Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 7: Đi mua sắm



Ngày mới lại tới, đêm qua nó ngủ có vẻ ngon giấc hơn bình thường, hôm nay lại bắt đầu vào việc đến lớp.

Mở cửa ra vẫn là khuôn mặt đẹp trai của hắn và câu nói cung kính cúi đầu:

“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư”

Quen một chút nên nhàn nhạt đáp trả lại, ngồi bàn ăn bữa sáng do hắn nấu và uống trà thảo mộc do hắn pha, đọc báo của Hikaru mang vào, hoàn thành xong nó đi học và người chở đi là hắn, hắn biến thành dạng người thường rồi lái xe chở nó đi học, ô tô rất to và rộng rãi, có thể chứa được nhiều người bên trong, đúng là nhà giàu có khác.

“Ở dạng này… không thấy tai và đuôi của cậu nữa”

Ngồi trong xe nó hỏi, bây giờ thì nó cũng có một cái tên cho hắn là Fukuhara Riko.

“À… tất nhiên rồi, mọi người mà biết tôi là thần thì đâu có tới trường như lần trước, và đâu đi ra ngoài được”

“Ồ… tay cậu thế nào rồi”

“Cảm ơn tiểu thư quan tâm, băng bó lại tôi thấy không đau nữa rồi, hơn nữa cơ thể của tôi có sức chịu đựng lớn hơn hẳn con người mà!”

“Ừm… Trưa 11 giờ tới đón tôi rồi chúng ta đi mua sắm, hôm qua bận quá nên không đi được, lát cậu về hỏi xem Hikaru thích mua gì thì nói lại”

“Vâng tiểu thư”

Trên lớp học thì không có gì đáng nói cả.

Hắn trở về dinh thự với cái tên Hikaru kia, nhìn bên chuồng không thấy cậu ta đâu, gọi khắp dinh thự thì thấy cậu ta… đang tắm trong bồn tắm của nó, hắn lập tức đuổi ra khỏi nơi đó, chỉ dành cho nó thôi, cả hắn cũng không dám tắm mà cái tên này dám làm điều đó sau lưng à, hôm nay thì ta cho ngươi chết.

Hai người lao vào nhau và đánh tới tấp, đánh từ nhà tắm cho tới phòng khách, rồi đến nhà bếp thì dừng lại nghỉ vì mệt và đói.

“Này Riko, ngươi nấu cái gì ăn đi?”

“Ngươi mơ đấy à, tự đi mà nấu”

“Ta biết thì đâu có nhờ ngươi, nấu đi rồi chúng ta đánh tiếp”

“Thôi cũng được, đợi ta một lát”

Mặc dù nói là hắn có ghét cái tên phá đám này, nhưng bây giờ đã là người một nhà, hắn cũng chẳng nhỏ mọn đi chấp nhặt với tên đó, hắn mặc ngay tạp dề quấn khăn trên đầu rồi bắt tay vào việc nấu ăn sáng cho cả hai, còn tên Hikaru thì xem trong tủ lạnh nó có những cái gì… bày hết ra bàn rồi ngồi ăn, cậu ta ăn nào là sữa chua, kem, ngũ cốc, bánh ngọt, xúc xích… ôm cái bụng no căng rồi đi ngủ, bỏ mặc cho hắn đang tích cực nấu rất điêu luyện.

Ba mươi phút sau thì…

“Này đồ ăn xong rồi, mau ăn đ…”

Hắn quay qua thì thấy trên bàn ăn toàn là vỏ đồ ăn nhanh trong tủ lạnh, hắn hét ầm lên “Hikaru” rồi ngồi ăn một mình, công sức hắn bỏ ra để nấu lại bị tên này làm lơ, thật mất mặt, hắn tức giận cũng chẳng thèm hỏi xem Hikaru thích mua gì để nó mua cho.

……

Reng… reng… giờ ra về.

Nó ra ngoài đã thấy hắn ngồi chờ, rồi bước xuống mở cửa xe cho nó nữa, trường nổi tiếng nên chuyện người đưa đón là bình thường.

