Tình Trong Đáy Mắt

Chương 27



Jack đứng chắn trước mặt. Xoáy ánh mắt chiếm hữu vào mặt Lâm Chính.

"Lâm Chính, trả cô ấy lại cho tôi, tôi giúp cậu chữa lành đôi mắt!"

Sợ không đủ thuyết phục, anh ta nói thêm: "Lisa, chỉ cần em đồng ý về bên anh, anh lập tức đưa hai người sang Anh! Anh cam đoan đôi mắt Lâm Chính sẽ được trị lành vĩnh viễn!" (3)

Người trong lòng khẽ động. Lâm Chính siết chặt thêm vòng ôm, nheo đôi mắt đen thăm thẳm nhìn Jack: "Dựa vào đâu tôi tin lời tình địch nhỉ? Anh về đi, đừng đứng đó nói nhăng nói cuội nữa!" Anh hất đầu tỏ ý tiễn khách.

Jack bật cười, chỉ tay vào mặt anh: "Một thẳng sắp mù, sắp thành phế nhân còn ích kỉ giam cầm chim hoàng yến? Mày lo thân mày nổi không? Định cho chú chim quý của tao ăn sâu, ăn cỏ hả?"

Lâm Chính nhìn lại cô gái nhỏ trong lòng. Cô đúng chú chim hoàng yến rất dễ thương mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn nuôi. Người ta mơ mà chưa được, anh có rồi thì há cớ gì không giữ riêng cho mình?

Đập thẳng vào lí trí. Chạy thẳng vào tim anh niềm khát khao mãnh liệt: Anh muốn nuôi chú chim dễ thương này. Nhốt kĩ vào lồng để mãi ngắm, mãi yêu!

Anh miết nhẹ sườn má cô, ánh mắt mênh mông như bầu trời xanh vời vợi ngoài kia, giọng trầm lắng tựa tiếng trưa miền cao nguyên đất đỏ: "Người ta nuôi em lồng vàng, ăn hạt bổ dưỡng em không ưng. Chịu khổ theo anh ở lồng tre, ăn đạm bạc!

Nhưng em yên tâm, có em ở bên Lâm Chính anh sẽ không ngừng cố gắng. Anh tin một ngày không xa, anh thay cho em cái lồng đẹp hơn nha!"

Cô cười. Nụ cười lấp lánh nắng và hoa, vươn cánh tay yêu kiều vuốt má người tình: "Em không cần lồng vàng. Đối với em, được bên anh, nắm tay anh đi nghênh ngang giữa thung lũng rợp vàng hoa bồ công anh là niềm hạnh phúc lớn nhất!"

Người ta thì: Tình đậm. Tình sâu. Tình khó phai.

Còn Jack?

Tình sầu. Tình vỡ. Tình ly biệt.



Anh ta nghe trái tim mình răng rắc vỡ nát. Lặng lội từ cõi chết về dương thế. Vượt hơn mười nghìn kilomet bay từ Anh quốc về đây không phải đứng chứng kiến cảnh vợ chưa cưới của mình tái hợp với người tình cũ. (D)

Anh ta bước tới, ngang nhiên kéo tay Bảo Ngọc: "Lisa, em là của anh!"

Định làm cô gái yểu điệu thục nữ cũng không yên. Bảo Ngọc buông đôi tay đang quấn cổ Lâm Chính, đứng xuống chắn trước mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt cuồng ngạo của Jack: "Xin anh hãy tự trọng! Tôi không biết Lisa nào hết! Tôi là Bảo Ngọc, người yêu của Lâm Chính. Tôi cũng không phải là chim hoàng, chim phượng như anh nói. Tôi chỉ là con chim sẻ bình thường, ăn sâu, ăn cỏ. Anh làm ơn đi đi, đừng tìm cách chia rẽ chúng tôi nữa!

Jack dễ gì buông, chộp luôn cổ tay cô, mạnh mẽ kéo về phía mình: "Không, em là Lisa, em là vợ anh. Là chú chim hoàng yến vô giá của anh! Anh nhất định phải đưa em về Anh quốc, vĩnh viễn tránh xa thắng mù!"

Bốp!

Cú đấm mạnh mẽ tung ra từ bàn tay giận dữ của Lâm Chính kèm theo tiếng rít qua kẽ răng: "Cuồng ngôn! Khinh bạc!" Lâm Chính thô lỗ bồi thêm đá, lôi tên đàn ông lai Tây quăng luôn ra cửa: "Anh ở đâu hãy về đó! Miền quê nhỏ này không chứa nổi bác sĩ tài như anh đâu!"

Lâm Chính quay lưng. Chỉ một giây, Jack đã bật dậy. Ánh mắt cháy đỏ, tung cú đá vào lưng Lâm Chính.

Mắt anh còn sáng. Tai anh nghe rất rõ tiếng xé gió ở phía sau. Lâm Chính quay lại nhanh như chớp cầm chặt một bàn chân khiến Jack mất đà chới với.

Lâm Chính nhích khóe môi: "Anh điếc không nghe cô ấy nói gì hả?

Đừng mất lịch sự làm phiền thế giới hai người yêu nhau!" Anh hất mạnh tay.

Râm!

Cánh cổng khóa chặt. Cửa nhà đóng kín.



Jack ngồi ngoài đường lòng ấm ức không cam.

Bên trong, Bảo Ngọc dang tay nhảy bổ nhào đu lên người anh. Quấn hai cánh tay không xương vào cổ anh. Lâm Chính bế cô. Ánh mắt nóng rẫy không kiên dè nhìn chằm chú vào đôi mắt màu mật lấp lánh. Không biết anh thấy chữ gì trong đáy mắt màu hổ phách mà chỉ hai giây sau...

"Anh biết rồi!"

Lâm Chính cười. Mang luôn nụ cười ấy dán vào đôi môi căng mọng cô thiếu nữ.

Môi anh nóng rẫy. Môi cô lành lạnh. Vừa hay rất hợp nhau...

Ngôi nhà nhỏ chợt quay quay. Đất trời dường như cũng xoay xoay theo hai đôi môi vừa chạm nhau. Gió thôi hú qua triền đồi. Mây trời ngừng trôi dạt để tia nắng trưa rải thắm thung lũng vàng...Để anh được thong thả hôn người tình nhỏ.

Không gian lắng đọng như tờ chỉ còn nghe tiếng hai đôi môi thì thầm yêu nhau.

"Lâm Chính, em gả cho anh!"

Đang mê đắm đôi môi mềm thơm mùi hoa cỏ cao nguyên, anh cắn nhẹ môi cô trừng phạt: "Đợi em lấy bằng Đại học, Lâm Chính anh đưa 20 xe đến rước dâu!"

Cô cựa quậy không vòng tay anh: "Lấy bằng Đại học ư? Vậy em chờ đến bao giờ?"

"Bốn lần hoa bồ công anh bứt mình bay theo gió!"

"Thế thì lâu quá!"

"Không lâu đâu em! Thời gian sẽ trôi qua mau! Anh luôn ở bên em nên em đừng lo lắng. Cứ yên tâm mà học, Lâm Chính anh vì em sẽ chữa lành đôi mắt. Chúng ta cùng nắm tay hướng tới tương lai."