Riko quả là một chú cáo chăm chỉ nhiều đấy, cáo đang trồng một vườn hoa ở sau nhà, còn có một cái biển rất đẹp mắt, một vườn hoa tuy líp vì cáo rất thích màu hoa đó, điều lạ là Hikaru cũng bị cáo bắt phải làm, nếu không sẽ nhịn cơm trưa, chỉ tại Hikaru không biết nấu ăn mà phải làm chân sai vặt của hắn, công việc cũng nhẹ là cuốc đất… mà vừa cuốc được ba phát thì Hikaru vào ghế ngồi vì mệt, nhưng cũng bị cáo lôi ra cho bằng được, cuốc được vài phát nữa thì bị cuốc bập vào chân, lại ngồi nghỉ… nhưng đã là thần thì việc đó chẳng có quan trọng gì, chỉ biến một cái là vết thương sẽ lành, cũng chẳng đau đớn, mà có đau thì cũng là cố ý thôi. Sau đó cáo ra chợ mua hoa về trồng và đồ ăn về nấu cơm trưa cho nó luôn.
Trang phục của cáo hiện giờ rất bình thường, không mọc tai hay mọc đuôi, hắn đi dạo một hồi gần cả tiếng đồng hồ thì mới tìm được một cửa hàng bán hoa giống cực đẹp, nhưng khổ nỗi… hắn không có tiền, chỉ có vài đồng xu lẻ của thời trước thôi, hắn hỏi xem Hikaru có không thì gửi nhanh qua cho hắn.
“Ừm… ta có… ta có này… đợi ta gửi qua cho”
“Ngươi lấy đâu ra”
“À thì… đó là tiền tích góp từ thế kỷ trước, đến giờ ta đổi ta đồng Yên Nhật để xài”
“Oh, ngươi cũng thông minh lắm, về ta trả ngươi sau”
Vì một phút lơ là mà Riko không để ý, rằng trước nay tên sói này làm gì cũng xài tiền của Riko, cậu ta cũng chẳng có tiền để cho cáo mượn đâu mà, cáo đã bị lừa.
Một lần Hikaru nhìn thấy ví tiền của nó, nên nghĩ nó giàu như thế, nếu lấy vài đồng cũng chẳng sao đâu, nhưng trong đầu cậu lại nghĩ chuyện sâu xa hơn cơ, chỉ là không nói ra thôi, thực hiện luôn kế hoạch, gửi bằng đường không gian chưa đầy mười giây đã tới giỏ của hắn và Hikaru cười nham hiểm “lần này ngươi chết chắc… hí hí”.
Sau đó thì Hikaru mong chờ giây phút nó đi học về, nên tức tốc làm việc nhanh cho xong, bỗng nhìn dưới đất cậu thấy có rất nhiều con gì đó đang ngọ nguậy, rất to và dài nữa… cậu hét ầm lên vì đó là con giun đất…
Hikaru rất sợ những con vật như giun, rắn, dế và chuột, mà trọng lượng con giun này chẳng bé tý nào, lôi ngay khẩu súng ra và cho những con vật “to đùng” đó phun máu vì chết, hoàn thành xong thì Hikaru chạy ngay lên phòng tắm của nó ngâm mình vào đó cho hết ngứa.
Riko ra chợ mua hoa xong thì tới lúc mua đồ ăn, Riko còn khéo lựa hơn cả mấy bà thường xuyên đi chợ, đi dạo hết cái chợ mới mua được một ít thịt và vài cọng rau rất tươi và sạch, một con cá còn giãy đành đạch, lựa chọn các món ăn cho tiểu thư không phải dễ dàng chút nào, qua cách ăn uống của tiểu thư thời gian gần đây, thì cáo nhanh chóng nắm bắt được những món tiểu thư thích ăn và không thích ăn.
“Tôi về rồi đây, Hikaru… ngươi cuốc đất xong chưa đấy? ”
“Ừm rồi… ta bị dị ứng lông của mấy con giống con rắn dưới vườn, cho ta tắm một lát”
Hikaru trên phòng tắm vọng xuống, Riko nhanh chóng ra sau vườn xem tên Hikaru này có nói dối là mình làm việc xong rồi không, cười hài lòng thấy đất đã được xới tung lên, nhưng mà có rất nhiều da của giun trên đó nữa, Riko nghĩ mấy con này mà tên Hikaru không biết ư, mà… bọn chúng đâu có “lông”. Haizzz … chắc là tên Hikaru này làm rồi, dinh thự này đúng là đất tơi xốp quá nên giun mới sinh trưởng và to như vậy, cũng tha cho cậu ta tắm trên phòng tắm của nó vì lý do chấp nhận được.
Vì còn nhiều thời gian, Riko háo hức ra vườn trồng hoa luôn, dùng một chút phép thuật bằng cách… Riko giơ một ngón tay lên và nghiêm mặt nói một câu thần chú nào đó, những cái xác giun kia cháy thành tro, ngấm vào đất làm đất càng xốp hơn, vừa hát vừa làm việc.
