Nó ngồi trên ghế dài, nhìn ra ngoài với 1 tâm trạng nghe vẻ không được tốt cho lắm.
Nó nhớ người đó.
Nhớ cái cảm giác khi gần người đó.
Nó thực sự, thực sự đã quên được tưởng rồi, quên cái mối tình nhiều đau khổ rồi.
Sau này, mọi chuyện sẽ tốt chứ?
Ngồi suy ngẫm, ngồi tự cười, tự tưởng tượng 1 mình.
1 con người như nó, ít người bảo nó sẽ có những lúc để tâm hồn thư thái như này.
***
Nhớ mẹ, cậu lại nhớ mẹ rồi!!!!
Tình mẫu tử thật là thiêng liêng.
1 giọt nước mặt lăn dài từ trên khuôn mặt đẹp tựa thiên thần.
Cậu không muốn khóc nhưng cũng chẳng muốn kìm nén cho giọt nước mắt kia đừng rơi.
Nó, nó là người phụ nữ thứ 2 làm cho cậu cười trên cái thế giới đầy mưu mô này.
Cậu làm sao mà từ bỏ được?
Rơi nước mắt,….đừng…..mọi người đừng nghĩ cậu yếu đuối.
Cậu chỉ muốn thả cho cái cảm giác của mình nó tự trôi….cậu muốn xem nó đi đến đâu thôi.
***
Giờ này còn đang ngủ, đang vùi mình vào trong lớp chăn mỏng.
Không ai khác, chính là Vũ.
1 buổi sáng, 1 thiên thần vươn vai thức dậy.
Mọi khi dù có cho bom nổ bên tay nhưng cậu cũng không dậy vậy mà hôm nay lại dở chứng, dậy mà không cần ai gọi.
1 ngày thật đặc biệt!!!
Không khí mát, trong lành đến kì lạ.
Cậu hít 1 hơi thật sâu và mỉm cười.
Cậu nhớ hồi nó còn ở đây, nhớ những lúc nó gọi cậu dậy, nhớ cái lần đầu gặp nó, cướp đi nụ hôn đầu tiên (sau mối tình đầu của nó).
Dễ thương biết bao, đáng yêu biết bao.
3 người, 3 tâm trạng.
(p/s: nhân vật buồn bởi cũng có ảnh hưởng từ tác giả)
*****
Kít…………….
2 chiếc moto phân khối lớn cùng dừng lại trước cổng trường.
Lũ con gái reo lên như điên dại.
Đã cả tuần rồi không được gặp hotboy vì vậy cái tính soi zai đẹp càng bộc lộ rõ.
Brừm…..brừm…….kít….
Chiếc xe phân khối lớn thứ 3 dừng trước cổng.
Đặt chân xuống đất, tiếp giáp giữa chân và mặt đất là 1 đôi giày đế cao, màu trắng đục, 1 sự phá cách, vừa hiphop nhưng lại giữ được chút rì đó có tên là “thanh lịch”
Thành bỏ mũ bảo hiểm ra, lắc lắc đầu để tóc kịp vào nếp.
-Thôi con lạy 2 bố, nhìn nhau vừa thôi, nổ mắt bây giờ.
Thành cao giọng nhìn 2 cái người kia.
Dù qua lớp mũ bảo hiểm nhưng vẫn có thể thấy sát khí đằng đằng giữa 2 người.
Vũ xuống xe.
Đạp cho phát vào xe rồi khinh khình
tháo mũ bảo hiểm ra.
1 mái tóc màu hng đỏ, khuyên tai kim cương lấp lánh, đôi mắt long song sọc nhìn về phía Tuấn.
1 bộ quần áo đồng phục, 1 đôi giày hang YI, dù bình thường nhưng không thể che khuất đi cái hào quang của sự quý tộc, của 1 công tử thực thụ.
Cái bản mặt vênh vênh như mọi khi, cái dáng đi ngông ngông như mọi khi, 1 tuần mà cậu chẳng thay đổi gì cả, nhìn về phía Tuấn bằng nửa con mắt.
-Khốn! còn không mau xuống đi! Đứng đấy để làm cảnh à? _vũ
-Nhìn cái bản mặt của mày như muốn giết người chẳng bằng! _Thành đã đứng cạnh Vũ từ lúc nào, cậu ta huých vào tay cậu bạn rồi huýt sáo.
Lũ con gái vẫn đứng bây quanh, hét lên như cái lũ khỉ lâu lâu mới được người quản lí cho thả rông 1 lần.
Nhìn mặt đứa nào đứa đấy cũng hiện hình trái tim to bằng quả bưởi, trông rõ ngu. (là suy nghĩ của Vũ)
Tuấn tháo mũ bảo hiểm ra.
