Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 37



Mộ Nam Kiều rửa sạch trái cây trong giỏ rồi cắt miếng, cất vào hộp, đóng gói cùng với vài món bánh ngọt nhỏ do đầu bếp của Mộ gia làm, định mang ra ngoài ăn cơm dã ngoại.

Nói là ăn cơm dã ngoại, nhưng cũng chỉ là đi tới bên bờ hồ ở đằng sau nhà, lúc Lộc Kỳ đưa ra đề nghị này, còn có chút lo lắng Mộ Xuyên Bách sẽ từ chối, nhưng ông lại rất vui vẻ, còn để Mộ Nam Kiều mang theo giá nướng cùng với thịt đã được ướp sẵn, dứt khoát ăn cơm chiều bên bờ hồ luôn, chủ yếu là do nó có thú vui dân dã.

Vì thế, cuối cùng Mộ Nam Kiều phải lái xe, dì giúp việc trong nhà hỏi có cần mang đầu bếp theo không, Mộ Xuyên Bách xua tay, "Không cần đâu, thịt nướng mà Nam Kiều làm rất ngon, lát nữa chỉ cần gọi thêm vài người, để họ xiên thịt là được, Tiểu Lộc muốn ăn gì nữa không? Cháu xem coi còn thiếu cái gì, để dì Tôn chạy xe đi mua."

Chỉ là việc nhỏ mà khiến nhiều người phải bận rộn như vậy, Lộc Kỳ cảm thấy hơi ngại ngùng, Mộ Nam Kiều lại lôi kéo cậu đi vào phòng bếp xem nguyên liệu nấu ăn, lại hỏi vị đầu bếp đang đứng chờ bên trong: "Thịt này được ướp khi nào?"

Vị đầu bếp hơi mũm mỉm cười tươi nói: "Tối qua có người tặng chủ tịch Mộ một miếng thịt nai, vừa đưa tới là chủ tịch bảo tôi ướp ngay, còn rất tươi."

Mộ Nam Kiều nhíu mày: "Còn có thịt khác nữa không?"

" Còn có thịt bò, thịt dê non....."

Lộc Kỳ nắm lấy tay hắn, coi hắn như cái gậy chống, để cái chân còn chưa có khỏi của cậu không cần phải chạm đất, cậu nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không ăn thịt nai? Em chưa ăn thịt nai bao giờ đâu."

Mộ Nam Kiều nhướng mày, mỉm cười sâu xa: "Em muốn ăn thịt nai thật sao?"

Hắn cười như vậy thật sự rất đẹp, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt rất quyến rũ người khác, nhưng lại lộ ra chút gian xảo xấu xa, không khác gì một chú hồ ly xinh đẹp ranh mãnh.

Radar nguy hiểm của Lộc Kỳ vang lên cảnh báo, cậu nói: "Vậy thì thôi....."

"Ăn rất ngon." Mộ Nam Kiều nói: "Mềm hơn thịt bò một chút, chuồng nai mà ba anh nuôi toàn nai con, mùi không nồng, em nếm thử cũng được."

"Vâng." Lộc Kỳ mỉm cười, " Có chanh không ạ? Em muốn pha nước mang đi."

"Có." Dì giúp việc cười với Lộc Kỳ nói: "Ngài đi cùng tôi tới chỗ này."

Làm xong đồ uống, dì giúp việc còn tìm cho cậu một cây gậy chống, Lộc Kỳ đỏ mặt nói là mình không bị nặng, giẫm chân xuống đất không có việc gì, nhưng cuối cùng dì vẫn nhét cây gậy vào tay cậu, cậu chống gậy đi tìm Mộ Nam Kiều đang cho đồ vào cốp xe, cứ thế mà mềm người nằm sấp lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cái eo thon gầy rắn chắc của hắn, cây gậy rớt xuống đất.

Động tác trên tay của Mộ Nam Kiều ngừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cây gậy kia, "Sao vậy? Em phát hiện ra cây gậy hình người là anh đây dùng tốt hơn hả?"

"Vâng." Lộc Kỳ gật đầu, cậu cọ khuôn mặt lên lưng của Mộ Nam Kiều, thở dài: "Em cảm thấy mọi người đều rất tốt, rất nhiệt tình với em, em có chút vừa mừng vừa sợ....."

