Quốc lộ 5 được xây dựng trên một ngọn núi quanh co, dốc dựng đứng, nhiều khúc cua, đầu đường có một quảng trường rộng, dường như được xây dựng dành riêng cho những nam nữ thanh niên yêu thích đua xe này, chủ đầu tư là tập đoàn Tạ thị.
Mỗi khi có sự kiện quan trọng, nơi đây lại đông đúc, nhộn nhịp người qua lại.
Ví dụ như tối nay.
Lâm Dĩ Vi bị chen chúc trong đám đông tràn ngập, Tô An Địch theo sát bên cạnh cô, khuôn mặt trang điểm quỷ dị ngọt ngào và lạnh lùng.
Đối với nam nữ thanh niên trẻ đẹp, việc trang điểm như vậy không hề khoa trương.
So với những chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu xung quanh, thói quen trang điểm nhẹ nhàng hàng ngày của Lâm Dĩ Vi về cơ bản chẳng là gì cả.
Họ không chỉ trang điểm đậm mà còn dán các logo chữ cái tiếng Anh khác nhau trên mặt, trong đó DS là phổ biến nhất.
Tô An Địch giải thích nói đây là những logo của câu lạc bộ đua xe, trong số đó câu lạc bộ DS giành được nhiều giải thưởng nhất và có sức mạnh tổng thể mạnh nhất, tiếp theo là West.
"DS là câu lạc bộ của Tạ Bạc, DS là tên viết tắt của Destiny. Tạ Bạc không chỉ là tay đua hàng đầu của câu lạc bộ mà còn là cổ đông của DS. Nghe nói câu lạc bộ này là do anh ấy thành lập."
Tô An Địch giới thiệu chi tiết cho Lâm Dĩ Vi: "Bởi vì Tạ Bạc thích đua xe, nên sau này tất cả các công tử hào môn ở thành phố Thanh Cảng đều bắt đầu chơi trò chơi này, anh ấy rất giỏi, trong một hai năm qua đã giành được nhiều giải thưởng hạng nặng của Hiệp hội Đua xe Quốc tế."
Lâm Dĩ Vi không có hứng thú với người mà Tô An Địch thích, nghe cô ta nói cũng không trả lời.
Tiếng nhạc DJ nhịp nhàng trên sân khấu, mấy thanh niên lắc lư cơ thể và hòa mình vào làn sóng disco ngoài trời cao vút và sôi động.
"Vèo" một tiếng, mấy chiếc xe thể thao ngầu đét từ phía cuối đường chạy tới.
Một số nam thanh niên trong trang phục đua xe sặc sỡ bước xuống vẫy tay chào đón sự cổ vũ của đám đông.
"Tạ gì đó em thích có ở trong đó không?"
"Vừa nhìn là không có!" Tô An Địch chán ghét nhìn bọn họ, "Đợi Tạ Bạc đi ra, chị lập tức sẽ biết anh ấy ở đây."
"Chị chưa bao giờ nhìn thấy anh ta."
"Nhưng chị sẽ biết." Tô An Địch cười nói: "Khí tức anh ấy vô cùng cường đại, khiến người ta vĩnh viễn không thể nào coi thường sự tồn tại của anh ấy, có lẽ đây chính là mị lực."
"Em có chắc không phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không?"
"Tin em đi, tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Tạ Bạc được công nhận là đẹp trai."
Lâm Dĩ Vi nhìn mấy cậu ấm vừa bước xuống.
Sự cải thiện về gen từ thế hệ này sang thế hệ khác của những gia đình giàu có đã khiến những công tử tiểu thư này đều xinh đẹp, làn da trắng ngần, dường như tìm không ra điểm xấu.
Cô không nghĩ rằng lại có một người... đẹp như thiên thần, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi, nhìn nhiều quá cũng chán.
