Khi ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế, đã là hơn tám giờ sáng, đã bắt đầu có người lục tục tới tập đoàn làm việc. Hoàng Tử Hiên đứng ở cửa gãi gãi đầu, nghĩ hiện tại đã thất nghiệp rồi, anh phải kinh doanh đàng hoàng việc cho thuê biệt thự mới được. Nếu rảnh rỗi, còn phải lên mạng đăng tin cho thuê nhà, kéo thêm vài người đẹp nữa đến ở trọ để an ủi trái tim đau đang khổ vì thất nghiệp của anh.
Khi anh đang tính toán như vậy, thì điện thoại di động trong túi vang lên. Hoàng Tử Hiên lấy ra xem, một dãy số xa lạ nhấp nháy trên màn hình, anh do dự một lát mới nghe máy.
“Hoàng Tử Hiên, tôi là Hạ Mạt.” Giọng Hạ Mạt truyền đến từ loa điện thoại.
Nghe thấy người gọi là Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng, hỏi: “Tìm tôi sớm vậy có việc gì không?”
“À, hôm qua không phải anh bảo tôi sắp xếp bệnh viện cho chú kia sao, tôi đã sắp xếp xong rồi. Hôm nay anh có việc gì không? Nếu không thì tôi qua đón anh, chúng ta cùng nhau đi đón chú ấy, đưa chú ấy đến bệnh viện trước.” Hạ Mạt nói.
Hoàng Tử Hiên vừa nghe thấy là chuyện của chú Vương, thì gật đầu nói: “Vậy cô tới đón tôi đi, tôi chờ cô trước cửa tập đoàn Thịnh Thế.”
“Được, tôi đến ngay đây.” Hạ Mạt nói xong lập tức cúp điện thoại.
Hoàng Tử Hiên cầm điện thoại lên nhìn số của Hạ Mạt vài lần, sau khi nhớ kỹ thì cất điện thoại, nhấc chân đi về phía bên đường đối diện. Mới tờ mờ sáng đã bị Diệp Cảnh Lam gọi dậy, vừa dạy cô Thái Cực vừa nấu cơm, bận bịu đến tân bây giờ bản thân vẫn chưa ăn uống. Lúc này anh có chút đói bụng, dự định lấp đầy bụng mình trước, vừa ăn vừa chờ Hạ Mạt.
Bên đường đối diện có một tiệm bánh bao, Hoàng Tử Hiên qua đường cái đang định nhấc chân bước vào, thì một cậu thanh niên ngăn anh lại: “Xin ngài cho chút tiền.”
Hoàng Tử Hiên nhìn cậu thanh niên kia, dáng vẻ chưa đến hai mươi tuổi, gầy như bộ xương di động, quần áo trên người rách tung tóe, mặt thì chỗ đen chỗ trắng, tóc dài bết dính rối tung trên đầu, là dáng vẻ điển hình của kẻ ăn xin.
“Xin ngài rủ lòng thương xót, tôi, trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con cái gào khóc đòi ăn. Mấy miệng ăn trong nhà đều dựa vào tôi ăn xin để sống qua ngày.” Cậu thanh niên kia trưng ra dáng vẻ vô cùng đáng thương nói.
“Mẹ già tám mươi tuổi?” Hoàng Tử Hiên nhướng mày, hâm mộ nói: “Ngưỡng mộ ba cậu quá, hơn sáu mươi vẫn còn làm được chuyện ấy.”
“Hả?” Cậu thanh niên kia choáng váng, nghe không hiểu.
“Có thế cũng nghe không hiểu?” Hoàng Tử Hiên cũng tỏ ra choáng váng, lấy làm lạ nói: “Người không có văn hóa như cậu còn đi hành nghề ăn xin, chắc chắn chưa bao giờ xin được tiền đâu nhỉ?”
“Sao, sao anh biết? Tôi, tôi còn chưa học hết tiểu học.” Cậu thanh niên kia đỏ mặt nói lý nhí.
Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: “Làm ăn xin cũng có kỹ xảo.”
Hai mắt cậu thanh niên kia sáng ngời, dáng vẻ ngốc nghếch, nói: “Tôi cảm thấy có vẻ như anh rất có kinh nghiệm, không phải anh cũng từng làm ăn xin chứ?”
“Ừ, bây giờ tôi lái BMW, ở biệt thự, trái ôm phải ấp, tất cả đều dựa vào ăn xin làm giàu.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc lừa bịp.
