Mọi người cùng nhau đi trên con đường Miki chạy lúc nãy dưới bầu trời mùa đông trong lành. Thanh tra Megure vừa ngoái nhìn đường vừa nhớ lại cảnh khi đó:
- Chúng ta đi ô tô cách cô Miki một đoạn để không bị để ý. Khoảng cách giữa xe và người chắc phải hai, ba chục mét.
- Vâng. Hung thủ đã lợi dụng góc chết do khoảng cách đó tạo ra.
- Góc chết nào ở đây? - Cách cả nhóm một đoạn, ông Kogoro ngán ngẩm nói to.
- Góc rẽ ở chỗ tòa nhà kia kìa. - Shinichi chỉ tòa cao ốc mười tầng.
- Chỗ đó à? - Thanh tra Megure ngơ ngác hỏi lại.
- Mọi người thử quan sát cháu đi ở đây xem. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng khi rẽ vào lối này, chị Miki đã rời khỏi tầm mắt chúng ta. - Shinichi đi vào ngã rẽ.
- Đúng rồi! - Ran tròn mắt.
- Cháu nói đúng đấy. - Ông Megure dẫn mọi người rẽ theo tòa nhà và tập trung cạnh Shinichi.
Trung sĩ Takagi lái xe lúc trước vẫn chưa bị thuyết phục:
- Khi cô Miki rẽ, tôi đã nhấn ga tăng tốc ngay mà. Chỉ vài giây sau là tôi lại nhìn thấy cô ấy rồi.
- Chỉ vài giây là đủ rồi. - Shinichi mỉm cười.
- Đủ để làm gì chứ? - Anh Takagi ngờ vực.
Đúng lúc đó, viên cảnh sát đã đỡ Miki dậy xuất hiện trên chiếc xe đạp. Ông ta xuống xe, bước tới trước mặt thanh tra:
- Thanh tra Megure, ông có việc muốn hỏi tôi à?
- Không hẳn là tôi, mà là cậu thanh niên kia kìa. - Ông thanh tra chỉ Shinichi.
- Cậu ta sao? - Viên cảnh sát hơi ngạc nhiên, nhưng nhận ra ngay Shinichi. - Đây chẳng phải là thám tử học trò Kudo nổi tiếng sao? Cậu cứ hỏi thoải mái, biết gì tôi sẽ trả lời hết. - Ông ta mỉm cười vui vẻ.
- À à, ta hiểu rồi. Thì ra là thế... - Ông Kogoro bỗng tự đắc.
- Ông hiểu gì cơ? - Tay cảnh sát ngơ ngác nhìn ông thám tử.
- Hừm, ông tưởng có thể qua mắt thám tử lừng danh Mori Kogoro nổi tiếng hơn cả Kudo Shinichi chắc? - Ông Kogoro dí mặt mình vào mặt ông cảnh sát mà lườm.
- Hả? - Ông ta ngập ngừng.
- Ta biết ông giả vờ tử tế đỡ cô Miki dậy để tráo đổi chiếc va li!
- Hả, ông nói gì thế? - Viên cảnh sát tròn xoe mắt, không hiểu đầu đuôi ra sao.
Trung sĩ Takagi nghe ông Kogoro nói thế bèn gật đầu lia lịa, xen vào câu chuyện:
- Ra là thế! Cô Miki khuất khỏi tầm mắt chúng ta trong một lát. Tay cảnh sát này đã tranh thủ thời gian ngắn ngủi đó, giả vờ đỡ cô ấy dậy để hoán đổi chiếc va li đựng kim cương phải không?
- Đúng thế đấy. Chắc ông ta có đồng bọn. Người này cố tình đâm vào cô Miki để cô ấy làm rơi chiếc va li. - Nói rồi ông Kogoro nhìn chiếc cặp treo trên xe đạp tay cảnh sát kia. Ông nhe răng cuời ranh mãnh. - Ông giấu kim cương trong đó phải không?
- Ông nói cái gì thế? - Viên cảnh sát xanh mặt, dang tay trước chiếc cặp để bảo vệ nó.