"Anh cứ tưởng em đã sớm quen rồi chứ." Mộ Nam Kiều lấy cần câu cá của ba hắn, cho vào cốp rồi xoay người ôm Lộc Kỳ lắc lắc: "Dù sao thì bạn trai của anh lớn lên đẹp như vậy, tính tình lại tốt, đi tới đâu cũng có rất nhiều bạn bè....."

"Không tới mức ấy....." Lộc Kỳ bị hắn nói đến mặt nóng cả lên, cậu hơi buồn rầu, "Không biết khi nào nhà em mới có thể chấp nhận tính hướng của em, em thật sự rất muốn để mẹ nhìn thấy bạn trai của em tốt cỡ nào, nhưng bà không nghĩ thông suốt, thì em không thể mang anh trở về được, em không muốn anh bị ấm ức."

Thật ra Mộ Nam Kiều lại cảm thấy, nếu bị xem thường một chút cũng không sao cả, ba mẹ Lộc Kỳ dạy dỗ cậu tốt như vậy, trong lòng hắn rất cảm kích họ.

"Đột nhiên lại đây muốn anh ôm em, thì ra là do nhớ nhà." Mộ Nam Kiều cúi đầu hôn lên trán cậu, "Không sao, qua đoạn thời gian này, anh hết bận rồi sẽ cùng em về Vân Thành, nếu sợ dì nhìn thấy anh thì tức giận, vậy anh liền ở khách sạn chờ em."

Lộc Kỳ nhìn trái nhìn phải, vừa vặn có chiếc xe này che chắn bọn họ, vì thế cậu nhón chân hôn lên môi Mộ Nam Kiều một cái.

"Em sẽ cố gắng." Cậu cười cong cả mắt: "Cố gắng cho anh một danh phận!"

Mộ Nam Kiều rũ mắt, hầu kết hơi lăn lộn, hắn giơ tay giữ lấy sau gáy của Lộc Kỳ, khiến nụ hôn này thêm sâu sắc hơn vì hắn cảm thấy còn chưa đã thèm.

......



Nói là để một mình Mộ Nam Kiều nướng thịt, nhưng thực tế vẫn có hai người tới hỗ trợ làm trợ thủ cho hắn.

Khi đến bãi đất trống bên hồ, vài người bày ra một cái kệ, lấy than và nguyên liệu nấu ăn ra, Mộ Nam Kiều xắn tay áo lên, lấy xiên thịt từ trong hộp, Lộc Kỳ cũng xắn tay áo chuẩn bị giúp hắn thì Mộ Xuyên Bách đưa cần câu cho cậu, kéo cậu ra hồ câu cá.

Đồ đi câu của Mộ Xuyên Bách là thiết bị chuyên nghiệp, câu ở cái hồ nhỏ như thế này thì có hơi đại tài tiểu dụng, Lộc Kỳ không biết câu cá, nên tay chân có hơi lúng túng, thế mà ông lớn hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh này lại rất có kiên nhẫn. Sau khi Lộc Kỳ làm theo đúng tiêu chuẩn, ông còn cười khen cậu: "Đúng là một đứa trẻ thông minh."

Bị coi là một đứa trẻ, Lộc Kỳ có chút xấu hổ mà ho một tiếng, cậu dùng khăn ướt lau tay, lấy trái cây ra rồi cắm nĩa nhỏ lên, đẩy dĩa trái cây về phía Mộ Xuyên Bách, "Chú Mộ, chú ăn trái cây đi ạ."

Mộ Xuyên Bách ghim một miếng đào mật.

Gió trên hồ nhẹ nhàng thổi qua, mang một chút hơi nước ẩm ướt, Lộc Kỳ sợ Mộ Xuyên Bách bị lạnh, cậu lấy một cái chăn mỏng từ trong ba lô ra, đắp lên đùi Mộ Xuyên Bách.

Mộ Xuyên Bách cười, nói cảm ơn, ông nhìn gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ, chậm rãi nói chuyện việc nhà với Lộc Kỳ, đề tài luôn quay xung quanh Mộ Nam Kiều.

" Ở bên cạnh Nam Kiều cháu có cảm thấy mệt mỏi hay không?" Mộ Xuyên Bách dịu dàng hỏi: "Nó sống mãi trong quá khứ, phải nhờ cháu kéo nó ra, cháu có cảm thấy mệt không?"

Lộc Kỳ lắc đầu, chống cằm hỏi ngược lại ông: "Sao chú lại nghĩ như vậy ạ? Cháu chỉ nhẹ nhàng kéo anh ấy thôi, là anh ấy tự cố gắng đi về phía trước, đi mệt rồi, cháu lại kéo anh ấy một chút...."