"Ơ, West tới rồi." Tô An Địch nhìn đoàn xe màu trắng đang đến gần rồi nói với Lâm Dĩ Vi: "Đó là đoàn xe của Trì Tây Thành, chiếc đầu tiên lao ra là Vân Huy, đàn em của Trì Tây Thành, chính anh ta là người tổ chức trạm nhan."
Cô ta khinh thường nói thêm: "Đội của họ là kẻ thù không đội trời chung của DS."
Lâm Dĩ Vi nhịn không được hỏi: "Trì Tây Thành đâu?"
Tô An Địch cười nói: "Chị muốn gặp anh ta như vậy à, xem ra bọn chị nói chuyện rất vui vẻ, ha ha."
Hai ngày qua, Lâm Dĩ Vi xác thực cùng Trì Tây Thành trò chuyện, cô đã tạo cho mình một nhân cách lạnh lùng xinh đẹp, đối với anh ta không quá nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng, co dãn vừa phải tự nhiên.
Một tay ăn chơi giàu có phú nhị đại như Trì Tây Thành sẽ không thiếu những cô gái nịnh nọt bên cạnh, nếu cô tỏ ra quá háo hức muốn tiếp xúc với anh ta, sẽ khiến anh ta cảm thấy nhàm chán.
Đồng thời, cô cũng hiếm khi đề cập đến bất cứ điều gì về bản thân, không nói gì về trường học, tuổi tác hay công việc, duy trì cảm giác bí ẩn.
Trương Ái Linh từng nói, một người đàn ông quá hiểu rõ bạn sẽ không yêu bạn.
Lâm Dĩ Vi không biết mình từ đâu mà biết nhiều thủ đoạn lôi kéo nam nữ như vậy.
Có lẽ, là xuất phát từ bản năng.
Đối với những người khác, đây có thể là một sự điều chỉnh trong tình yêu, nhưng đối với Lâm Dĩ Vi, đây là cuộc sống.
Cô có thể thấy Trì Tây Thành không phải là một người đàn ông thông minh cái gì cũng biết, anh ta cũng ngu ngốc như hầu hết đàn ông, ngu ngốc nhưng lại giàu có.
Quan trọng hơn, anh ta là anh trai của Trì Tây Ngữ.
Tô An Địch không biết Lâm Dĩ Vi đang nghĩ gì, tiếp tục nói chuyện với cô: "Trì Tây Thành không chơi đua xe, nhưng anh ta là nhà đầu tư của Câu lạc bộ đua xe West. Có người nói anh ta chỉ nuôi đội đua để cạnh tranh Tạ Bạc. Hai người họ bề ngoài có vẻ hòa hợp giống như bạn bè, nhưng thực chất lại không ưa nhau."
Lâm Dĩ Vi nói: "Tên của đội West được lấy từ tên của anh ta sao."
"Đúng vậy, tên đầy đủ của đội là Westfall, được lấy từ tên của anh ta. Nghe nói anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để hỗ trợ đội, mời nhiều nhà vô địch và á quân từ nước ngoài về gia nhập đội, chỉ để cạnh tranh với Tạ Bạc để giành lấy vị trí nổi bật."
Tô An Địch không thể rời xa người mình thích, luôn cố ý hay vô ý cue đến.
Một lúc sau, một chiếc xe đua độ màu bạc nguyên chất cực ngầu đi tới, cùng với tiếng phanh gấp, chiếc xe thực hiện cú drift đẹp mắt trên mép khúc cua.
Cửa kính ô tô màu xám bạc cao cấp rơi xuống, cả đám người hét lên, tiếng hét của Tô An Địch gần như chọc thủng màng nhĩ của Lâm Dĩ Vi!
"A a a a! Tạ Bạc!"
"Ngầu quá!"
"Tạ Bạc, Tạ Bạc!"
Khung cảnh tràn ngập ánh đèn flash, bắt mắt hơn cả người nổi tiếng đi ra đường.
Lâm Dĩ Vi nhìn về phía chiếc xe đua, nhìn thấy người đàn ông trong xe.