- Ông thật không biết điều. Khôn hồn thì đầu hàng đi! - Ông Kogoro giành lấy chiếc cặp, mở nó ra. Nhưng trong đó không có gì ngoài đống giấy tờ liên quan đến công việc. Thấy thế ông Kogoro tức giận nắm cổ viên cảnh sát. - Ngươi giấu kim cương đi đâu thế?
- Tôi không biết gì cả... Hự...
- Mori, dừng lại nào! - Thanh tra Megure vội vã can ngăn.
- Chắc chắn ông ta là hung thủ. Ê, chú mày cũng biết thế nên mới gọi hắn tới đây đúng không? - Ông Kogoro liếc Shinichi, tay vẫn chưa buông viên cảnh sát.
- Không, cháu chỉ muốn hỏi chú ấy vài câu thôi. - Shinichi thản nhiên lắc đầu.
- Thế thôi à? - Tay ông Kogoro đang siết cổ viên cảnh sát bỗng yếu xìu.
- Chú có nhìn thấy cô gái trước khi chị ấy bị ngã không?
- Không, tôi nghe thấy tiếng "cộp" nên quay ra thì thấy cô ấy nằm đó. - Tay cảnh sát lắc đầu một cách đau đớn.
- Tiếng "cộp" à... biết ngay mà... - Shinichi gật gù. Khi đó chị ấy có cầm chiếc va li không?
- Không, nó bị văng ra đường. Tôi chỉ nhắn nó và trả lại cho cô ấy thôi.
- Khi ấy chú cầm chiếc va li bằng cả hai tay. Chú có thấy nó lạnh không?
- Có đấy. Tôi thấy hai tay mình lạnh buốt khi chạm vào nó, nên hỏi cô ấy va li chứa gì. Cô ấy bình thản bảo nó đầy ắp kim cương, nên tôi cười bảo chắc cô ấy đùa.
- Nó lạnh toát... Thế chú không mở ra kiểm tra chứ ạ? - Shinichi hỏi cho chắc.
- Không. Chiếc va li nặng lắm, nên khi cô ấy bảo nó chứa kim cương, tôi cũng thoáng tin một chút, nhưng nghĩ lại thì chuyện đó nghe hoang đường quá, nên tôi chỉ cười rồi trả lại va li thôi.
- Đúng là dốt. Nó chứa kim cương thật đấy! - Ông Kogoro nói.
- Hả? - Tay cảnh sát ngạc nhiên.
- Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú đã hợp tác. - Shinichi cúi đầu một cách lễ phép.
- Kudo, thế là thế nào? - Thanh tra Megure bối rối hỏi.
- Đúng là hung thủ đã tráo đổi chiếc va li chứa kim cương ở đây.
- Bằng cách nào chứ?
- Khi rẽ quanh toàn hà này, chị Miki đã biến mất khỏi tầm mắt chúng ta trong giây lát. Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi đó đã đủ để hung thủ ra tay rồi.
- Cái bọn ta cần biết là hắn ra tay thế nào cơ mà! - Ông Kogoro sốt ruột.
- Quanh đây chỉ có chỗ này là gài được bẫy tráo đổi chiếc va li thôi. - Shinichi chỉ chiếc tủ đựng bình cứu hỏa được gắn trên tường tòa nhà.
- Cái tủ đó làm sao? - Thanh tra Megure ngơ ngác.
- Bác nhìn nhé. - Shinichi lại gần chiếc tủ đựng bình cứu hỏa. Cậu vừa đưa tay ấn vào mặt bên trái tủ, thì mặt đó gập vào bên trong. Shinichi cười. - Đó.
- Chà! - Thanh tra Megure ngạc nhiên mở to mắt.
- Hung thủ nhét chiếc va li vào từ bên trái, thì một chiếc va li giả đặt sẵn trong tủ sẽ bị đẩy văng ra ngoài qua cạnh bên phải tủ. - Shinichi đút tay sâu vào tủ đựng bình cứu hỏa. Cậu ấn thứ gì đó làm mặt phải chiếc tủ bật mở.
- Ồ! - Mọi người thốt lên.