“Rumi tiểu thư, mừng tiểu thư về? Tiểu thư đi học có vui không?”

“Không có gì đặc biệt cả… chúng ta đi mua sắm thôi”

“Vâng”

Nó nhàn nhạt lên xe để cho hắn chở, mà sực nhớ ra là sao hắn lại biết được những chuyện này, chuyện lái ô tô là một ví dụ, nó muốn hỏi hắn mà lại chẳng dám hỏi, vì cái tên này nói nhiều hơn nó tưởng, chỉ sợ lại không tới chỗ mua đồ được thôi, hắn lái xe cảm thấy có gì đó nhột nhột quay qua hỏi nó:

“Tiểu thư có chuyện gì sao?”

“À… không? Không có gì? Thế Hikaru thích mua gì?”

Nó bị hỏi bất ngờ nên trả lời một chút ấp úng, rồi đánh trống lảng.

Hắn vì ghét tên sói đó, nên chẳng thèm hỏi, trả lời qua loa cho nó là tên đó chẳng cần mua gì đâu, rồi cười cười… tên Hikaru ở nhà ngủ nhưng có cảm giác là lạ nên tìm tới hai người kia.

Dừng tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, cả hai bước vào đại sảnh, nhận được ánh mắt nhìn ngó của mọi người, vì nó rất đẹp lại còn mặc đồng phục của trường lớn, nên ai cũng thầm ngưỡng mộ, đi bên nó còn có hắn cũng cực-đẹp-trai, nhìn cả hai rất giống một cặp.

Lượn một vòng quanh đại sảnh để mua thêm một vài vật dụng cá nhân khác, rồi lượn lên tầng hai, mua một vài món lưu niệm về trang trí căn phòng, lượn lên lầu ba để mua điện thoại, nó mua ba cái cho ba người, hắn thì lại nói là không cần thiết phải mua cho tên Hikaru đâu, một giọng nói phía sau cất lên, đầy sát khí và chêm chọc:

“Riko ngươi nói cái gì? Ngươi định đánh lẻ một mình với Rumi tiểu thư sao?”

Hikaru từ phía sau đi đến, trên miệng nói những lời “hoa mĩ” rồi nhìn hắn bằng ánh mắt cực-sát-khí, khiến hắn dường như đông cứng người lại, quên mất là sói có khả năng đánh hơi, nên việc biết hai người ở đâu không phải chuyện khó khăn gì đối với Hikaru.

Nó bắt đầu giải thích cho Hikaru hiểu, và thế là tên Hikaru càng tức hơn, chẳng ai nói gì với mình cả, vậy là lại có chiến tranh lạnh xảy ra, nó đi trước lên trên còn hai tên đi sau thi nhau tóe lửa và hẹn nhau tối nay quyết đấu.

Lên lầu bốn nó lựa chọn một bộ váy rất đẹp và mới được bày bán tại đây, nó không cần thử mà bảo nhân viên gói lại luôn.

Kết thúc buổi shopping thì trời cũng về chiều, ba người họ ngồi ở cái bàn dưới hiên của trung tâm thương mại và ăn kem, tủ lạnh của nó có rất nhiều kem và đồ ăn khác nữa, nhưng mà Hikaru đã ăn gần hết rồi.

Trở về dinh thự sau một ngày dài, nó lại ngâm mình trong phòng tắm, mặc đồ xong thì nó nghe thấy tiếng của Riko và Hikaru dưới sân, đứng từ trên nhìn xuống.

Một tên cầm “chảo” một tên cầm “súng” đang đánh nhau lia lịa, nó thở dài chắc lại là chuyện lúc chiều đây mà, may mà dinh thự của nó cực rộng nên những “hàng xóm” ở xung quanh đấy không thể nghe thấy, nó cũng chẳng còn cách nào mặc hai tên đánh nhau, trở về phòng nằm ngủ.

