Ở một góc tại một quán cà phê, một người đàn ông cao lớn với gương mặt điển trai đang ngồi dưới giàn hoa bấm điện thoại, có lẽ là đang dùng nó giết thời gian.
Ring ring.
Chiếc chuông được treo trên tường theo động tác mở cửa của người mới bước vào mà lắc lư.
Xuất hiện sau cánh cửa là hai bóng người với vẻ đẹp tinh xảo. Nhân viên phục vụ nhìn hai người đến mà xuất thần.
"Xin chào." Chu Phàm lên tiếng đánh thức cậu nhân viên đang ngơ ngác kia.
"A! Chào..chào mừng quý khách. Quý khách cần gì ạ?" nhân viên đỏ mặt bối rối chào.
"Chúng tôi có hẹn với một người ở đây. Phiền anh dẫn chúng tôi đến đó rồi." Hôm nay Chu Phàm mặc một chiếc áo khoác nỉ nên có lẽ hơi nóng, vừa vào quán cậu đã cởi áo ra khoác lên tay. Chu Giai Giai cũng cởi mũ của mình xuống.
"Vâng, mời hai người đi theo lối này." nhân viên phục hồi tinh thần dẫn hai người đi ra đằng sau quán.
Đến một góc vườn xinh đẹp, yên tĩnh đầy hoa của quán. Lọt vào mắt Chu Phàm là người đàn ông điển trai dưới giàn hoa tử đằng đang vắt chéo chân ngồi tựa ghế, mặt hướng nhìn lên giàn hoa, như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình người đàn ông liếc mắt về phía cậu. Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông cậu đã khá bất ngờ, không ngờ là hai người đã từng gặp nhau, anh còn chào hỏi với cậu nữa.
Tần Yến Trì phía này liếc thấy người mình đang đợi đến thì ngồi thẳng dậy, mỉm cười vẫy tay về phía cậu.
'Không ngờ anh đẹp trai chạm mặt hôm bữa vậy mà là người chú giới thiệu đấy, anh này có người yêu chưa ta? Nhìn cũng khá đàng hoàng không biết Phàm Phàm có muốn thử quen không nhỉ?" sau khi bất ngờ đi qua thì cô lại muốn đi làm ông tơ bà nguyệt.
"Xin chào hai đứa, lại gặp nhau rồi, không biết hai đứa còn nhớ anh không?" anh cười đứng dậy nhìn hai người.
"Để anh chờ lâu rồi." hai người xin lỗi.
"Không sao là anh đến sớm mà, mấy đứa chưa muộn đâu." anh nhìn điện thoại lắc đầu.
"Vâng. Nhớ chứ, ai lại có thể quên anh khi nhìn vào nhan sắc này chứ..." cô dùng 7749 từ ngữ có thể khen anh thì cứ nói ra nhưng đáp lại cô chỉ có câu.
"Cảm ơn em nhé, nhưng có người lại thực sự không nhớ anh đấy." anh bật cười ra hiệu cho hai người ngồi xuống phía đối diện.
"Thật sao?" cô thốt lên đầy bất ngờ.
"Ừ. Hai đứa muốn uống gì không?" anh không nói rõ ràng mà lãng sang chuyện khác. Đúng là Chu Giai Giai bị thu hút bởi chuyện chọn đồ uống nhưng Chu Phàm vẫn phát hiện ra anh lãng sang chuyện khác, mà cậu cũng không quan tâm lắm.
"Cho tôi một ly Latte." cậu nói với nhân viên vẫn đang đứng chờ bên cạnh.
"Thế cho em một ly trà chanh mát lạnh đi." đóng menu lại rồi cô trả lời.
"Vâng, xin quý khách chờ giây lát." người phục vụ nói xong lui ra.
"Được rồi, trong lúc chờ nước của các em lên ta giới thiệu lại một tí nhé. Để anh trước, anh là Tần Yến Trì năm nay 28 tuổi, công việc..ừm.. xem như là ông chủ của mấy cái mỏ đá nhỏ đi." anh cười.
"Em là Chu Giai Giai năm nay 24 tuổi, là một cặp sinh đôi cùng trứng với anh trai em." cô cũng đáp lời anh.
"Em là Chu Phàm năm nay 24 tuổi, công việc tự do." cậu mỉm cười trả lời.
"Hửm? Công việc tự do? Anh tưởng hai đứa là streamer." anh nói lên nghi vấn của mình.