- Tiếng "cộp" mà chú cảnh sát nghe thấy là âm thanh mặt bên phải của chiếc tủ kim loại mở ra, đẩy chiếc va li giả ra ngoài rồi đóng lại. Chú ấy quay lại sau khi nghe tiếng động nên không biết chị Miki đặt cái bẫy này ở đây. - Shinichi quay sang quản lý Kamoshida. - Có phải tòa nhà này cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Noguchi không?
- Đúng... Đúng thế... - Ông Kamoshida ngập ngừng đáp.
- Vì đây là tòa nhà của nhà Noguchi nên cô Miki mới tự do gài bẫy được. - Thanh tra Megure ngộ ra.
- Shinichi muốn nói chị Miki là người đặt bẫy à? - Ran hỏi.
- Ừ. Trong thời gian ngắn đó, chỉ chị ấy mới có thể tráo đổi chiếc va li.
- Cái gì... - Yuri đưa tay bịt miệng, mặt bàng hoàng.
- Nhưng chú cảnh sát vừa bảo khi cầm va li lên chú ấy thấy nó nặng trịch mà. - Ran nhìn viên cảnh sát.
- Đúng thế. - Ông ta gật đầu.
- Chứng tỏ khi đó kim cương vẫn ở trong va li chứ còn gì nữa. - Ông Kogoro tự tiện kết luận.
- Đừng quên chú ấy còn nói chiếc va li lạnh toát nữa.
- Vâng, tôi có nói thế... - Tay cảnh sát gật đầu trước lời nhắc của Shinichi.
- Trong chiếc va li chú ấy nhặt có chứa thứ nặng tương đương với một tỉ yên kim cương. Tuy nhiên, thứ này không phải là kim cương vĩnh cửu trường tồn, mà là thứ biến mất theo thời gian.
- Thứ biến mất theo thời gian ư? - Tất cả cùng nghiêng đầu thắc mắc.
- Là băng khô đấy. Chị Miki đã nhờ đồng bọn đặt sẵn chiếc va li chứa đầy băng khô vào tủ này. Băng khô có khối lượng gấp 1,6 lần đá thường, nên nặng như kim cương vậy.
- Cô ấy nhờ đồng bọn cho băng khô vào va li á? - Ông Kogoro có vẻ sốc.
- Vâng. Hôm nay là ngày lạnh nhất mùa đông này của Tokyo, nhiệt độ xuống tới 1 độ C, nên băng khô để ngoài trời cũng không sao cả. Chiếc tủ này còn được làm bằng kim loại, lại nằm trong bóng râm nữa. - Shinichi vừa nói vừa gõ lên tủ đựng bình cứu hỏa. - Nhưng khi treo va li lên bóng bay quảng cáo dưới ánh nắng mặt trời lại khác. Trời tuy lạnh, nhưng tia cực tím trong ánh sáng mặt trời vẫn đù tăng nhiệt độ của vật. Vì thế đống băng khô trong va li cũng dần tan chảy. Lúc đứng đợi, cháu đã liên lạc với thanh tra Megure, nói rằng không thấy hung thủ nên định bảo chị Miki kéo chiếc va li treo trên bóng bay xuống. Nhưng chị ấy ra sức ngăn cản để chúng ta chờ thêm.
- Nghĩa là khi ấy chị Miki chờ băng khô bốc hơi hết à? - Ran nói.
- Chính xác. - Shinichi gật đầu chắc chắn.
- Ai là đồng phạm của cô Miki? - Thanh tra Megure hỏi.
- Vụ bắt cóc này vốn chỉ là giả, và chị Miki đã bị đồng bọn giết hại.
- Thì ai là đồng phạm nào?! - Ông Kogoro thúc giục.
Shinichi quay ngoắt lại, chỉ vào một người:
- Hung thủ là chị Noguchi Yuri!
- Hả? - Tất cả sửng sốt nhìn cô.
- Tôi sao? - Yuri ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng thế. - Shinichi nhìn thẳng vào mặt Yuri, gật đầu lần nữa.
- Tôi cứ tưởng cậu nói gì, hóa ra chỉ rặt những thứ vớ vẩn! Tôi bị nhốt dưới hầm suốt, có cô Sonoko làm chứng. Phải không?
