TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 89



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Ông già họ Cổ thu gom rác, thanh niên đầu đinh Huy Tử sâu không lường được giao hàng cho nhà ăn, và những vũ khí tàng trữ trong nhà tắm của đại đội hai, các manh mối khác nhau dần được kết nối, La Cường đã mơ hồ đoán được, có kẻ đang lên kế hoạch vượt ngục tẩu thoát, và lần này sẽ là một trận ra trò, rõ ràng là kỹ lưỡng hơn nhiều so với việc Đàm đại thiếu đào đường hầm đầy khí metan ở ruộng rau …

Trong đầu La Cường hiện lên khuôn mặt hắc bạch phân minh, bướng bỉnh và cố chấp của Thiệu Quân.

Trong đầu hắn cũng lởn vởn không ngừng khuôn mặt kiêu ngạo của Đàm Long, thoáng qua Màn thầu nằm trên đất máu chảy đỏ cả người …

Buổi tối lên sân thượng, La Cường lấy tay chống, vừa ló đầu ra khỏi ống thông hơi, con mèo con trốn trên mái nhà đã siết chặt cổ áo hắn.

Thiệu Quân như không nhịn được nữa, túm lấy La Cường tha hắn lên mái nhà, bật chân nhảy lên ôm chầm lấy La Cường, cắn ngấu nghiến.

“Ưm……”

La Cường trong lồng ngực rên lên: “Làm gì vậy, cục cưng…”

“Nhớ anh, muốn cắn anh!”

“Em cắn chết anh! Em cắn, ưm … a…”

Thiệu Quân mút lấy La Cường, nhấm nháp, cắn xé, còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ từ khóe miệng, như một con dã thú dục cầu bất mãn, lúc nào cũng đói, lúc nào cũng muốn. Ở độ tuổi của anh, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa ham muốn thể xác và khao khát cảm xúc. Mấy năm áp lực, bị đè nén, từng phút từng giây ở bên La Cường sẽ cảm thấy rất nhẹ lòng, nhưng bây giờ thì sao, một tuần thậm chí cả tháng mới lén lút được một lần thì làm sao mà chịu được.

La Cường để Thiệu Quân gặm cắn thỏa thích, sau đó ấn anh từ phía sau ‘làm việc’. Làm xong cả hai ôm nhau thở dốc.

La Cường ôm Thiệu Quân, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc tán loạn, khuôn mặt trầm tư: “Màn thầu, gần đây lúc em trực ban có đem dùi cui và các đồ tự vệ không.”

Thiệu Quân: “Có.”

La Cường: “Buổi tối đừng ngủ trong phòng làm việc, về ngủ trong phòng thuê ở tỉnh đi, cũng đừng ở trong nhà giam.”

Thiệu Quân mở nửa mắt ra: “Sao vậy? Ghế sô pha thoải mái lắm, là Tam nhi nhà anh hiếu thuận cho chúng ta mà!”

La Cường hừ lạnh: “Thoải mái nhưng không an toàn. Buổi tối đừng ở trong ngục.”

Thiệu Quân: “… Lão nhị, anh bị sao vậy?”

La Cường đè nén vấn đề trong lòng, gương mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng nặng nề, hắn không muốn để Thiệu Quân dính líu đến chuyện đó. Hắn đã biết quá nhiều về tính tình ngang bướng của đứa trẻ này, nếu Thiệu Quân biết, anh sẽ không bao giờ tránh né. Thật khó để đảm bảo không có một Đàm Long điên cuồng thứ hai trong nhà tù này, Màn thầu còn có nội tạng thứ hai để bị phá hủy sao?

Vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết, nhưng La Cường hy vọng có thể kiểm soát toàn bộ hậu quả trong phạm vi của mình mà không ảnh hưởng đến Thiệu Quân.

La Cường nói, “Màn thầu, lần trước em đưa anh ra khỏi nhà tù, còn nhớ tại sao hai chúng ta ra ngoài được không? Tại sao anh qua mặt được máy dò hồng ngoại không?”