"Vâng, như anh cũng biết, bọn em là streamer du lịch nên sẽ đi khắp nơi, nhưng mà đi đó đây chỉ là sở thích cá nhân của bọn em thôi." giọng điệu cậu nhẹ nhàng.
"Vậy sao." anh gật đầu.
'Thế công việc của hai đứa là gì? Anh muốn hỏi câu này mà.' anh lắc lắc cổ áo cậu, tất nhiên là trong suy nghĩ của anh thôi còn ngoài mặt thì cười vẫn rất tươi.
"Anh Tần, anh kêu anh là ông chủ mỏ đá là thật ạ? Nếu thế thời gian không phải sẽ rất bận sao?" cô nghi hoặc, chủ yếu là do những người xung quanh cô càng là địa vị cao thì công việc lại càng nhiều, làm sao có thời gian chăm sóc bọn cô chứ.
"Anh có thể để cấp dưới làm mà. Công việc bận thì vẫn phải nghỉ ngơi chứ. Mà sắp tới cũng là ngày thành lập nước rồi." anh cười nhún vai.
"Khi nào ạ?" Mắt cô sáng lên.
"Ngày 30 tháng tới." lần này lại là Chu Phàm trả lời cô.
"Bingo." anh cười búng tay.
"Sao anh biết thế?" cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
'Đều đến cùng lúc mà, sao Phàm Phàm hiểu nơi này hơn mình rồi.'
"Điện thoại em dùng để làm gì hả?" cậu dí tay vào trán cô.
"Em đâu để ý. Nhưng tháng sau à, nay tháng mấy rồi nhỉ?" cô ôm trán hỏi cậu.
"Hôm nay là 19 tháng 3, thành lập nước là tháng sau ngày 30, phải tầm hơn một tháng nữa." Tần Yến Trì nói.
"Nhưng sao em thấy mọi người bảo bây giờ phải đặt trước khách sạn hay nhà trọ rồi?" cậu cầm ly nước lọc được đặt trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Cái này à? Cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ là mọi người muốn nhân mấy ngày nghỉ lễ này để xả hơi thôi, mà thành phố ẩm thực này luôn là một lựa chọn hàng đầu đối với họ." anh khuấy ly cà phê đen của mình rồi mỉm cười nhìn cậu.
"Chả lẽ những nơi khác đồ ăn không ngon sao?" cô xen vào một câu.
"Không phải đâu, những nơi khác chỉ có món của vùng họ thôi, tuy cũng có những người nơi khác đến mở cửa hàng nhưng mà là thiểu số thôi. Còn khi đến thành phố Ẩm Thực này thì đồ ăn ở khắp mọi nơi, nước ngoài cũng có." anh nói.
"Latte và trà chanh mát lạnh của quý khách đây ạ." cậu nhân viên phục vụ lúc nãy đến đặt ly lên bàn.
"Cảm ơn." hai người nói.
"Anh không ở thành phố này phải không?" sau khi phục vụ ra cậu đột nhiên hỏi.
"Ừ. anh ở thành phố bên cạnh nhưng nhà ở đây thì anh vẫn có mấy căn nên hai đứa không ngại thì cứ dọn đến ở." tuy hơi bất ngờ với câu hỏi nhưng anh vẫn vui vẻ trả lời cậu.
"Anh đợt này chắc sẽ ở đây lâu đấy, vì đang định mở rộng cửa hàng mà."
"Thế thì làm phiền anh quá rồi ạ." Chu Giai Giai xua tay.
"Không sao, không phiền đâu. Anh có hai căn nhà bên cạnh nhau luôn mà, hai đứa bên kia anh bên này, chứ ở một mình chán lắm." anh cười bỏ thêm viên đường vào ly cà phê của mình.
"Để chiều anh đưa hai đứa đến khách sạn lấy đồ đi, giờ sắp đến giờ ăn trưa rồi. Ta uống song ly này rồi đi kiếm chỗ nào ăn trước đã." anh tít mắt cười, thay chủ nhà quyết định luôn.
Hai người thấy không thể từ chối được đành chấp nhận sự sắp xếp này.
"Vậy mấy ngày ở đây sắp tới đành nhờ anh rồi." Chu Phàm nói.
"Đã bảo là không sao rồi mà, mấy đứa đừng có câu nệ tiểu tiết, chưa quen hay cần gì thì cứ nói với anh. Anh rất sẵn lòng giúp đỡ, chăm sóc mấy đứa." anh chống cằm cười nhìn cậu.