Mọi người đồng loạt ồ lên.
Mái tóc đen, óng mượt (do dùng clean men) đã không còn, mà thay vào là 1 mái tóc màu bạc (không phải bạc như các cụ nhà ta đâu, kiểu bạc đậm chất teen đó), được làm hơi quăn, ôm sát khuôn mặt điển trai.
Chiếc mũi cao, đôi mắt to, tròng mắt nâu…
Giờ cậu vẫn là thiên thần nhưng là thiên thần ăn chơi, 1 lãng tử thực thụ.( không còn giản dị như bác Hồ nữa rồi)
Mọi người nghe vẻ cũng thích sự thay đổi mày, mặt đứa nào cũng hớn hở thấy ớn.
Không xuống xe, cậu ngồi thẳng lưng, khoanh tay, nhìn Vũ vẻ thách thức.
-Cái tên khốn này, đang muốn chọc tao đây mà!
Khuôn mặt đáng sợ,Vũ phóng ánh mắt hình viên gạch cho Tuấn.
Tuấn cười, cậu đang nắm ưu thế (nó ngồi đằng sau)
-Tôi không xuống đấy, cậu làm gì thì làm.
-mày…mày….tên chết toi này…
Vũ tức giận, chỉ vào Tuấn.
Thường là như vậy, trong cuộc nói chuyện nào cũng thế, Vũ luôn là người thua cuộc, luôn là người chịu ức chế nhiều nhất.
-Thôi con lạy bố, điên có giờ, có mùa thôi chứ!
Thành kéo vũ lại khi cậu ta định xông vào.
-Khốn kiếp! Bỏ ra! Tao xem cái xe kia là cái hang khỉ gì mà khiến tên đó thích ngồi thế! Mai tao làm nó sập tiệm cho xemày (tức giận)….à quên, hay nó có dính keo làm cậu ta không xuống được nhể he hê…(nhìn Tuấn, thách thức)
Thành cũng bật cười, mọi người cũng cười, nhưng chưa được bao lâu thì.
-Cút ngay khi còn có thể!
1 lời đe doạ mang tính sát thương cực lớn.
Mọi ánh mắt từ gái đến trai, từ gay đến lét, từ già đến trẻ, vội vàng nhắm hết lại, rồi nhìn nhau, lảng đi chỗ khác, nghe vẻ nuối tiếc vô cùng..
-Alo…alo, có chuyện gì vậy…mọi người tránh ra kẻo đi e bây giờ !!!
Chưa thấy người nhưng đã thấy cái giọng oang oang lên rồi.
Ngôi sao của chúng ta : phongpro_coolboy!
Phong phóng con xe phân khối lớn rồ ga chạy vào giữa đám đông.
Không thèm còi mà dùng mồm hô, và mồm ông này rất có tác dụng, mọi người dẹp sang 2 bên.
Phong vẻ háo hức như trẻ con sắp được cho kẹo vậy, cậu ta tươi như hoa, hớn ha hớn hở chạy ra chỗ mọi người.
Những người đứng đó không khỏi ngạc nhiên vì 1 sự thật phũ phàng rằng : bá tước (phong) đi với công chúa ( Trang)
-Chú đã rất tiến bộ!
Thành vỗ vai phong tỏ vẻ rất chi là ta đây.
-hử???
-Giọng cậu nói từ đầu phố mà cuối phố vẫn có thể nghe được…đúng là ca sĩ có khác….khác người thật…hề hề hề
Câu nói đểu, khuôn mặt bố của đểu, Thành cười
-Quá khen, vậy chú còn non và xanh lắm….đợi mướt mới được như anh nhá _Phong vẻ kể cả.
-Cái gì? Anh chôn, muốn chết à?
-Thì sao? Hơ hơ hơ…
2 người hằm hè nhau.
Mọi người bàn tán.
-Quả nì oánh nhau ro
-Ừ, to lắm
-KHÔNG biết ai thắng…
Cứ mỗi người 1 câu, nhiều người nhiều câu thành cái chợ.
-Chúng mày muốn vào thùng rác hay ra nhà xác đây?
Cả 2 người dù đang cãi nhau nhưng vẫn quay ra và nói.
-Ai cho ông bắt chiếc tôi?
-Muốn chết à? Ai bắt chiếc ai?
-Ông!
-Ông!
Mấy người còn lại, nói rõ hơn là 3 người , đều lắc đầu, 2 cái người vừa ngang vừa bướng này mà nói thì thôi rồi lượm ơi.
Nó tháo mũ bảo hiểm ra, bước xuống.
Tuấn là Tuấn đèo nó đi học bởi 1 lí do đơn giản nhưng súc tích “ tôi là boyfriend”
Vũ nhìn thấy cảnh đấy thì tức không chịu được.