Anh đang đeo kính bảo hộ, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trán cao và sườn mặt góc cạnh.
Bàn tay trái của anh thản nhiên chống bên cửa kính ô tô, khớp xương rõ ràng, cao ráo xinh đẹp, làn da trắng lạnh lùng, trên cổ tay có một hình xăm.
Một con rắn đen mảnh thè chữ, hình chữ S.
Trái tim Lâm Dĩ Vi lập tức bị ngạt thở, phải mất mấy giây mới thở được bình thường.
Chính là anh ta!
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn đã nhận ra anh mà không cần nhìn cách anh tháo kính bảo hộ.
Đôi bàn tay mang hình xăm con rắn đó vuốt ve từng tấc da thịt của cô, khám phá khu rừng sâu thẳm trong cô...
Lâm Dĩ Vi không thể không nhận ra anh.
"Đẹp trai đúng không!" Tô An Địch hưng phấn lắc lắc đôi vai gầy của Lâm Dĩ Vi, "Em không lừa chị, anh ấy đẹp trai đúng không!"
Không thể phủ nhận rằng những gì Tô An Địch nói trước đó không hề cường điệu.
Quả thực, khí chất của Tạ Bạc rất độc đáo, khi anh đến nơi, mấy nam thanh niên mặc bộ đồ đua sặc sỡ vây quanh anh, dù có đẹp trai đến mấy cũng lập tức trở thành nền cho anh.
Ngồi trong xe, anh trông hoàn toàn khác với người đàn ông mà Lâm Dĩ Vi gặp ngày hôm đó... một chàng trai dịu dàng và nhã nhặn đeo cặp kính không gọng màu bạc ánh trăng.
Anh giống như một ngọn lửa đang cháy, không thể kiềm chế mà hừng hực.
Không hiểu sao trong đầu Lâm Dĩ Vi lại hiện lên ánh mắt kiềm chế và kiên nhẫn khi anh ở dưới cô và nhìn cô...
Cô luôn nghĩ anh chỉ là một em trai ngoan ngoãn thiếu kinh nghiệm, sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu.
Không bảo sắp đặt thì tuyệt đối không sắp đặt.
Cô cho rằng, đó là người mà cô có thể kiểm soát. Lâm Dĩ Vi đã sai.
Trong những năm qua, cô đã nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến Tạ Bạc từ Tô An Địch, một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Tam Thái tử của một gia đình giàu có bề ngoài có vẻ cao thượng, hiền lành nhưng thực chất lại tàn nhẫn và lạnh lùng.
Sự đồng thuận của các cô gái trẻ ở thành phố Thanh Cảng là họ thà đắc tội một ngàn Trì Tây Thành hơn là Tạ Bạc.
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó... Đột nhiên, trong lòng bàn tay Lâm Dĩ Vi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Loại người đó là người cô không có khả năng trêu vào, tuyệt đối không bao giờ trêu vào.
Có hối hận thì cũng đã muộn, nhưng may mắn thay sau đêm đó cô đã chuyển đi, bọn họ sẽ không còn liên lạc.
Mặc dù họ đã để lại tin nhắn WeChat cho nhau nhưng Lâm Dĩ Vi lập tức lấy điện thoại ra, tìm thấy ID WeChat có tên Thin, xóa đi không chút do dự.
Thin, Bạc.
Đến bây giờ cô mới hiểu ý nghĩa của cái tên WeChat này.
Tạ Bạc không xuống xe, khuôn mặt lộ ra một phần qua cửa sổ, giữa tiếng hò hét của nam nữ thanh niên, anh điều khiển xe về vạch xuất phát, tạo thành hình bán nguyệt với nhiều xe xung quanh.
Cô gái trẻ gợi cảm mặc váy ngắn và áo vest nóng bỏng cầm cờ, bước trên sàn thanh lịch với đôi chân dài, bước trên vạch xuất phát và phất cờ.
