bại, vừa thô thiển vừa thẳng thắn, cứ thế mà chạy trực tiếp vào tai của Lộc Kỳ, chỉ là giọng nói của hắn rất hay, còn có sự gợi cảm mê hoặc khiến mặt Lộc Kỳ đỏ ửng ngay lập tức, bỗng nhiên cậu nhận ra vì sao sáng nào Mộ Nam Kiều cũng phải nằm trên giường thêm một lát nữa.
Lộc Kỳ không biết phải trả lời lại như thế nào, cậu đành phải cầm di động khẽ thì thầm: "Anh đừng nói như vậy trước mặt Tiểu Hắc, tổn thương lắm....."
Đầu sỏ gây tội nói ra câu này, Mộ Nam Kiều nghe thấy mà còn muốn bật cười, chỉ là hắn rất thức thời không vạch trần cậu, tiếp tục dụ dỗ nói: "Căn hộ kia là loại ghép tầng, có hai phòng khách hai phòng ngủ chính, em dọn qua thì có thể ngủ một mình."
Quả thật nghe rất hấp dẫn.
Nhưng Lộc Kỳ vẫn cảm thấy Mộ Nam Kiều không giống người sẽ để cho cậu ngủ một mình.....
Ồ, cũng có thể là do cậu nghĩ quá nhiều.
" Để em suy nghĩ một chút....." Lộc Kỳ hơi dừng lại, đột nhiên lại nhỏ giọng thì thầm: "Ừm.... dù sao cái chuyện phản ứng sinh lý này, khụ, em cũng có....."
Mộ Nam Kiều sửng sốt một chút, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, thì Lộc Kỳ đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi.
Hắn vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại, hình dáng cao lớn của hắn phản chiếu lên mặt kính của cửa sổ sát dất, hắn chỉ tùy tiện dựa vào bàn thôi cũng giống như đang chụp ảnh tạp chí thời trang. Có người nào đó mà đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn vào, đều sẽ cảm thấy Mộ Nam Kiều đang nói chuyện làm ăn với ai đó, hoàn toàn không thấy được đôi tai đỏ ửng đang dần nóng lên bị ép vào điện thoại, độ ấm còn đang lan tràn ra xung quanh.
Thật ra, không khó để hiểu câu nói xấu hổ ngại ngùng kia của Lộc Kỳ.
Cậu cũng có khát vọng đối với Mộ Nam Kiều, giống như hắn khát vọng với cậu vậy.
Như một ngọn lửa rơi vào đống cỏ khô, một tiếng "bùm" lửa bốc lên, khiến lòng của Mộ Nam Kiều nóng rực, cổ họng khô khốc.
Nai con của hắn vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình như thế, nếu thích rồi sẽ đáp trả lại, giống như một ngôi sao băng mang theo cái đuôi lửa kéo dài trong đêm, lao thẳng về phía hắn, khiến hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, nhảy lên từng nhịp loạn xạ vì tình yêu cực nóng kia.
Mộ Nam Kiều cảm thấy hắn không đợi đến khi tan tầm được nữa, rất muốn nhanh chóng trở về tổ ấm kia, ôm lấy Lộc Kỳ, hôn lên bờ môi của cậu cho tới khi sưng lên mới thôi.
Hắn mang một thân đầy lông mèo ra khỏi phòng nghỉ, bước chân rất nhanh, thiếu chút nữa ở chỗ ngoặc tông vào một người phụ nữ, vội vàng vươn tay ra đỡ đối phương đứng vững.
Đó không phải ai xa lạ mà là trợ lý của ba hắn, mấy năm nay bà luôn giúp đỡ ba hắn rất nhiều, Mộ Nam Kiều cũng rất tôn trọng bà, hắn cúi đầu gọi: "Dì Viên."
Nhưng ở công ty, trợ lý Viên luôn tuân theo quy tắc làm việc, bà rất biết chừng mực, sẽ không vì được ông chủ đánh giá cao mà cậy già lên mặt, tuy bà làm bậc trưởng bối nhưng cũng khá tò mò chuyện gì mà có thể khiến cho một người luôn cẩn thận như Mộ Nam Kiều lại hấp tấp như vậy, nhưng bà chỉ là cấp dưới, nên chỉ lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, trái lại, bà còn nói rõ mục đích mà mình đến đây.
Bà không giấu nổi vẻ kích động, nắm tay Mộ Nam Kiều rồi nói: "Mộ tổng, tôi đến đây là muốn nói cho cậu, vừa rồi chủ tịch Mộ đã đứng lên rồi!"
.....
Mộ Nam Kiều vừa bước thật nhanh vừa nghe trợ lý Viên kể lại, cũng hiểu rõ đại khái được tình huống lúc đó.
Hôm nay là ngày tái khám theo lịch của bác sĩ, lúc bác sĩ dừng việc kiểm tra cho Mộ Xuyên Bách, trợ lý Viên báo cáo lại phiên tòa thứ hai của Lâm Uyên vẫn giữ nguyên phán quyết ban đầu.