Thiệu Quân cười nói: “Nhớ chứ. Em nói anh trốn trong kho lạnh của xe, anh thì trốn trong thùng nước dưới xe.”

Mắt La Cường sâu hút nhìn Thiệu Quân: “Em nhanh chóng thông báo cho đại đội trưởng của họ, để sau này mọi tên nhóc đứng gác sẽ kiểm tra kỹ càng cả thùng xe lẫn dưới sàn xe, chốt vân tay hay mống mắt cũng phải cẩn thận.”

Thiệu Quân nhướng mày: “Gì vậy? Nếu họ kiểm tra nghiêm ngặt, sau này làm sao đưa anh ra ngoài nữa?”

La Cường cau mày, “Mẹ kiếp, nếu anh có thể ra, những kẻ khác cũng có thể ra!”

Ánh mắt Thiệu Quân từ từ trở nên cảnh giác: “Lão nhị, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

La Cường vô cảm: “Ông đây đang bảo em báo cáo trường hợp này lên để bọn họ ngăn chặn..”

Thiệu Quân: “……”

Đêm hôm đó, La Cường vẫn không nói sự thật cho Màn thầu.

Thiệu Quân cảm thấy có điều gì đó không ổn, vài ngày sau anh trở nên cảnh giác, không nói chuyện vô nghĩa với La Cường nữa, anh quay người đi kiểm tra nhà ăn.

Thiệu Quân lật tung nhà ăn từ trong ra ngoài, đặc biệt là cửa sau và phòng chứa đồ, tủ lạnh, tủ đông và các hộp rau. Anh muốn tìm thử xem trong mấy đống cà tím khoai tây đó có máy nghe lén hay không; bệnh nghề nghiệp của cảnh sát trỗi dậy, nhìn đâu cũng thấy đáng ngờ.

Thiệu Quân cũng đã kiểm tra các vườn cây ăn quả và các ô trồng rau trong khu giam số ba. Anh lần mò những chi tiết giống như khi điều tra vụ Đàm Long vượt ngục, nhưng không có đường bí mật trong vườn cây ăn trái, không có cửa bí mật trong ruộng rau, anh thực sự không nghĩ ra làm sao một tù nhân trong đây có thể vượt qua bốn cánh cổng điện tử được canh gác chặt chẽ được, lẽ nào gắn cánh bay ra?

Đêm đó cũng là lần cuối cùng La Cường và Thiệu Quân hẹn hò trên sân thượng tòa nhà xưởng.

Hai ngày sau, La Cường đẩy xe rác, mang theo túi rác bước vào hành lang thu gom rác trong từng phòng giam. Bước vào một buồng giam của ban nào đó trong đại đội 2, không có ai bên trong, ánh mắt La Cường nhanh chóng quét các góc khuất, cuối cùng lôi ra một tờ giấy bóng rất bắt mắt từ thùng rác trong góc…

La Cường mở mảnh giấy ra, chỉ liếc nhìn nó, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt!

La Cường nhanh chóng quay đầu lại.

Hắn nhảy ra khỏi cửa, đằng xa phớt qua một bóng đen.

Hắn chạy nhanh như chớp ra khỏi khu buồng giam, tiến vào hành lang, phòng sinh hoạt, phòng chơi bida, khán phòng nhỏ và vài cánh cửa vụt qua trước mặt, cửa khu giam mở ra đóng lại trước mắt, bóng người đã biến mất không còn tăm tích, không kịp trở tay.

La Cường nghiến răng nghiến lợi, móng tay của hắn gần như bấu chặt vào vào da thịt.

Chỉ nhìn theo bóng lưng đó, từ xa hắn đã nhìn ra, hình dáng giống như Lương Tử của đại đội 2 cùng một bọn với Trương Đại Hổ.