Khoảnh khắc dải lụa lắc lư xuống đất, một tiếng gầm vang lên, một số chiếc xe thể thao cải tiến bắn ra như những mũi tên.
Đúng lúc Tô An Địch được vài người bạn gọi đến, Lâm Dĩ Vi nhân cơ hội này bỏ chạy.
Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể đi dự tiệc rượu tối nay được, nếu đã phạm sai lầm thì cô chỉ có thể tránh rủi ro, không gặp Tạ Bạc.
Vứt bỏ manh mối Trì Tây Thành này... có chút đáng tiếc, nhưng cô không thể quan tâm được nhiều như vậy.
Cô chỉ có một mục tiêu thực sự duy nhất, đó là Trì Tây Ngữ.
Cô ta là người có liên quan trực tiếp nhất đến sự mất tích của Lâm Gia.
Lâm Dĩ Vi xóa kết bạn với Trì Tây Thành, đi ra quốc lộ ngoại ô, đi bộ mấy cây số, cuối cùng cũng tìm được một trạm xe buýt, lên xe về nhà.
...
Trong câu lạc bộ Bạch Nhân, trong phòng bao xa xỉ, Trì Tây Thành vui vẻ uể oải đẩy một cô gái chủ động đến gần hắn, lấy điện thoại di động ra và gửi cho Lâm Dĩ Vi một tin nhắn WeChat, hỏi cô đã đến chưa.
Câu trả lời nhận được là một chấm đỏ nhỏ——
"Đối phương không phải là bạn của bạn, yêu cầu gửi kết bạn xác minh."
Cô vậy mà đã xóa hắn?!
Trì Tây Thành cảm thấy khó chịu, trong lòng dâng lên một cơn tức giận chưa từng có, hắn cầm ly rượu lên, rót vodka nóng vào cổ họng, uống hết rồi ném mạnh ly rượu.
Trong hộp đột nhiên yên tĩnh, mọi người dừng trò giải trí, ngơ ngác nhìn Trì Tây Thành.
Đàn em của hắn là Vân Huy ngay lập tức nói: "Không sao, anh Thành và tôi đang đùa thôi, mọi người tiếp tục đi."
Sau khi bầu không khí khôi phục, Vân Huy cẩn thận đi đến bên cạnh Trì Tây Thành: "Anh Thành, sao vậy?"
Trì Tây Thành thô lỗ hỏi: "Mày cho loại người gì vào nhóm vậy, chơi tao?"
Lời này xem ra là chuyện nghiêm trọng, dám chơi Trì Tây Thành, ai có gan này.
Vân Huy bước ra khỏi phòng bao, nói chuyện với mấy tên cấp dưới, được biết cô gái có nick name [Vi Phong] đã biến mất, nhưng bạn của cô vẫn còn ở phòng bao bên cạnh.
Chạy không được.
Vân Huy lập tức bước vào phòng bao, túm tóc Tô An Địch, kéo cô ta đi trước mặt mọi người rồi kéo vào một phòng bao khác ở cuối hành lang.
"Chết tiệt! Ai vậy!"
Da đầu bị cào mạnh, Tô An Địch chật vật muốn thoát ra, càng giãy dụa càng đau, hét lên: "Làm gì vậy!"
Vân Huy ném cô ta đến trước mặt Trì Tây Thành.
Bởi vì Tạ Bạc không tới, Tô An Địch cũng không có hứng thú chơi, thậm chí còn muốn rời đi.
Vừa đi ra ngoài đã bị Vân Huy tóm đến trước mặt Trì Tây Thành.
Vừa rồi khàn giọng chửi bậy, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng có chút nham hiểm đang cố ý nhíu mày của người đàn ông, Tô An Địch sợ hãi run lên, toàn thân run rẩy như trấu: "Thành... Thành thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Cơn giận của Trì Tây Thành lúc này đã dịu đi một chút, hắn mỉm cười đỡ Tô An Địch đứng dậy, nói với Vân Huy: "Tôi đã bao giờ nói với cậu, phải dịu dàng với con gái chưa?"