Mộ Xuyên Bách bật cười thành tiếng.
Trợ lý Viên không hiểu được nụ cười này là có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy rất phức tạp, trong chớp mắt, Mộ Xuyên Bách như buông xuống cái gì đó, lại giống như một lần nữa cầm thứ gì đó lên.
Sau đó ông vịn lên mép bàn, đột nhiên dồn sức vào tay, mặc dù hai chân run rẩy trông rất buồn cười, dù ông kiên trì cũng không quá năm giây, nhưng đúng thật là ông đã đứng lên.
Sau đó ông ngồi phịch xuống xe lăn một cách nặng nề, ông mỉm cười mà hai mắt đỏ ửng.
Khi Mộ Nam Kiều chạy tới nơi, Mộ Xuyên Bách đã làm xong kiểm tra, bác sĩ của ông mừng rỡ ra mặt, đang thương lượng với Mộ Xuyên Bách chuyện đi bệnh viện làm kiểm tra.
Tất nhiên là Mộ Nam Kiều cũng muốn đi cùng, hắn bước nhanh qua, nửa ngồi xổm trước mặt Mộ Xuyên Bách, nhặt cái chăn mỏng bị rớt xuống đất lên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ba của mình.
"Ba, ba đứng lên được rồi sao?" Giọng của hắn vẫn vững vàng như trước, chỉ khi nghe kĩ mới có thể nhận ra một chút nghẹn ngào trong đó.
"Đúng thế." Mộ Xuyên Bách xoa đầu hắn giống như khi con trai còn nhỏ dựa vào đùi ông nghe chuyện cổ tích vậy, ông bật cười, mắt có chút ướt: "Đáng tiếc là con không thấy được."
"Không sao ạ." Mộ Nam Kiều đẩy ông ra ngoài, "Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để xem."
Kết quả kiểm tra tốt một cách đáng kinh ngạc, chân của Mộ Xuyên Bách không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy năm không hoạt động nên cơ bắp trên chân bị héo rút, cần phải làm vật lý trị liệu một thời gian dài thì mới có thể hồi phục lại được.
Chờ sau khi làm một loạt các loại kiểm tra, trợ lý Viên tìm một phòng bệnh trống cho hai cha con bọn họ, đóng cửa lại, lưu lại không gian cho họ.
Mộ Nam Kiều đã sớm biết, Mộ Xuyên Bách không thể đứng lên đi lại được nữa, không phải do vết thương trên chân nghiêm trọng cỡ nào, mà là do ông có chướng ngại tâm lý.
Trong tiềm thức của ông, vẫn luôn đang trừng phạt chính mình.
Mà hôm nay, khi chuyện của Lâm Uyên thành kết cục đã định, những kẻ năm đó từng gây tổn thương cho con trai ông đều chết ngoài ý muốn hoặc bị bỏ tù, cuối cùng ông cũng đã quyết định buông tha cho bản thân.
Hai cha con đều không hút thuốc lá, nhưng lần này lại lấy ở chỗ vệ sĩ mỗi người một điếu, đây là bệnh viên tư nhân của Mộ thị, nên ngẫu nhiên có một chút đặc quyền cũng sẽ không có người nhảy ra ngăn cản.
Hai người có chút mới lạ mà châm thuốc, sau đó hút một hơi, rồi cùng nhau ho khụ khụ.
Mộ Xuyên Bách vừa ho vừa cười: "Khụ khụ....nếu mẹ của con biết chúng ta đang làm gì, nhất định sẽ ra tay đánh người.... khụ khụ.... bà ấy ghét nhất là mùi thuốc lá....."
"Khụ...." Mộ Nam Kiều nói: "Lộc Kỳ.... khụ khụ... cũng không thích....."
Tiếp đó, hai người cũng không đụng vào hai điếu thuốc đó nữa, cho đến khi thuốc lá cháy hết, trong phòng bệnh tràn ngập mùi vị nicotin gay mũi.
Mộ Nam Kiều ngồi đến cả người tê dại, hắn nghiền tắt điếu thuốc, rồi đứng lên, nhìn về phía ba của mình.
Gương mặt với những đường nét tương tự nhau lẳng lặng thể hiện mối liên hệ chặt chẽ của hai người bọn họ, hắn là máu mủ của Mộ Xuyên Bách và Talia, là người vừa sinh ra chắc chắn đã được bọn họ yêu thương.
Bởi vì yêu thương, cho nên mới áy náy, cho nên mới đau lòng đến nỗi dùng phương thức nghiêm khắc như vậy để trừng phạt chính mình.
Hắn cúi người ôm lấy Mộ Xuyên Bách, khẽ nói: "Ba, cảm ơn ba đã làm tất cả mọi thứ cho con."
Thì ra, trên thế giới này thật sự có thần linh.
.....
