Sau khi uống nhiều rượu, khuôn mặt hồng hào và đôi mắt mơ màng khiến Đỗ Thanh Vy trở nên quyến rũ vô cùng.
"Vy, sao lại uống nhiều như vậy chứ? Không nghe lời gì cả.”
“Để tôi đưa Thanh Vy về cho, cậu uống không ít rồi, còn tôi không uống nhiều.” Dương Toàn vội vàng nói.
" Để cậu đưa cô ấy về tôi còn lo lắng hơn đấy."
“ Tôi cũng không phải thú đội lốt người mà…” Dương Toàn lèm bèm.
Lúc mọi người đang cùng nhau cười thì khuôn mặt như A tu la của Chu Đình Nam xuất hiện.
Tiếng cười của họ đều đột ngột dừng lại khiến Đỗ Thanh Vy đang say cảm thấy kỳ lạ
Cô quay đầu lại, thì thấy cô Mie kia đang bám trên tay Chu Đình Nam nũng nịu.
“Các người đang làm gì vậy?” Anh ta liếc nhìn mọi người, rồi phóng ánh mắt u ám về phía Đỗ Thanh Vy.
“Bây giờ hình như không phải giờ làm việc, cần gì phải báo cáo với anh?” Cô nhướng mày khiêu khích “Chủ tịch, anh tự lo cho mình thì tốt hơn đấy.”
“Chu tổng, đi thôi.” Mie dịu dàng xoa xoa cánh tay anh nói.
Cô bất mãn bĩu môi, châm chọc nói: “Chủ tịch, khẩu vị của anh tệ thật, đồ như này mà cũng đớp cho được.”
Chu Đình Nam còn chưa lên tiếng, Mie đã nắm lấy cánh tay của Chu Đình Nam nói: " Chu tổng, anh nhìn kìa cô ấy mắng em, anh phải làm chủ cho em đi."
Chu Đình Nam xấu xa nói: " Người đẹp, nếu như cô ấy mắng em, vậy thì em cũng mắng lại đi."Mắt Mie sáng bừng lên, tay siết chặt thành nắm đấm.
Ngay khi Nguyễn Hữu Khoa và những người khác nhìn thấy điều này, họ đã chạy tới để ngăn cô lại, đồng thời nói với Chu Đình Nam: “Chủ tịch, Thanh Vy đã uống hơi nhiều, đừng trách cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà ngay lập tức."
Nguyễn Hữu Khoa và những người khác cố gắng đưa cô đi. Nhưng Mie không ngừng chặn đường của chúng họ nói một cách ngạo mạn: " Tôi chưa mắng xong cô đã muốn rời đi sao? Đồ điếm.."
“Chát” Một cái tát từ bàn tay của Đỗ Thanh Vy hạ xuống, năm dấu tay rõ ràng lập tức hiện ra trên khuôn mặt dày đặc phấn của Mie.
"A, cô dám đánh tôi, đồ khốn kiếp..."
" Chát" không cần suy nghĩ nhiều, Đỗ Thanh Vy một lần nữa vung tay ra. Tất cả những người có mặt đều sững sờ, nhất thời không có ai ra ngăn cản.
Mie lao về phía Đỗ Thanh Vy như một con điên. Cô nghiêng người sang một bên, né tránh khiến cho cô ta bắt hụt bị đâm đầu về phía trước
“Được rồi!” Chu Đình Nam tiến đến chắn trước mặt cô ngăn Mie lại chuẩn bị lao đén.
" Chu tổng..." Mie đau khổ hét lên, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.
“Đủ rồi.” Anh ta quay đầu lại nhìn cô có chút đùa giỡn, nói với người phụ nữ kia: “Cô không phải là đối thủ của cô ấy, đi thôi.”
Mie lập tức bật khóc, lay lay tay của Chu Đình Nam và khóc: "Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, Chu tổng anh phải đòi lại công bằng cho tôi."
Cô cay đắng nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Chủ tịch còn việc gì không? Nếu không chúng tôi xin phép đi trước."
“ Em đi đâu?”
“Chủ tịch lo nhiều quá, anh lo cho người phụ nữ của anh trước đi.” Cô khinh thường nói.
“ Mọi người, đi thôi.”
Đêm đã khuya lắm rồi, cô đứng ngoài cửa bị gió mát thổi qua, thần kinh căng thẳng vừa nãy được thả lỏng, hơi rượu cũng đã lên một chút.
Thấy cô hơi run, Nguyễn Hữu Khoa đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Đỗ Thanh Vy lắc đầu, muốn nở một nụ cười ngọt ngao nhưng không ngờ ngay lúc đó, không chút chuẩn bị, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt, giàn giụa khắp mặt khiến bản thân cô cũng phải giật mình. Thật ra cô không muốn khóc, thật sự không muốn khóc, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại khóc?
Nguyễn Hữu Khoa sợ hãi, những người khác cũng sợ hãi, họ vội vàng vây quanh cô và lo lắng hỏi: "Sao vậy? Thanh Vy?"
" Thanh Vy, có chuyện gì sao?"
Đỗ Thanh Vy nhanh chóng lấy tay che mặt và xấu hổ lùi vào một góc.
“ Em không sao, không sao.” Cô cố gắng hết sức để kìm nước mắt, nhưng chúng càng lúc càng trở nên dữ dội. Bây giờ thật là xấu hổ,
“Để em ở một lát, mọi người đi đi, để em…ở đây một lát.” Cô lui vào trong góc, che mặt khóc nức nở, cô không muốn bọn họ nhìn thấy mình bộ dạng như vậy .
Nguyễn Hữu Khoa nhẹ nhàng nói nói: “ Thanh Vy đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đợi em ngoài đó” Anh ấy kéo Mai Trang Dương Toàn đang lo lắng rời đi.
Đỗ Thanh Vy từ từ trượt xuống bức tường, gục đầu vào hai đầu gối co quắp, cuộn người lại thành quả bóng nhỏ nhất, cố gắng kìm nén để hai vai cứ run lên bần bật.
“Em không biết làm gì khác ngoài khóc à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô không cần ngước lên cũng biết đó là tên khốn đó.
“Biến đi!” Cô chửi bằng cái giọng mũi nặng trĩu.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô và nhấc bổng tôi lên.
“Buông ra, anh làm gì vậy?” Cô chỉ biết đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Anh ép cô vào tường, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, giễu cợt nói: "Vừa rồi không phải em rất kiêu ngạo sao? Làm sao vậy?"
Cô lắc đầu cô gắng thoát khỏi ngón tay anh, nước mắt lại trào ra. Anh cởi áo ngoài khoác lên bờ vai lộ ra ngoài của cô rồi ôm chặt lấy eo cô.
“Buông tôi ra, tên khốn kiếp!” Cô dùng hai tay đẩy mạnh ngực anh, “Đi với con đĩ của anh đi. Cút ra!”