Trên mảnh giấy nhàu nhĩ viết một hàng chữ:

“Lão nhị, là một kẻ thông minh trong giang hồ, thì con mẹ nó đừng giở trò ngáng đường. Đêm 30 mày không ở trong khán phòng, mày trong tòa nhà văn phòng làm một nháy! Như có câu nói trong tù: ‘Ba dẹp không bằng một tròn, thông đít là lễ mừng năm mới”, mày sướng đủ, mày ăn Tết lớn, nên mày đừng có chắn đường người khác! “

Bên dưới dòng chữ này còn có một bức tranh vẽ, thoạt nhìn thì đó là loại bút chì kém chất lượng dùng trong nhà xưởng để phác thảo các bản vẽ. Một vài nét vẽ rất thô và nguệch ngoạc, nhưng cũng đủ để đầu cổ La Cường đỏ bừng, gương mặt dữ tợn!

La Cường trong nháy mắt đã nhìn ra, trên mảnh giấy vẽ sân thượng có mái che trên nhà xưởng, yên tĩnh dưới ánh trăng …

La Cường hung hăng vò nát tờ giấy, nặn thành quả bóng, nhét vào miệng, dùng răng cắn xé, cắn đến nát nhừ, cắn đến nướu mình cũng chảy máu.

Hắn phun ra mớ bột giấy nát nhừ đẫm máu, mắt hắn vằn vện một màu đỏ tươi.

Đây là lần thứ hai kể từ khi La Cường giết Đàm Long, từ đáy lòng hắn trào ra sát khí cuồn cuộn muốn giết chết ai đó.

Vốn dĩ không muốn dây vào, bây giờ thì là chuyện tìm người, tìm đến tận mặt.

Hắn ra sao không quan trọng, quan trọng là hắn không bao giờ cho phép bất cứ ai có thể ngang nhiên đe dọa đến an nguy của Thiệu Quân!

Cuối tuần đó, giải đấu bóng rổ khởi tranh. La Cường tránh được pha phạm lỗi thô bạo của đối thủ trên sân, lướt qua một trung vệ, dùng tốc độ như gió xoáy làm một cú lên rổ đầy uy lực, làm khung rổ kim loại méo đến biến dạng! Trưởng khu giam phải thổi còi tạm dừng trận đấu đi thay rổ.

La Cường đáp đất sau cú lên rổ, nghiêng đầu sang chỗ khác, không chút nhượng bộ, đôi mắt đỏ sẫm liếc nhìn đối thủ phía sau, nhìn đám sói con của đại đội 2 …

Mồ hôi La Cường trên đỉnh đầu chảy xuống rãnh sọ, chảy qua các tĩnh mạch nổi lên, chảy xuống ngực.

Hắn giơ một ngón tay lên cảnh cáo Trương Đại Hổ và Lương Tử, ánh mắt băng giá của hắn như mang theo một lực dữ tợn có thể cắt đứt cánh tay, chân, cổ họng của đối phương.

Dưới rổ ở hai đầu sân bóng, ngoài hai trọng tài, còn có Lại Hồng Binh của đại đội 1 ngồi đầu này, và Cổ Phúc Quý của đại đội 2 ngồi phía bên kia. khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng, xa xa chằm chằm nhìn nhau …

Thế lực các bên ngấm ngầm phân tranh, sông ngầm dưới ngục Thanh Hà đã bắt đầu dâng, chuẩn bị cho một cơn bão gió thổi mưa giông.

Ban đêm, lúc trạm canh gác tắt đèn, trong nhà ăn chỉ có hai ngọn đèn thường trực bật sáng, bếp núc lạnh ngắt, được dọn dẹp sạch sẽ, xoong nồi đều để lại đúng vị trí.

Không có ai trong nhà ăn.

Bóng đen vụt vào cửa, thân ảnh va vào tấm rèm dây nhựa, phát ra tiếng động nhẹ.

Thân ảnh kéo ra một bóng đen dài, cao lêu nghêu dưới ngọn đèn, nhón gót, lưng cong ra tư thế như một con linh cẩu, đi vào bếp sau.

Nhà bếp luôn là trách nhiệm của La Cường. Hắn hiện là bếp trưởng của khu nhà giam số 3, toàn quyền quyết định thực đơn và nguyên liệu nấu ăn hàng tuần, sau đó báo cáo với trưởng nhà giam định kỳ. Trên bệ cửa sổ của gian bếp sau có một loạt bình gốm, mỗi chiếc nặng hơn chục ký. La Cường có các món dưa chua, bao gồm dưa chuột muối chua, ốc ngâm tương, củ cải đậu tương, tuyết lý hống (*) muối chua để các tù nhân ăn kèm cháo kê cho bữa sáng hằng ngày.