Nhận được tin nhắn của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ liền vui sướng đến nỗi có chút ngồi không yên, nhưng chân của cậu bị thương nên cậu không thể không ngồi được, thế là lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, cứ một chốc một lát thì cầm di động lên xem, chờ tin tức của Mộ Nam Kiều.
Chú Mộ đứng lên rồi.....
Đây là một chuyện tốt, cậu vẫn còn nhớ rõ cái lần đầu tiên cậu chính thức gặp mặt Mộ Bách Xuyên, đã bị phong độ bậc trưởng bối của ông thuyết phục, cậu cũng đã nhiều lần suy nghĩ, nếu chú Mộ có thể đứng lên được, thì thật sự tốt quá.
Hiện tại rốt cuộc cũng có kỳ tích xảy ra, không biết Mộ Nam Kiều sẽ vui vẻ đến cỡ nào.
Cho nên khi nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cậu lập tức cong chân lên nhảy như một con thỏ nhảy qua, mong chờ hỏi: "Chú ấy...."
Lời còn chưa kịp nói xong, cậu đã được Mộ Nam Kiều giơ tay ôm vào lòng.
" Sao vậy?" Cậu vỗ bả vai của Mộ Nam Kiều.
" Không có gì." Chóp mũi của Mộ Nam Kiều cọ nhẹ qua gáy của cậu, hắn nhận sự an ủi thông qua hơi thở ấm áp của cậu, "Anh vui vẻ vì ba anh, cũng vui vẻ vì chính mình."
Mặc dù những vết thương ấy vẫn còn tồn tại, nhưng hắn vẫn luôn được yêu thương, vì được yêu thương nên hắn mới biết thế nào là yêu người khác.
Lộc Kỳ lại nghe ra được chút gì đó trong lời nói của hắn.
Mộ Nam Kiều đã từng nói qua với cậu, chân của Mộ Xuyên Bách rơi vào tình trạng này không phải do vấn đề sinh lý mà là do chướng ngại tâm lý, có thể đứng lên một lần nữa chứng tỏ chướng ngại đó đã biến mất rồi.
Lộc Kỳ không hiểu sâu về Mộ Xuyên Bách, nhưng rõ ràng ông ấy thật sự là một người có tâm lý mạnh mẽ, có thể làm một người như vậy sinh ra chướng ngại tâm lý, nguyên nhân rõ ràng chỉ có thể là bạn đời và con trai của ông thôi.
Nhưng cậu cảm thấy chắc hẳn ông cũng không muốn chuyện này biến thành gánh nặng tâm lý cho Mộ Nam Kiều, hai người không hổ là cha con ruột, vừa nghĩ cho người kia, vừa để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
" Vậy mấy ngày này anh có muốn về nhà ở hay không?" Lộc Kỳ rất nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Em biết, lúc trước anh không thường về nhà là vì có một số chuyện anh không muốn cho chú và dì biết được, nhưng bây giờ anh và chú, từng người đã bước ra khỏi trở ngại rồi, có lẽ anh nên thử thay đổi hình thức sống chung với bọn họ một chút? Ừm... hay là anh thường xuyên về nhà đi?"
Mộ Nam Kiều chần chừ nhìn cậu, hai tai chậm rãi đỏ lên.
Khó có khi hắn hoảng hốt như vậy, vì cảm xúc này mà đôi mắt hồ ly xinh đẹp không giấu được chút bối rối, " Có nhiều lúc anh không biết nên nói chuyện với ba mình như thế nào, hai ba con anh mà ở chung thì phần lớn đều bàn về chuyện công việc...."
Bỗng nhiên, hai mắt hắn sáng lên, nhìn Lộc Kỳ nói: "Còn nói về em nữa."
Lộc Kỳ: "Hả?"
Mãi đến ngày hôm sau, khi Lộc Kỳ và Mộ Nam Kiều cùng về nhà hắn, cậu vẫn hơi hoang mang không biết mình đến đây làm gì.
Lúc bọn họ đến, Mộ Xuyên Bách đang làm vật lý trị liệu, ông vịn lên máy hỗ trợ để đứng dậy, đứng lên một lúc rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy Mộ Nam Kiều cầm một giỏ trái cây vào nhà, Mộ Xuyên Bách rất là kinh ngạc.
"Hôm nay con về đây làm gì?" Mộ Xuyên Bách có chút ghét bỏ nhìn giỏ trái cây trong tay hắn, "Còn mua mấy thứ này...."
"Chào chú ạ." Lộc Kỳ ló người từ sau lưng Mộ Nam Kiều ra: "Cái đó,..... là cháu mua ạ...."
" Giỏ trái cây này thật là nhiều màu sắc phong phú, phối hợp dinh dưỡng thật tốt, mỗi loại trái cây đều tươi mới ngon miệng như vậy." Mộ Xuyên Bách gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn con nha Tiểu Lộc, chú rất thích."
Lộc Kỳ:....
Mộ Nam Kiều:.....
Hình như Lộc Kỳ biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này rồi.