Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 102



Đám đàn em lập tức rót hai chén rượu cho Lâm Tử An và Đỗ Thiên Minh.

“Cậu chủ Lâm và cậu chủ Đỗ đúng không? Tôi là Ngô Cảnh Hành, ba tôi là đường chủ phân đường của Cửu Long Thập Bát hội, các anh biết Cửu Long Thập Bát hội chứ?” Lúc này cậu chủ Ngô mới trực tiếp nói ra bối cảnh nhà mình

Cửu Long Thập Bát hội?

Còn là con trai của đường chủ phân đường nữa?

Lâm Tử An và Đỗ Thiên Minh đều âm thầm rút đi cơn giận trong lòng, sao bọn họ có thể không biết Cửu Long Thập Bát hội, Lâm Tử An còn từng cố ý bỏ tiền ra tìm người của Cửu Long Thập Bát hội để bọn họ giúp mình dạy dỗ Hoàng Tử Hiên, chỉ tếc vụ tai nạn xe cộ đó chỉ đâm vào một thằng xui xẻo, không khiến Hoàng Tử Hiên bị mất một sợi tóc nào.

Bởi vì có lần thất bại trước đó, cho nên Đỗ Thiên Minh không tín nhiệm Cửu Long Thập Bát hội nhiều lắm, cũng sinh ra nghi ngờ đối với năng lực của bọn họ, nhất là chỉ đối phó với Hoàng Tử Hiên, người có sức chiến đấu gần như cặn bã.

Lâm Tử An lại hoàn toàn không cho rằng như vậy, anh ta hiểu rõ số tiền mình bỏ ra trước đây chỉ đủ tìm loại tôm tép nhãi nhép ra tay mà thôi. Muốn đối phó với người có cấp bậc như Hoàng Tử Hiên, ít nhất phải như Ngô Cảnh Hành mới đủ.

Ngô Cảnh Hành không phải hạng tôm tép trong Cửu Long Thập Bát hội, cũng không phải thủ lĩnh nhỏ có thể lăn lộn được đôi chút, anh ta chính là con trai của đường chủ phân đường, nhân vật cấp bậc quan trọng kiểu này, chắc chắn đủ để ra tay đối phó với Hoàng Tử Hiên rồi.

Hoàng Tử Hiên đánh ai cũng được, sao lại ngu ngốc ra tay đánh tên Ngô Cảnh Hành này, đúng là tự tìm đường chết mà, ngay cả ông trời cũng đứng về phía mình. Lâm Tử An vui đến mức thiếu chút nữa đã bật cười.

“Hóa ra là cậu chủ Ngô của Cửu Long Thập Bát hội, Cửu Long Thập Bát hội là tồn tại số một ở Long Thành này, sao chúng tôi có thể không biết chứ.” Lâm Tử An che giấu cơn hưng phấn trong lòng mình, giả vờ như đang rất bình tĩnh, nói.

Ngô Cảnh Hành nghe thấy thế vẻ mặt càng kiêu ngạo hơn, tổng bộ Cửu Long Thập Bát hội ở ngay Long Thành, đây chính là nơi xã đoàn bọn họ cắm rễ nổi danh năm sáu chục năm, chỉ cần là người sinh ra hoặc lớn lên ở Long Thành này, chắc chắn đã nghe thấy tên từ nhỏ đến lớn.

“Các anh đã biết rõ Cửu Long Thập Bát hội, chắc cũng biết cậu chủ Ngô của chúng tôi tuyệt đối có năng lực báo thủ, bây giờ có thể nói được rồi chứ?” Đàn em của Ngô Cảnh Hành thúc giục.

Lâm Tử An gật đầu: “Nói về Hoàng Tử Hiên, trước đây tôi cho rằng anh ta là người có bối cảnh, nếu không thì sao dám ngang ngược như vậy ở Long Thành. Nhưng mà sau này tôi đã điều tra về nhiều phương diện, phát hiện ra căn bản anh ta không có bất kỳ bối cảnh chó má nào, chỉ là một tên tài xế, lái xe thuê cho người khác.”

“Tài xế?” Đám người Ngô Cảnh Hành có chút giật mình, anh ta nghĩ chắc mình sống ở nước ngoài lâu quá, nên không biết từ khi nào đám tài xế nhỏ trong nước đã bắt đầu trở nên tự cao tự đại như vậy rồi.

“Xét từ kỹ thuật lái xe siêu phàm tối hôm nay anh ta thể hiện ra, là một tên tài xế hình như cũng hợp lý.” Một tên đàn em của Ngô Cảnh Hành nói.