“Thật sao? Người anh em, không không, tiền bối, thần tượng, anh dạy cho em một chút đi, mấy ngày rồi em vẫn chưa mở hàng.” Hai mắt cậu thanh niên kia trở nên sùng bái, mở miệng khẩn cầu.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Vào đi, mời cậu ăn bữa cơm, hôm nay tâm trạng đang tốt.”
Cậu thanh niên kia vô cùng vui mừng, tung ta tung tăng đi theo Hoàng Tử Hiên vào tiệm bánh bao.
“Cậu tìm chỗ ngồi đi.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào chỗ trống trong tiệm, còn mình thì đi thẳng đến nơi gọi đồ ăn.
Hoàng Tử Hiên gọi suốt ăn cho hai người đàn ông, sáu vỉ bánh bao, hai vỉ bánh bao nhân nước, bốn quả trứng luộ nước trà, hai bát canh nóng. Khi người phụ vụ mang đồ ăn đến, ánh mắt còn dừng trên người cậu thanh niên kia vài giây, thầm nghĩ, không phải hai người này đến ăn không trả tiền chứ? Có điều nghĩ lại trong tiệm đều trả tiền trước rồi mới mang đồ ăn lên, người phục vụ mới yên tâm.
“Ăn đi.” Hoàng Tử Hiên cầm đũa gắp một cái bánh bao, nói với cậu thanh niên kia.
Cậu thanh niên nuốt nuốt nước miếng, không chắc chắn hỏi lại: “Không, không cần tiền thật sao?”
“Đã nói là tôi mời rồi mà, ăn đi, sẽ không đòi tiền cậu đâu.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Hoàng Tử Hiên, cậu thanh niên kia mới bắt đầu vươn tay cầm lấy hai cái bánh bao, há miệng ăn hết một vỉ bánh bao nhân nước.
Cậu thanh niên kia ăn ngấu nghiến thêm hai vỉ bánh bao và hai quả trứng luộc nước trà nữa, mãi cho đến khi no ợ lên một cái mới dừng lại, vội vàng uống một ngụm canh lớn đưa đồ ăn xuống bụng.
“Hì hì, ợ… Tiền bối, ngài đừng chê cười tôi, đã vài ngày rồi tôi chưa được ăn một bữa cơm no.” Cậu thanh niên kia xấu hổ nói.
“Tôi tên Yến Thiên Hành, tiền bối thì sao?” Yến Thiên Hành cẩn thận hỏi lại, sợ Hoàng Tử Hiên không nói cho mình tên của anh.
“Hoàng Tử Hiên.” Hoàng Tử Hiên không hề kiêng kị nói cho cậu ta biết, sau đó nói thêm: “Gia nhập Hoa Khất Môn bao lâu rồi?”
Động tác ăn bánh bao của Yến Thiên Hành dừng lại, vội vàng lấy bánh bao vừa nhét vào miệng ra, kinh ngạc hỏi: “Sao anh Hoàng biết Hoa Khất Môn?”
“Ha ha, chuyện này rất khó đoán sao? Cậu còn trẻ như vậy, có tay có chân, làm nghề gì chẳng được sao cứ phải đi làm ăn xin, tôi đoán có lẽ cậu mới gia nhập không lâu, hình như ngay cả khảo hạch cơ bản cũng chưa thông qua, cũng chưa tính là đệ tử nhập môn đâu nhỉ?” Hoàng Tử Hiên cười tủm tỉm nói.
Yến Thiên Hành càng chấn kinh hơn, tiền bối dẫn dắt cậu ta vào môn phái nói, hiện giờ rất ít người trong thế tục này biết đến Hoa Khất Môn, trong mắt người bình thường, bọn họ không khác gì ăn mày, chỉ có nhân tài giới tu võ mới biết đến Hoa Khất Môn. Bây giờ Hoàng Tử Hiên không chỉ biết, còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ta là người của Hoa Khất Môn. Chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
“Anh Hoàng, anh, anh là người giới tu võ sao?” Sau khi nghĩ thông suốt điểm này Yến Thiên Hành thấp giọng hỏi.
“Tôi có phải người của giới tu võ hay không không quan trọng, quan trọng là tôi biết cho dù cậu có thể thành công gia nhập Hoa Khất Môn, thì trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không truyền thụ võ công tâm pháp cho cậu. Cậu muốn dựa vào tu luyện tâm pháp của Hoa Khất Môn để hóa giải hàn độc trên người, là hy vọng cực kỳ xa vời.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười đầy thâm ý, nói.
Yến Thiên Hành lại lần nữa vô cùng khiếp sợ. Trong lòng lập tức sinh ra rất nhiều câu hỏi, vì sao anh ta biết trên người mình có hàn độc? Vì sao anh ta biết mục đích mình gia nhập Hoa Khất Môn là vì tìm hiểu về hàn độc? Vì sao anh ta biết Hoa Khất Môn có một loại tâm pháp có thể xua tan hàn độc? Rốt cuộc anh ta là loại người nào?