-Nầy, lần sau nhớ đi se của tôi đấy, tức đếk chịu được à…
-ừ
Nó trả lời Vũ rồi nhìn Tuấn (đa tình quá)
Đôi mắt nâu kia thoáng buồn.
-Thôi đi vào đi!
Nó giục 2 người.
-KHoan đã!
1 cánh tay từ đằng sau nắm lấy tay nó, kéo mạnh trở lại, nhìn chẳng mấy thiện cảm.
Trang đang lừ mắt nhìn nó, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống chẳng bằng.
-Này, cậu đứng lại cho tôi, chuyện lần trước…
-A ( tỏ vẻ ngạc nhiê, chỉ 1 ngón tay lên trời)… là chuyện cậu bị vào đồn cảnh sát uống trà sao? Thế nào, có quen thêm được anh cảnh sát đẹp trai nào không?
-Cậu…chính cậu hại tôi phải không?
-Ồ, nói gì vậy? không hiểu?…có hiểu không (quay qua Tuấn)…có hiểu không? (quay qua Vũ)…cậu đang nói cái khỉ rì thế?
- Tao ghét mày !
Trang vung bàn tay mình lên, tát thật mạnh vào mặt nó.
Nó đơ, không phản ứng, nhưng 4 người con trai bên cạnh thì phản ứng mạnh.
-Cậu….vừa làm…gì vậy?
Giọng nói tức giận, cả 4 người đều nhìn Trang, nhìn cô ta như tội nhân thiên cổ.
Nó im, nó vẫn cứ đứng im nhìn mọi chuyện diễn ra.
Có lẽ,có lẽ nếu nó chưa biết mấy chuyện Trang làm thì sẽ không sao, nhưng nó đã biết rồi, từ cái vụ trong rừng hôm đó, rồi mấy cái vụ Trang hại nó, đóng kịch với nó.
Mọi chuyện…….đều……không thể tha thứ!!!
Bốp…
1 cái tát mạnh, đau, dát, đánh trúng khuôn mặt baby của cô ta, cô ta trợn mắt nhìn.
Biết hành động của mình là sai, là lố lăng nhưng cô không thể ngờ rằng lại đến cái mức này.
Vũ không đánh, cậu chỉ nhìn Trang với 1 con mắt khác thường ngày, khinh khỉnh và 1 chút cáu.
Thành không có ý kiến bởi Vũ không có ý kiến, Phong thì không làm gì, bởi cậu đang nghĩ đến tương lai. Mà cũng tại vì Tuấn đã rat ay rồi
Còn Tuấn, điều này là điều không thể chấp nhận được.
-Tôi đã cảnh cáo dậu 1 lần rồi….đúng không?
Nâng cằm Trang lên, Tuấn nói với cái giọng ác quỷ.
Trang giật mình, lùi lại
-Tại sao? Tại sao các người lại đối sử với tôi như vậy? tại sao chứ? Chỉ vì con nhỏ kia đúng không (chỉ vào mặt nó)…
-Cậu có biết tôi ghét nhất là bị chỉ vào mặt không?
Nãy giờ nó mới lên tiếng, sự lạnh lùng trong từng câu nói khiến người ta lạnh sống lưng.
-Tôi không quan tâm, tôi ghét cậu….cậu là đồ xấu xa…cậu đã cướp hết mọi thứ của tôi..
Trang như điên lên, cô ta ôm đầu, khóc, khóc thảm thiết.
Đầu nó bỗng đau, bỗng 1 số cảnh trong quá khứ hiện về trong đầu nó.
Moto…
Máu…
Nó đau…
Ngã xuống…
Mưa…
“ –Tôi không biết, tại sao các cậu lại thích nhỏ hơn…tất cả là tại nhỏ đó…tôi ghét cậu…là do cậu…
-…….
-TÔi không muốn làm bạn với cậu…
-…..
Chiếc xe đi qua….rầm”
Từng cảnh, từng cảnh 1 hiện về trong trí óc của nó.
Nó đau đầu và mơ hồ nhớ về cái kí ức của mình mà bị bụi phủ kín.
Hôm nay, vừa nãy, 1 làn gió thổi qua, thổi đi cái lớp bụi kia…nó đã nhìn thấy quá khứ của mình…nó đã biết tại sao mình thế này….tại sao có những cơn đau đầu đột suất như vậy…..
Nó đã biết…đã biết người gây ra đau khổ ình hồi trước là a….
Nó sẽ ra sao????
Đúng lúc này bác bảo vệ đi ra
-Tại sao tôi lại nghe thấy tiếng cãi nhau ở đây nhỉ?
-Vì bác có tai!!!
Thành chộp thời cơ, nói được câu.
Liệu nó có tha cho Trang không?