Riko đang nấu ăn trong bếp vì hắn ta đói bụng, chuẩn bị xào đồ ăn thì không biết tên Hikaru này từ đâu chui ra, trên tay còn cầm súng nữa, nhanh như chớp Hikaru bắn phát súng đầu tiên, Riko không kịp biến thân nên cầm luôn cái chảo đỡ lấy, và hai người vờn nhau ra tận ngoài sân. Còn Hikaru vì tức chuyện lúc trưa nên mới xung đột với hắn. Trong dinh thự bây giờ chỉ nghe tiếng hai con cáo và sói đánh nhau…

Sáng như thường ngày, hôm nay tới giờ nó trực nhật nên nó đã ăn sáng trước khi Riko tới gọi nó, hoàn thành bữa ăn nó về phòng thay đồng phục đi học và mở cửa ra…

“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư”

Vẫn là hắn Riko cúi chào nó một cách chân thành và thân thiết nhất, hôm nay hắn ta mặc đồng phục của người làm, một bộ vest đen rất lịch lãm, nhưng không kém phần cực đẹp trai, nó có chút ngơ ngác, Riko mỉm cười rồi tiếp tục nói:

“Hôm nay vẫn xin được tiểu thư chiếu cố, đồng phục hôm nay của tiểu thư đẹp lắm, Rumi tiểu thư có nét mặt đẹp rất riêng… nên mặc đồ gì cũng đẹp hết”

“Đừng có nịnh nữa, chào buổi sáng… mà mau chở ta tới trường”

Ngày nào hắn cũng chào hỏi nó rồi khen nó đẹp, riết rồi nó không biết hôm nào thì nó mới “hết” đẹp đây.

“Hả… tới trường, Rumi tiểu thư, chúng ta xuống sảnh dùng bữa sáng trước rồi tới trường?”

“Ta ăn rồi!”

Nói xong câu nói rất ngây thơ của nó, nhưng ngược Riko lại cảm thấy đơ người, tiểu thư ăn rồi sao? Không nói với mình tiếng nào, có phải cô ấy ghét mình rồi không? Hay là đồ ăn mình nấu không ngon, tiểu thư phải tự mình gọi đồ ăn tới, tự đem nó ra bàn ăn, bàn tay cô ấy động vào những cái hộp giơ bẩn đó ư, không thể nào, tiểu thư không thể như thế! Thậm chí còn tự rót nước uống ư, có khi nào tiểu thư không cần mình nữa không? Ôi mình điên mất thôi, hắn ngồi thụp xuống đất một tay giữ ngực, một tay đặt dưới đất nhìn có vẻ rất tiều tụy và khổ sở.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm những gì?”

Nó nhìn cũng có chút cảm động, nhưng hắn làm vậy là hơi quá rồi, làm như nó là người thực vật ấy.

“Tất cả… từ khi tiểu thư dậy đến khi tiểu thư đi ngủ…”

“Ngươi… có biết giới hạn là gì không hả?”

“Sao có thể, tôi chỉ mong muốn… được chăm lo cho tiểu thư và tiểu thư cũng đã cho phép tôi rồi cơ mà”

Nó chợt nghĩ “Cái miệng hại cái thân rồi” khi không lại có tên muốn cung phụng mình, muốn làm mọi thứ trong dinh thự này, thế chẳng phải chỉ xem nó như bù nhìn thôi sao?

“Rumi tiểu thư… mời tiểu thư xem báo sáng nay”

Hikaru từ xa đi tới, cậu ngồi dưới đợi mà nó lâu xuống nên đi lên, nghe mấy lời sến súa của tên cáo già kia, là cậu tức điên lên rồi?

“Được rồi… ngươi đọc từ đây xuống dưới lầu, ta đi học luôn”

Rồi Hikaru mỉm cười thông báo thời tiết hôm nay mát mẻ, trời trong xanh không mây mù, không âm u và không mưa, giá cổ phiếu đang có xu hướng giảm nhẹ, về lãi suất thuế thì không có gì đặc biệt,… v…v dừng lại cửa xe và nó gọi Riko ra chở, mặt hắn ta nãy giờ cũng tươi tỉnh hẳn lên, ngồi trong xe nó cũng nói lý do nó ăn sáng trước, nên Riko cũng đỡ lo lắng, dừng trước cổng trường vẫn là câu nói “chúc tiểu thư học tập vui vẻ”.