“Sao anh lại biết nhiều như vậy?” Sắc mặt Yến Thiên Hành đã thay đổi.
“Cậu cứ coi như tôi biết xem tướng đi.” Hoàng Tử Hiên cắn một miếng bánh bao nói: “Xương cốt như que củi, sắc mặt tái nhợt, môi lại xanh tím, đây là tình trạng của hàn độc công tâm. Mỗi ngày đến giờ tý đều phát tác một lần, cả người lạnh như ở trong động băng, cảm giác không dễ chịu đâu nhỉ?”
Yến Thiên Hành đột nhiên run lên một cái, Hoàng Tử Hiên nói không sai chữ nào, buổi tối mỗi ngày đến giờ tý hàn độc của cậu ta sẽ phát tác đúng giờ, cảm giác cả người đều đông cứng vừa lạnh vừa đau, tra tấn hàng ngày khiến cậu ta sống không bằng chết.
Hoa khất môn là hi vọng cuối cùng của cậu ta, vì ức chế hàn độc ăn mòn trái tim mình, cậu ta vác mặt ra ngoài ăn xin, muốn nhanh chóng thông qua khảo hạch nhập môn, đáng tiếc cậu ta không có thiên phú ăn xin, hơn một tuần rồi, chỉ một trăm tệ cậu ta cũng không xin nổi, cứ tiếp tục như vậy, chưa đợi cậu ta học được tâm pháp đã chết trước rồi.
Lời Hoàng Tử Hiên nói không thể nghi ngờ đã khiến cậu ta nhận rõ hiện thực, con đường Hoa Khất Môn này căn bản là con đường không thông. Lúc này Yến Thiên Hành giống như thông minh đột xuất, lập tức hiểu được Hoàng Tử Hiên đang chỉ điểm cho mình, khiến cậu ta tránh đi vào con đường luẩn quẩn kia, dù sao thời gian còn lại của cậu ta cũng không nhiều lắm, không thể lãng phí một cách vô ích như vậy.
“Anh Hoàng, cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh đã không muốn nói ra thân phận của mình thì tôi cũng không hỏi nữa.” Sau khi hiểu được ý tốt của Hoàng Tử Hiên, Yến Thiên Hành chắp tay trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Hoàng Tử Hiên xua tay: “Coi như làm việc thiện hàng ngày.”
Yến Thiên Hành cúi đầu, trên khuôn mặt khô gầy tái nhợt lộ ra vài phần thẹn thùng, lại giống như đang rối rắm chuyện gì đó.
Hoàng Tử Hiên nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, rồi cầm lấy một quả trứng luộc nước trà lên bóc vỏ, vừa bóc vỏ vừa nói: “Nể tình hôm nay tâm trạng tôi không tệ lắm, cậu có thể hỏi tôi thêm một vấn đề nữa.”
Gần như chỉ trong nháy mắt Yến Thiên Hành đã ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sáng lấp lánh đầy cảm kích và hy vọng, kích động hỏi: “Anh Hoàng, anh có thể nói cho tôi biện pháp xua tan hàn độc khác không? Tôi, tôi thật sự không muốn chết.”
Hoàng Tử Hiên chỉ tay vào mình.
Yến Thiên Hành không rõ lắm, dáng vẻ ngốc nghếch hỏi lại: “Tôi chắc chắn là anh Hoàng biết, vậy anh có thể nói cho tôi không?”
Miếng trứng gà vừa ăn vào miệng thiếu chút nữa đã bị Hoàng Tử Hiên phun ra ngoài, anh vội vàng nuốt xuống, nói: “Tôi nói là tôi có thể xua tan hàn độc.”
“Hả?” Miệng Yến Thiên Hành há hốc ra còn to hơn cả quả trứng gà, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh lần, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Anh Hoàng, anh thật sự có thể xua tan hàn độc sao?”
Giọng nói này rất lớn, người trong tiệm bánh bao đều nhìn về phía cậu ta, trên mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm quái dị. Hàn độc cái gì? Đang đóng phim điện ảnh sao? Hay là bệnh nhân tâm thần?”
Thấy bản thân bị liên lụy trở thành bệnh nhân tâm thần,Hoàng Tử Hiên vội vàng đưa tay ra đè Yến Thiên Hành xuống: “Bình tĩnh một chút, ngồi xuống đã, cậu muốn bị đưa đến bệnh viện tâm thần sao?”