Mộ Xuyên Bách bật cười, đôi mắt hơi có phần giống Mộ Nam Kiều hiện lên niềm vui sướng, tình cảm của con trai thuận lợi như vậy, khiến một ông bố bình thường như ông cảm thấy rất vui vẻ.

" Với lại sao cháu có thể cảm thấy mệt mỏi được chứ ạ....." Mặt Lộc Kỳ nóng lên, xấu hổ nói: "Mỗi ngày anh ấy đều nấu cơm cho cháu, từ khi cùng anh ấy hẹn hò, cháu cùng với mèo đều mập lên...."

" Nó nấu cơm ăn ngon lắm." Chỉ cần không ở trước mặt con trai, Mộ Xuyên Bách khen con mình không chút chần chừ nào, " Chắc là nó có nói với cháu rồi, sau cái đêm ở nhà kho cũ ấy, nó liền rời khỏi nhà họ Mộ, ra ngoài thuê nhà ở, tài nấu nướng của nó là được luyện ra từ lúc ấy."

Lộc Kỳ gật đầu, lại cảm thấy có chút không đúng, cậu nghĩ tới mình chưa biết "đêm ở nhà kho cũ" là chuyện gì, cậu luôn rất quan tâm đến những chuyện của Mộ Nam Kiều, vì thế cậu cẩn thận hỏi một câu: "Đêm ở nhà kho cũ là chuyện gì vậy ạ?"

Dường như Mộ Xuyên Bách có chút ngạc nhiên, ông nhướng mày hỏi: "Nó không nói với cháu chuyện này sao?"

" Không có ạ, chuyện này có liên quan tới cháu sao?" Lộc Kỳ hơi hoang mang mà chớp mắt một cái, đột nhiên cậu nghĩ tới một chuyện.

Nhà kho cũ.....buổi tối.... còn có cậu....

Lại nghĩ tới chuyện lúc trước, Mộ Nam Kiều đã từng hỏi qua chuyện thời cấp ba của cậu, hỏi cậu có phải đã tới Thân Thành hay không, còn có cuộc thi kia nữa.....

Cậu lập tức đứng lên, nhìn thoáng qua Mộ Xuyên Bách, rồi xin lỗi ông: "Chú Mộ, cháu có chuyện muốn nói với Mộ Nam Kiều, cháu đi trước, lát nữa cháu sẽ trở lại câu cá với chú sau."

Nói xong cậu vội vã chạy đi, khiến con cá sắp cắn câu sợ hãi quẩy đuôi chui xuống nước.

......

Mộ Nam Kiều đang muốn bảo người đi gọi cậu tới đây, ngẩng đầu lên liền thấy Lộc Kỳ đang chạy tới, bởi vì chân cậu còn sưng, nên động tác có hơi buồn cười, Mộ Nam Kiều nhìn mà nhíu mày, hắn đi lên hai bước giang tay đón được cậu.

"Em chạy cái gì hả?" Hắn vỗ nhẹ lên mông Lộc Kỳ, tính dạy dỗ cậu một chút, nhưng lúc mở miệng thì lại vô thức mà mềm giọng, " Chân của em không đau hả? Nếu sốt ruột quá thì có thể ngồi xe lăn của ba anh, để ông ấy ngồi dưới đất cũng được."

Lộc Kỳ:.....

Lại là một ngày cha từ con thảo, chắc hẳn ba anh nên lái xe lăn tông cho anh ngã luôn đi.

Cậu được hắn dìu ngồi lên ghế rồi cởi giày ra, Mộ Nam Kiều nắm lấy chân cậu, đặt lên đầu gối của mình, lấy thuốc ra cẩn thận phun lên mắt cá chân của cậu.

Thuốc hơi lạnh, có mùi đắng đắng, trong lòng Lộc Kỳ cũng đắng theo.



"Em vẫn luôn nhớ đến chuyện nhà kho cũ kia." Cậu nhìn Mộ Nam Kiều, nói rất chậm và rõ ràng, " Anh hỏi em lúc đó thi đấu có thuận lợi hay không nhỉ? Thật ra em thi không tốt lắm, em phạm mấy lỗi sai, bởi vì em nhịn không được mà nhớ tới cậu nam sinh bị nhốt ở nhà kho cũ kia."

Tay đang phun thuốc của Mộ Nam Kiều ngừng lại.