- Vâng... - Sonoko ngập ngừng.
- Làm sao tôi chuẩn bị được chiếc va li giả hay ra tay sát hại em gái chứ! - Yuri nhướn đôi mày mỏng lườm Shinichi.
- Chị đổi vai dưới tầng hầm nữa.
- Cái gì? - Gương mặt sắc sảo của Miki bỗng xanh lét.
- Suzuki bị bịt mắt nên không nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng kêu la của chị. Vì chị ấp úng như thể bị bịt miệng, nên Suzuki cứ tưởng chị cũng bị bịt mắt và bị trói vào ghế như cậu ấy. Trong khi thực tế lại khác.
- Ý cậu nói chị Yuri tự do hành động dưới đó sao? - Sonoko ngạc nhiên nhìn Yuri đứng cạnh mình.
- Đúng thế. Cậu đã bị chị ấy lợi dụng để tạo bằng chứng ngoại phạm.
- Cái gì? - Sonoko bịt miệng bằng cả hai tay, có vẻ không tin.
- Suzuki nói đã hai lần nghe tiếng cửa mở phải không?
- Ừ... - Sonoko nhớ lại lúc bị giam giữ.
- Chị Yuri phát ra tiếng ú ớ để cậu nghĩ chị ấy cũng bị trói như mình. Tiếng mở cửa thứ nhất cậu nghe thấy là tiếng chị ấy ra ngoài gọi điện đe dọa em gái mình. Có phải sau khi cửa mở, cậu không nghe được tiếng chị Yuri nữa không?
- Đúng rồi. Nhưng chị Yuri giãy giụa kinh quá nên có tiếng người đã bị biến đổi nói: "Tao phải đánh thuốc mày thêm thôi." Tớ cứ nghĩ chị ấy ngủ tiếp do thuốc...
- Thực ra không phải thế. Chị Yuri ra khỏi tầng hầm, dùng máy đổi tiếng gọi điện hỏi xem chị Miki chuẩn bị xong kim cương chưa.
- Hả?! Thế còn tiếng mở cửa thứ ha?
- Đó là lúc chị ấy quay vào hầm để bắt Suzuki nghe điện thoại thay mình.
- Hóa ra người dí điện thoại vào tớ và bắt nói không phải hung thủ nào khác mà chính là chị Yuri sao? - Sonoko chớp mắt đầy ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Chị Yuri cho cậu nói vài câu rồi lại đánh thuốc mê. Khi nói chuyện qua điện thoại lần thứ hai, cậu mới tỉnh thuốc nên không nghe tiếng cửa mở. Sau khi cúp máy, chị ấy lại tầm thuốc cho cậu ngủ, rồi chắc đã hóa trang để không ai nhận ra, và canh đến giờ thì đường hoàng đi tới tòa nhà Noguchi.
- Cô ấy đến tòa nhà chúng ta canh gác sao? - Thanh tra Megure bất giác kêu to.
- Vâng. Chị Yuri viết bức thư dán trong va li để bắt chúng ta tới công viên Trung tâm Haido, nên biết sẽ có thời điểm ta không để ý tới tòa Noguchi. Lúc này chị ấy tranh thủ leo cầu thang thoát hiểm lên tầng thượng và siết cổ em gái mình tới chết. Cháu đoán chị ấy bảo có chuyện không hay xảy ra để gọi em gái ra cầu thang thoát hiểm không có bóng người.
- Hừm, trí tưởng tượng của cậu phong phú ghê. - Yuri khinh bỉ cười. Cô nhìn Shinichi với ánh mắt đáng sợ. - Cậu làm gì có bằng chứng. Tất cả những gì cậu vừa nói chỉ toàn bịa đặt.
- Đúng là chiếc va li duralumin đã biến mất, lại có Suzuki làm chứng, thì tòa án rất có thể sẽ tin vào bằng chứng ngoại phạm của chị.
- Đương nhiên rồi. Cậu không có bằng chứng thì làm sao nói được gì. - Yuri đắc thắng cười.
- Rất tiếc là em lại có... - Shinichi mỉm cười lại.