……
Tan giờ học nó không thấy Riko tới đón, mà cũng lâu rồi chưa đi bộ nên nó dạo bộ cho tới nhà, đi được nửa đường nó thấy một tiệm bán các loại phong bì để dành cho người thân, cũng không định vào cửa hàng bé tí thế này, nhưng nhìn những phong bì lưu niệm đó, nó cảm thấy rất đẹp, nó tò mò nên bước vào cửa hàng nhưng nhận được tin nhắn của số “rác”
“Lần đầu tiên thấy cô đi một mình”
Nó xem nhưng không trả lời lại, vào bên trong cửa hàng, chỉ là số ảo thôi mà mấy chuyện này xảy ra với nó thường xuyên, nên nó không chút sợ hãi hay gì cả, lựa chọn được cả một hộp lớn phong bao và một vài quyển số lưu bút, trở ra và tiếp tục đi bộ về, tin nhắn lại tiếp tục tới.
“Đi một mình nguy hiểm lắm đó, chúng ta sẽ sớm gặp nhau, ta ở ngay bên cô đây”
Nó mở ra xem rồi nhàn nhạt cất điện thoại vào túi và tiếp tục đi, trong miệng nói thầm.
“Hắn ta đang ở gần đây ư? Ảo tưởng”
Chiếc hộp của nó bị rớt xuống đất, nó cúi xuống… nghe có tiếng bước chân nhanh dần phía sau, nó nhanh chóng quay lại nhìn, bàn tay tên đó chuẩn bị chạm vào vai của nó thì, một bàn tay khác tóm lấy tay tên bám đuôi nó giữ mạnh tay tên đó đẩy về sau.
“Ngươi định làm gì Rumi tiểu thư?”
“Gì chứ… có bạn trai rồi à”
“Hả?”
Thì ra chỉ là một tên say rượu, tên đó nói xong rồi đi nghiêng ngả như sắp ngã, người nắm tay tên đó chính là hắn Riko, vì ham làm việc nên hắn quên mất việc đi đón nó, mà nó cũng chẳng nhắn tin cho hắn làm hắn có chút bực dọc.
“Tiểu thư… tôi xin lỗi vì đến trễ, mà sao tiểu thư không nhắn tin cho tôi biết”
“Ngươi quan tâm ta hay trách ta vậy?”
“Tiểu thư có biết trái tim tôi đau lắm khi tới trường mà không gặp tiểu thư không? Tôi đã rất buồn vì điều đó?”
Hắn có tới trường mà không gặp được nó, nghĩ giờ đó nó đã tan trường cũng chẳng thông báo cho hắn biết.
“Về nhà thôi?”
Nó nhàn nhạt, đứng nghe hắn nói thêm nữa chắc tới chiều tối, cái bụng nó kêu ọt ẹt rồi.
“Tiểu thư, cẩn thận?”
Hắn liền ôm nó trọn vào lòng và giữ người nó né sang một bên, một tay còn lại cầm thanh kiếm đỡ lại một cây gậy của tên trước mặt, ngay tức khắc hắn biến thành cáo với hai cái tai trên đầu, mọc cái đuôi và bộ quần áo cũng thay đổi, khuôn mặt hắn lạnh lùng hơn bao giờ hết, hắn nhìn sang nó bằng ánh mắt trìu mến, nó thoáng đỏ mặt.
“Rumi tiểu thư lùi ra sau vài bước đi”
Nó gật nhẹ đầu rồi làm theo, nhưng trước đó nó nhìn cái tên nhắn mấy tin vớ vẩn cho nó.
“Là ngươi à… người nhắn tin rác đến cho ta”
“Ha… ha… cô thông minh lắm, nhưng mà ta sẽ không tha cho cô đâu”
Hai người đấu nhau lia lịa, để ý thấy cái tên đó chỉ là người thường, còn Riko lại là cáo thần, nên nó có bảo hắn nhẹ tay thôi để còn hỏi vài chuyện, sau khi thanh gậy của tên kia rớt xuống đất, thanh kiếm của Riko kề cổ tên kia thì mới dừng lại, tên đó mặt tái xanh lại vì sợ hãi, lần đầu tiên gặp một tên khác người như hắn, còn biết biến hình nữa, nhưng Riko nhanh chóng nghĩ ra tuyệt chiêu đó là “người trong rạp xiếc”.
“Rumi muốn xử lý thế nào?”
“Tại sao ngươi nhắn những tin đó cho ta? Tống tiền nữa sao?”
“Đúng thì sao? Những người giàu có như ngươi đâu có hiểu được người nghèo bọn ta đâu, hằng ngày phải làm nô bộc cho lũ nhà giàu, còn phải đi giết người nếu như đó là mệnh lệnh của chủ nhân, còn phải làm con mồi cho bọn người săn bắn, các người… các người giàu nên chẳng bao giờ hiểu hết”
Vì sợ và có chút hối lỗi nên tên kia nói toàn bộ sự thật, nó và Riko cũng có chút mủn lòng, bước lại gần tên đó nhìn sâu vào mắt hắn ta xem có nói dối không, đôi mắt hắn đỏ ngàu… ngẩng lên nhìn nó “Khóc ư” đó là suy nghĩ của nó.
“Tạm tin ngươi… mau trở về nói với chủ nhân của ngươi, đừng hòng dùng cách để tống tiền ta, lần này ta nhẹ tay, chắc chắn không có lần sau, Riko… thả hắn đi”
Và sau đó hai người lên xe về dinh thự, trên xe hắn cũng xin lỗi nó vì có chút nặng lời, nó cười mỉm một cái như kiểu không có gì?