Có người khẽ gật đầu phụ họa, nói với kỹ thuật lái xe của Hoàng Tử Hiên, đừng nói là làm tài xế, dù làm huấn luyện viên cũng thừa sức.

“Ngoài việc là một tên tài xế ra, anh ta không còn bất kỳ bối cảnh nào khác hả?” Một gã đàn em tương đối cẩn thận của Ngô Cảnh Hành hỏi lại lần nữa.

“Theo những gì tôi điều tra được thì hết rồi, hộ khẩu của anh ta ở một sơn thôn nhỏ, cũng không có người thân nào ở Long Thành.” Lâm Tử An lắc đầu nói, ở chỗ này anh ta có chút mưu mô nho nhỏ, chỉ nói là anh ta điều tra được như vậy, sau này nếu bọn họ thất bại té ngã đến tìm bản thân tính sổ, anh ta cũng có thể lấy cớ mình không điều tra ra để giải thích.

Nghe thấy Lâm Tử An che giấu chuyện Hoàng Tử Hiên quen biết cục trưởng cục cảnh sát Trình Cao Đạt, Đỗ Thiên Minh không khỏi âm thầm bội phục tâm cơ của Lâm Tử An, ngay cả con trai đường chủ phân đường của Cửu Long Thập Bát hội cũng dám đùa giỡn, dũng khí đáng khen ngợi.

“Có phải anh coi chúng tôi là đồ ngốc không?” Nào ngờ đầu óc tên đàn em kia của Ngô Cảnh Hành cũng vô cùng thông minh, vừa nghe anh ta nói xong đã vỗ bàn, chỉ thẳng tay vào Lâm Tử An vạch trần: “Nếu thằng nhóc Hoàng Tử Hiên kia không có bất kỳ bối cảnh nào, vì sao các anh không dám động đến anh ta? Có lẽ các anh không thiếu tiền đâu nhỉ, tùy tiện ném ra chút tiền, tìm vài người xử lý anh ta cũng là chuyện dễ như bỡn.”

Được đàn em nhắc nhở như vậy, Ngô Cảnh Hành cũng kịp thời phản ứng lại, anh ta lập tức nổi giận: “Có phải mày chán sống rồi không? Ngay cả tao cũng dám đùa nghịch, có tin tao lập tức gọi người đến băm vằm chúng mày ra không?”

Đỗ Thiên Minh biến sắc, nhìn qua đám người ai nấy đều mang khí thế hung hãn đang nhìn chằm chằm vào mình và Lâm Tử An, nào dám giấu giếm nữa, lập tức há mồm nói: “Đừng đừng đừng, tôi nói…”

“Tôi còn chưa nói hết lời, cậu chủ Ngô đã tức giận cái gì?” Lâm Tử An vụиɠ ŧяộʍ đá Đỗ Thiên Minh một cái, bình tĩnh mỉm cười nói: “Từ những gì tôi điều tra được, anh ta thật sự không có bối cảnh nào khác nổi trội hơn người, nhưng chúng tôi không động được vào anh ta không phải vì sợ anh ta có bối cảnh, mà là trước đó chúng tôi đã từng thuê vài đám người nhưng đều thất bại.”

Đám người Ngô Cảnh Hành nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tử An, thấy anh ta bình tĩnh không giống như đang chột dạ, mới hỏi: “Có ý gì?”

Lâm Tử An chép miệng, chỉ vào đám đàn em của Ngô Cảnh Hành, nói: “Không phải các anh đã từng giao thủ với anh ta sao? Chẳng lẽ không phát hiện ra sức mạnh của anh ta lớn hơn người thường?”

Nghe thấy thế người trong phòng đều nghĩ lại, khi Hoàng Tử Hiên phế tay chân đồng bạn của bọn họ, chỉ cần một chiêu là gãy, hơn nữa nhìn qua còn có vẻ như không tốn chút sức nào, sức lực quả thật mạnh không cách nào ước đoán được.

Tất nhiên Ngô Cảnh Hành là người có cảm nhận sâu sắc nhất về sức lực của Hoàng Tử Hiên mạnh đến mức nào, đến tận bây giờ dây chằng trên gnwowif anh ta vẫn còn đau đớn. Một người chỉ có thể dựa vào sức lực bóp gãy cổ tay người khác, từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe nói đến.