(*) tuyết lý hống: một thứ rau, tuyết xuống vẫn xanh nên gọi là tuyết lý hống.

Nghề làm dưa chua là gia truyền nhà La, La Cường được truyền dạy từ khi còn nhỏ, tay nghề của hắn không thua kém gì những người làm dưa muối Lục Tất (*) lâu đời. Trưởng nhà giam và trưởng khu giam đều thích ăn, luôn mang theo gà mên, lấy trực tiếp từ trong bình mang về nhà.

(*) Lục Tất là cửa tiệm dưa chua lâu đời nhất của Bắc Kinh, mở từ năm 1530.

Bóng đen nhẹ nhàng nhấc nắp bình dưa chua, lấy ra một điếu thuốc, trút thứ gì đó như muội than trong điếu thuốc vào bình…

Một cơ thể giống như con báo nhảy ra khỏi tủ đông đã bị cắt nguồn điện từ lâu, La Cường vươn hai cánh tay sắt của mình nắm bóp lấy cổ đối thủ!

Những ngón tay cứng cáp siết chặt phát ra âm thanh khủng khiếp của cơ bắp, xương bị vặn gãy, tiếng kêu đau đớn như bị mắc kẹt trong cổ họng, nhãn cầu đỏ tươi lồi ra, gần như văng ra khỏi hốc mắt, tiếng thở khô khốc tràn ngập căn phòng tăm tối!

La Cường bóp cổ đối phương bằng năm ngón tay thô ráp cứng như thép, đóng chặt tên này vào tường.

Khuôn mặt bị bóp đến mặt đỏ bừng lộ ra dưới ánh đèn, hóa ra là Lương Tử.

La Cường lạnh lùng: “Thằng nhãi con, hôm nay là tự mày đào mồ chôn mày, tự nộp mạng lên cho tao rồi.”

Lương Tử gần như chết ngạt trong lòng bàn tay của La Cường, nó chống chân lên tường, vùng vẫy trong vô vọng.

La Cường bóp điếu thuốc trên tay đối phương, hừ mũi, “Đây là mục đích trữ ma túy của mày trong ngục sao?”

Lương Tử hoảng sợ, nói không ra tiếng.

La Cường lạnh lùng hỏi: “Ai ở sau lưng mày? Nói.”

Lương Tử thở hổn hển một hồi: “Ông … ông…… La, La lão nhị, ông dám cản đường chúng tôi…”

Tiếng vài cái xương cổ họng bị siết chặt, lần này suýt chút nữa bóp nó chết thật! La Cường mặt đối mặt, hung ác nói: “Lấy cái bộ dạng đó mà dọa bố mày à! Tao sợ mày chắc?!”

Lương Tử: “Tôi … tôi … biết … ông và Thiệu … Thiệu … Hai người làm chuyện đồi bại.”

Một tia sát ý xẹt qua mắt La Cường, ngón tay hắn siết chặt hơn, từ từ dùng sức bóp sạch dưỡng khí trong phổi của đối phương, hắn giễu cợt nói: “Nhãi con, mày biết quá nhiều, hôm nay tao sẽ cho mày không còn mở miệng được nữa.”

“La … La lão nhị … Ông … ông dám…”

Hai mắt Lương Tử lồi ra kinh hãi, giãy dụa tìm đường thoát chết.

“Hừm, sao tao không dám giết mày?”

La Cường gằn từng chữ một: “Hôm nay tao làm thịt mày, cắt người mày ra cho vào máy xay thịt, ném cái đống xương thịt bấy nhầy của mày xuống cống, mày nói xem bố mày dám làm không?!”

Khóe mắt Lương Tử liếc nhìn chiếc máy xay thịt quá khổ dành cho nhà ăn trên bệ, cả một con lợn to béo lâu năm cũng có thể bị xay thành bao thịt, chứ đừng nói chi cái dáng người nhỏ thó của nó!