- Cái gì? - Yuri bỗng hoang mang.
- Bác Kamoshida có thể cho mọi người xem thứ bác lấy từ gấu quần chị Yuri lúc chúng ta còn ở dưới hầm không ạ? - Shinichi quay lại, chìa tay phải ra trước mặt ông Kamoshida.
- Tôi... Tôi đâu có... - Ông ta lúng túng, bối rối lắc đầu.
- Bác đừng chối nữa. Cháu đã nhìn thấy cả rồi. Khi phủi bụi cho chị Yuri dưới hầm, bác đã lén nhặt viên ngọc trai mắc trên gấu quần chị ấy, cất vào túi áo ở ngực. Shinichi nghiêm khắc nói. Cậu đưa tay ra trước ông Kamoshida một lần nữa.
Ông Kamoshida im lặng một lúc. Rồi với vẻ khuất phục ông lấy từ trong túi áo ra một viên ngọc trai lớn.
- Thứ này làm sao? - Ông Kogoro hỏi Shinichi.
- Có phải đó là viên ngọc trai trên chuỗi hạt chị Miki đeo tới đám tang không? - Sonoko sực nghĩ ra.
Ran đồng ý:
- Đúng rồi. Tớ thấy chị Miki đeo chuỗi ngọc trai lớn từ lúc ở trong phòng nghỉ của chùa đến khi lên tầng thượng tòa nhà Noguchi.
- Cậu nói đúng. Nhưng trên cổ chị Miki vừa bị giết ở cầu thang lại không có chuỗi hạt.
- Ừ. - Ran gật đầu.
- Nhìn vết dây thừng trên cổ chị ấy, ta có thể biết chị Miki bị siết cổ đến tắt thở. Khi đó chắc chuỗi ngọc trai đã đứt và rơi xuống cầu thang.
- Đây là một hạt trong chuỗi à? - Thanh tra Megure hỏi Shinichi.
- Vâng. Cháu nghĩ nhân viên khám nghiệm sẽ tìm thấy những viên khác trên cầu thang thôi.
- Ta sẽ cho kiểm tra ngay. Nếu viên ngọc trai này cùng một loại với những viên trên cầu thang, thì không có lý do gì mà nó lại lọt vào gấu quần của cô Yuri đang bị giam giữ dưới tầng hầm cả. - Ông thanh tra nhận viên ngọc từ tay Shinichi.
- Nếu không có sự tình cờ này, có lẽ âm mưu lần này đã hoàn hảo. Chính vì thấy bác Kamoshida vội vã nhặt viên ngọc trai mà cháu đã hiểu ra toàn bộ vụ án này...
- Không phải. Kẻ giết tiểu thư Miki chính là tôi! - Ông Kamoshida bỗng bước ra trước mặt thanh tra Megure, nói to.
- Cái gì? - Mọi người bàng hoàng.
- Tại sao ông lại...? - Thanh tra tròn xoe mắt.
- Tôi đã làm cho nhà Noguchi lâu rồi mà không được thưởng công xứng đáng. Vì thế tôi mới nghĩ ra kế hoạch bắt cóc này hòng chiếm số kim cương. - Ông Kamoshida thõng đôi vai xuống.
- Ha ha ha! - Yuri bỗng bật cười điên dại.
Một lúc sau, tiếng cười chấm dứt. Cô quay lại bộ mặt lạnh lùng:
- Ông không cần làm thế đâu. Mọi chuyện đến đây là chấm dứt rồi. Đúng là tham thì thâm... Tôi chính là người giết Miki.
- Hả? - Tất cả lại được một phen sửng sốt.
- Tiểu thư Yuri!
- Tôi đã bảo không cần mà. Đúng là thám tử học trò lừng danh đã nhìn thấu vụ án lần này. Nhưng người dựng lên kế hoạch bắt cóc là Miki. Con bé không phải đóng số thuế lớn khi thừa kế tài sản của bố, nên mới bày ra kế hoạch bắt cóc để giả vờ bị mất một tỉ yên kim cương vào tay kẻ bắt cóc ảo, rồi hai chị me sẽ chia nhau số tài sản đó.