Lúc cậu nam sinh được cáng cứu thương nâng ra ngoài, thì Lộc Kỳ vẫn còn ở hiện trường, mặt đối phương bị đánh bầm tím đến biến dạng, căn bản nhìn không ra được diện mạo vốn có, trông vừa nhếch nhác vừa thê thảm không khác gì một con chó hoang.

"Em nhớ rõ." Lộc Kỳ rũ mắt, vươn tay ra sờ lên tóc của Mộ Nam Kiều, không mềm lắm nhưng rất mượt, không hề giống với từng sợi tóc bị dính đầy máu lúc đó, "Nhưng em không biết người đó là anh, không ai muốn người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình đâu nhỉ, vậy nên khi anh hỏi em, em liền theo bản năng mà che giấu cho "thiếu niên" kia."

Sau khi giải thích rõ lý do, cậu chớp mắt không chắc chắn: "Anh vẫn luôn nhớ tới em hả?"

"Đúng vậy." Mộ Nam Kiều cười, nắm tay của cậu, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay ấy, "Cho nên anh mới nói, anh đã sớm thích em rồi, là vừa gặp đã yêu đó."

Lộc Kỳ cảm thấy bản thân thua rồi.

Nếu như thích một người mà có thể cân đo được, vậy hình như tình yêu của cậu không sâu đậm bằng Mộ Nam Kiều rồi.

Cậu chột dạ, " Khi đó anh.... Em thật sự không có cách nào vừa gặp đã yêu với anh được....."

Mộ Nam Kiều bật cười: "Bảo bối à, thật ra em có thể không cần phải thành thật như vậy....."

"Nhưng sau này mỗi ngày khi mở mắt ra, em đều sẽ "vừa gặp đã yêu" với anh." Lộc Kỳ rất nghiêm túc nói: "Em sẽ cố gắng đuổi kịp tiến độ của anh!"

Mộ Nam Kiều:.....

Chân thành quả nhiên là phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Nếu không phải còn có người khác ở đây, hắn thật sự muốn ôm Lộc Kỳ vào trong ngực hôn đến khi cậu khóc mới thôi, hắn dùng lưỡi đẩy răng hàm của mình, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nặng nề nhìn về phía Lộc Kỳ, ngón cái của hắn vô thức vuốt ve cổ tay lạnh lẽo trắng nõn của cậu.

Ánh mắt này mang tính xâm lược quá mãnh liệt, Lộc Kỳ bị nhìn mà gò má nóng lên, cậu khẽ nói: "Em muốn đi thử chút thịt nai.", nói xong cậu liền mang giày vào, rồi nhanh chóng chạy đi.

Mộ Xuyên Bách cũng được vệ sĩ đẩy lại đây.

Lúc này không thích hợp để nói về đề tài lúc nãy nữa, Mộ Nam Kiều điều chỉnh lại cảm xúc, đi tới giá nướng thịt, chọn ra hai xiên thịt nai đã chín đưa cho Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ ăn uống rất chậm rãi, cậu ăn xong hai xiên thịt, thỏa mãn mà liếm môi, lúc này mới hỏi Mộ Nam Kiều: "Anh không ăn hả?'

Môi của cậu rất nhạt màu, vì vừa mới ăn thịt nướng nóng hổi xong nên có màu hồng nhạt, đầu lưỡi đỏ liếm nhanh qua hàm răng, đôi mắt cậu trong vắt như phản chiếu ánh sáng trên bầu trời. Khi cậu nhìn hắn bằng ánh mắt trong sáng đó, trông rất giống yêu tinh trong rừng không rành sự đời.

Mộ Nam Kiều hít sâu một hơi, đúng thật, hắn muốn ăn thịt nai con.

Tiện tay đưa cho cậu thêm hai xiên thịt bò đã được nướng xong, Mộ Nam Kiều chỉ nói: "Em qua bên kia ăn đi, đừng quyến rũ anh."

Lộc Kỳ:???

Cậu chưa làm cái gì hết mà.....

Lộc Kỳ tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, từng miếng nhỏ mà ăn thịt bò, thịt bò cao cấp được quét dầu đầy đủ, chất thịt tươi mới, nhưng cậu vẫn cảm thấy thịt nai ăn ngon hơn.

Ừm, lát nữa lại ăn thêm hai xiên thịt nai nữa, tay nghề của thầy Mộ quả nhiên tốt thật!