Nhìn nét mặt của bọn họ, Lâm Tử An biết bọn họ đã có câu trả lời rồi, anh ta toại nguyện nói tiếp: “Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy khi anh ta nổi giận, đã đánh cho vài người tàn phế, đến tận bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Nghe nói cho dù chữa trị tốt, cũng không thể đi lại bình thường giống như trước đây.”

“Dễ dàng đánh gãy chân người khác chỉ là trò vặt vãnh thôi, mọi người có biết tôi đã trông thấy anh ta làm gì không? Nói ra mọi người cũng không tin.” Đỗ Thiên Minh tiếp lời.

Đám người Ngô Cảnh Hành đồng loạt nhìn về phía anh ta, ánh mắt vừa chờ mong Đỗ Thiên Minh kể tiếp, vừa sợ hãi khi nghe thấy ví dụ chứng minh Hoàng Tử Hiên rất lợi hại.

“Một tay nhẹ nhàng đẩy xe!” Đỗ Thiên Minh giơ tay ra làm động tác đẩy xe. Bây giờ nghĩ lại anh ta vẫn cảm tháy không thể tưởng tượng nổi: “Chỉ đặt tay vào phía sau xe như thế này, chiếc xe đã bị đẩy bay ra ngoài.”

“Xe đạp sao?” Anh ta vừa nói ra lời ấy, lập tức có người đưa ra nghi vấn.

Đỗ Thiên Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Aston Martin của ông đây, khối lượng tịnh một nghìn bảy trăm năm mươi cân!”

A…

Đám người Ngô Cảnh Hành đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa đã không thở nổi.

Aston Martin nặng một nghìn bảy trăm năm mươi cân, một tay có thể đẩy được, còn đẩy bay ra ngoài, quỷ mới tin. Người trâu bò như vậy sao không đi tham gia bộ môn cử tạ ở thế vận hội Olympic?

“Tôi biết các anh sẽ không tin, nhưng mà tôi dùng kinh nghiệm thất bại phong phú của mình để cảnh báo cho các anh, ngàn vạn lần đừng coi thường Hoàng Tử Hiên, anh ta thật sự có bản lĩnh hơn người. Nói thế này nhé, ví dụ có mười người vây công anh ta, anh ta chỉ cần dùng một tay để đánh lại là đủ rồi.” Đỗ Thiên Minh cũng lười tranh luận đúng sai với bọn họ, trực tiếp nhắc nhở.

Lâm Tử An gật đầu phụ họa: “Thiên Minh nhắc nhở không sai, các anh đừng coi thường bản lĩnh của anh ta, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng tôi thất bại vài lần, nếu như chúng tôi có thể tìm ra người đối phó được anh ta, cũng không cần nén giận như vậy rồi.”

Lời nhắc nhỏ của Đỗ Thiên Minh và Lâm Tử An khiến đám người Ngô Cảnh Hành trầm mặc, tối nay bọn họ không được chứng kiến thân thủ hơn người của Hoàng Tử Hiên nhưng mà nếu như hai người kia đều nói như vậy, chắc có lẽ sẽ không sai.

“Các anh không đối phó được anh ta, cho nên mới nói cho chúng tôi biết, muốn mượn tay chúng tôi báo thù giúp các anh?” Sau khi trầm mặc một lát, Ngô Cảnh Hành híp mắt nhìn Lâm Tử An và Đỗ Thiên Minh.

“Không phải thế.” Lâm Tử An lắc đầu: “Tôi đến để hợp tác với anh.”

“Hợp tác?” Ánh mắt Ngô Cảnh Hành lóe sáng, hỏi: “Hợp tác thế nào?”

“Kẻ ngu dùng sức, trí giả dùng đầu óc. Người thông minh phải dùng cách xử lý của người thông minh, để đối phó với kẻ khỏe mạnh hơn người như Hoàng Tử Hiên, phản dùng đến trí não mới được.” Lâm Tử An cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm, nói.

Đám người Ngô Cảnh Hành lại lần nữa trầm mặc, một lúc lâu sau có người chột dạ hỏi: “Có ý gì?”

Tuy rằng những người khác không hỏi, nhưng trên mặt đều hiện rõ vẻ không hiểu. chỉ có điều ngại mất mặt không muốn nói mình không hiểu mà thôi.

“Một đám ngu ngốc.” Trong lòng Đỗ Thiên Minh thầm mắng một tiếng, mình đã là loại người kém văn hóa rồi, không ngờ còn có người không có văn hóa hơn cả mình, ngay cả câu kẻ ngu dùng sức trí giả dùng đầu óc cũng không hiểu.