- Cô Miki đã... - Thanh tra Megure há hốc mồm.
- Vâng. Khác với tôi, Miki sáng dạ lắm. Con bé đi thi lần đầu đã đỗ ngay vào khoa luật của trường Đại học Teito, rồi lại lấy bằng kế toán, trở thành quản lý tài chính cho công ty của bố. Miki có trí thông minh nhưng lại xấu xa, nên thường xuyên bới móc sơ hở trong luật pháp để giúp công ty kiếm lời. Bố tôi cho người ta vay tiền để trục lợi, câu cửa miệng của ông là ta cần làm bất cứ điều gì để là kẻ thắng cuộc. Thế nên bố rất yêu quý Miki vì con bé giúp ông làm điều bất chính. Tôi thì không có đầu óc như thế, nên thường xuyên bị coi thường... Tôi đã cay đắng biết nhường nào... Tôi thật sự... cay đắng... - Mắt Yuri đẫm lệ. Cô cắn môi giận dữ.
- Vì thế nên cô đã hại cô Miki? - Thanh tra Megure hỏi.
- Không. Có thể các ông không tin, nhưng Miki đã lấy chiếc điện thoại khác dành cho trường hợp khẩn cấp để gọi vào điện thoại bí mật của tôi, gọi tôi ra cầu thang thoát hiểm. Con bé bảo có một số điểm trong kế hoạch cần điều chỉnh. Khi tôi tới cầu thang thì Miki đột ngột xông tới thắt cổ tôi. Con bé nói mình đã cho loại kim cương tốt nhất vào va li và muốn độc chiếm chúng. Rằng con bé sẽ là kẻ chiến thắng... Nhưng có lẽ điều duy nhất tôi hơn nó là sức khỏe... Nên tôi đã siết cổ Miki đến chết... - Yuri buồn bã. - Miki đã lên kế hoạch này từ khi bố tôi đổ bệnh. Đúng là giỏi thật...
- Từ khi bố chị đổ bệnh a!? - Sonoko ngạc nhiên.
- Ừ. Bố đã mất mà không hay biết... Khi bố đi, Miki không thèm nhỏ một giọt nước mắt... - Giọng Yuri như chỉ chực khóc. Cô nói tiếp với vẻ tiếc nuối. - Miki đúng là đứa con gái của ông bố đã dẫm đạp lên người khác để trục lợi... Không ngờ viên ngọc trai trên cổ Miki lại lọt vào gấu quần của tôi... Nếu không có chuyện xui xẻo đó thì kế hoạch này đã trót lọt...
- Không phải! - Ông Kamoshida bỗng lớn tiếng phủ nhận.
- Hả? - Yuri giật mình.
- Đó không phải xui xẻo. Ông trời đã cho tiểu thư Yuri cơ hội trở thành người tốt đấy.
- Cơ hội...
- Vâng. Sau khi tiểu thư Yuri đền tội, tôi sẽ tới đón tiểu thư. Kể cả khi đó tôi có già nua thế nào, tôi cũng quyết dạy bảo tiểu thư lại từ đầu.
- Hừm, giờ này mà ông còn nói vớ va vớ vẩn. Này, anh đưa tôi về đồn mau! - Yuri chán chường nói. Cô chìa tay ra trước mặt trung sĩ Takagi.
Trung sĩ rút còn tay từ trong túi ra với vẻ ngán ngẩm, rồi đeo nó vào tay Yuri.
Yuri bước vài bước theo trung sĩ Takagi rồi bỗng dừng chân, quay đầu lại:
- Ông Kamoshida... Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nếu được làm con gái của một người hiền lành như ông, chắc tôi đã không trở nên như thế này...
- Hả? - Ông Kamoshida ngạc nhiên.
- Nếu ông thật sự chờ tôi, thì khi về, tôi có thể nhờ ông dạy bảo lại từ đầu không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Nhưng bản chất con người tôi đã hỏng lắm rồi, chẳng biết ông có sửa được không nữa?
- Được chứ! - Ông Kamoshida nói to khi Yuri đã quay đi.
Hai dòng lệ trào ra từ đôi mắt Yuri.