Lương Tử run lên vì sợ hãi, đồng tử dần dần giãn ra …

Trong bóng tối, La Cường cảm nhận có gió sau đầu, ám chiêu nhoáng lên một cái, một chưởng vô cùng tàn nhẫn đập vào gáy hắn.

La Cường đã chuẩn bị từ lâu, rụt vai né tránh, một chưởng sắc bén đó đánh trúng vào kẻ đang treo trên tường, chém tới điểm trọng yếu của khí quản, Lương Tử trượt xuống tường như một quả bóng xì hơi, không thể tỉnh dậy ít nhất trong nửa giờ.

Tình huống trong phòng nhỏ đột ngột thay đổi, người mới tới thân hình gầy mà săn chắc, ra tay cực kỳ cay nghiệt, đầu ngón tay thậm chí còn như có yêu khí, lướt qua người như có thể cắt xuyên qua da thịt, cổ và ngực La Cường nháy mắt xuất hiện vài vết rạch sâu, tươm máu!

Nắm đấm đâm vào nắm đấm, đầu gối va chạm đầu gối không thương tiếc …

Tay như sắt thép, chân vung như roi …

Hai người ngang tài ngang sức đánh nhau kịch liệt trong phòng, cà rốt bắp cải bay tứ tung trên trần nhà!

La Cường kẹp một lưỡi dao trong tay, nhắm động mạch cảnh của đối phương, quét một đường chết chóc.

Đối thủ ngả người ra sau để tránh đòn, dùng chân giẫm lên tường, võ nghệ cao cường bay từ trên không xuống, một chân quỷ dị dựng thẳng nhằm vào đỉnh đầu La Cường!



Máy uống nước nóng lạnh trong phòng bị thủng một lỗ, nước ùng ục chảy ra sàn nhà.

Một rổ cà tím trong góc đều bị biến thành cà tím nghiền, pha nước tỏi ngâm là có thể ăn ngay.

La Cường đập lòng bàn tay xuống đất, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, ngửa đầu phun ra máu giữa hai hàm răng.

Chỉ để tránh cái chân chết người, hắn đã bị một cú đánh mạnh vào xương sườn, cố gắng chống đỡ chỉ được hơn mười giây.

Đối phương lại không thừa cơ đánh tiếp, biết nếu muốn chơi bạc mạng thì cũng không thể hạ gục đối phương ngay trong vài đòn.

Cứng đối cứng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, mà thật sự không cần thiết, cũng không đến mức phải quyết đấu sinh tử.

Người gầy gò chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, cái lưng cong chậm đứng thẳng, bàn tay không cử động được bỗng trở nên nhanh nhẹn, một đôi giày vải đen giẫm lên vết nước trên mặt đất phát ra tiếng lép bép nhè nhẹ..

Người đến gật gật đầu, cười khùng khục: “Lão nhị, đứng lên đi. Nhiều năm không gặp, cậu vẫn y như xưa.”

La Cường từ trên mặt đất đứng lên, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt này rồi lẩm bẩm: “Ông gìa họ Cổ … đúng là ông già giả mạo.”

‘Ông già’ ha ga cười gượng mấy tiếng.

La Cường mặt không đổi sắc, giơ tay trước ngực vững vàng bế quyền với đối thủ.

Đây là lễ tiết quy củ của giang hồ đối với người có vai vế lớn hơn.

“Ngài đã chịu lộ diện rồi … Vưu nhị gia.”

Cái La Cường đang chờ đợi chính là bộ mặt thật này, hắn muốn người đứng sau bức màn phải lộ diện, hiện nguyên hình.

Ông già giả mạo của Đại đội 2 khu giam số 3, Vưu nhị gia Vưu Bảo Xuyên.

[Tác giả chú thích] “Ba dẹp không bằng một tròn, thông đít là lễ mừng năm mới” là câu nói phổ biến trong quân đội Quốc dân đảng trước giải phóng, ý chỉ quan hệ cùng giới trong quân đội.



Chời má Yanghồ mà đánh nhao như Diệp Vấn dzậy????!!!!

./.