Tuy nói như vậy, nhưng Tô An Địch biết hắn càng cười, thủ đoạn của hắn càng đáng sợ.
Toàn thân cô ta không khỏi run rẩy.
Trì Tây Thành mời cô ta ngồi cạnh mình: "Người tên Vi Phong đó là bạn của cô?"
Tô An Địch cắn môi dưới, không trả lời ngay, cô ta đề phòng nhìn Trì Tây Thành: "Anh... anh muốn gì?"
"Tôi đã hẹn với cô ấy nhưng không thấy đâu, tôi muốn biết cô ấy có gặp rắc rối gì không."
Nhìn thấy tên biến thái Trì Tây Thành này giả vờ hiền lành, Tô An Địch liền sợ hãi.
Cô ta chỉ nói với Lâm Dĩ Vi rằng Trì Tây Thành giàu có như thế nào, rộng lượng như thế nào với bạn gái, nhưng không nói cho cô biết hắn chơi lớn đến mức nào.
Tại sao những cô bạn gái cũ đó lại được bồi thường nhiều tiền đến vậy?
Lối chơi của người đàn ông này... không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
"Nói cho tôi biết, bạn của cô đi đâu rồi?" Trì Tây Thành gần như mất kiên nhẫn, một tay nắm lấy cằm Tô An Địch, kéo cô ta lại gần mình.
"Cô ta thấy không khỏe, nên về trước."
"Thật sao, cơ thể khó chịu thế nào mà cô ấy lại bạo dạn đến mức dám xóa WeChat của tôi."
"Cô ta... cô ta..." Tô An Địch run rẩy nói, "Thật ra tôi với cô ta cũng không thân..."
Cô ta chưa kịp nói xong thì Trì Tây Thành đã túm tóc cô ta đập đầu vào bàn cà phê.
Hắn ta khống chế lực, không làm rách da hay chảy máu, nhưng hành động này cực kỳ uy hiếp, thực sự khiến Tô An Địch sợ hãi.
Cô ta nửa quỳ trên mặt đất, che mặt, nước mắt trào ra.
Mọi người trong khu vực đều không ngạc nhiên trước tình huống này, tiếp tục chơi trò chơi của riêng mình.
Trì Tây Thành tiến về phía cô ta, Tô An Địch rùng mình lùi lại, chỉ thấy hắn xách chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn mới của bạn gái, đem móc khóa, kem nền, son môi... đổ hết xuống sàn.
Sau khi đổ sạch túi, hắn ném chiếc túi cho Tô An Địch.
"Cho cô."
Tô An Địch nhìn chiếc túi trị giá sáu chữ số này, không dám nhận, vô thức nhìn cô gái.
Cô gái tức giận kéo tay áo Trì Tây Thành: "Túi của người ta mà anh tùy tiện đưa cho người khác. Anh Thành, em muốn một cái mới."
Trì Tây Thành hiển nhiên không có thời gian để ý đến cô ta, thấp giọng lẩm bẩm ba chữ——
"Ồn chết đi."
Cô gái lập tức im lặng.
"Thật sự cho tôi sao?" Tô An Địch nắm lấy dây xích của túi, ôm vào lòng.
"Tôi muốn tất cả thông tin của cô ấy." Trì Tây Thành nhìn cô ta.
Tô An Địch nhìn chiếc túi phiên bản giới hạn trong tay mà ngay cả người có tiền cũng không mua được, sợ Trì Tây Thành uy hiếp nên cô ta không do dự nữa----
"Cô ta tên là Lâm Dĩ Vi, mới được nhận vào trường đại học Phỉ Các năm nay, cô ta... là chị họ của tôi. Nếu Thành thiếu muốn tìm cô ta, tôi có thể giúp!"