Vì thận trọng từng li từng tý mà Lưu Nhân Tông mất gần nửa giờ đồng hồ mới có thể cạo sạch tóc cho chú Vương. khi nhúm tóc cuối cùng rơi xuống, Lưu Nhân Tông nhìn cái đầu trụi lủi, thở phào từ tận đáy lòng. May thay không có cạo rách da, cũng không có cạo tùm lum tà la, nều không cái mặt già này của ông ta không cách nào nhìn Hoàng Tử Hiên được nữa.
“Kỹ thuật cạo đầu của bác Lưu còn tốt hơn dân chuyên nghiệp nhiều.” Hoàng Tử Hiên nhìn cái đầu trọc bóng loáng của chú Vương, nhếch miệng cười.
“Cậu đừng có trêu tôi quá, lòng bàn tay của tôi đổ đầy mồ hôi rồi, nhiều năm rồi tôi chưa từng làm việc này.” Lưu Nhân Tông bỏ dao cạo đầu xuống rồi nói.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha hai tiếng, đi đến dùng cái kẹp rưới rượu sát trùng lên, khử trùng cái đầu trọc của chú Vương. Sau đó cầm lấy một cây ngân châm nói: “Chú, cháu bắt đầu thi châm đây, chú đừng căng thẳng, cứ thả lỏng.”
Chú Vương gật đầu, vì để bản thân không căn thẳng mà dứt khoát nhắm mắt không nhìn ngân châm nữa.
Cây ngân châm thứ nhất của Hoàng Tử Hiên đâm vào ***** ** quan trọng của dây thần kinh sinh ba trên đầu chú Vương, lúc này trong đầu óc của Hoàng Tử Hiên hiện ra một cái bản đồ ***** **, hình ảnh như dùng hiệu ứng 3D tự hiện ra trong đầu. Anh thoáng suy nghĩ, không chút do dự đâm vào.
Nhúng huyệt đầu tiên cần phải chú ý là sâu hay nông, không thể đâm quá sâu, như vậy sẽ khiến cho ***** ** chảy máu, nhưng không thể quá nông, chư vật thì không thể thành công để catgut chạm vào ***** **. Vì vì nên phải nắm chắc mức độ nông sâu, điều này đòi hỏi kinh nghiệm của người thầy thuốc.
Chỉ là đây là lần đầu tiên Hoàng Tử Hiên dùng phương pháp nhúng huyệt, không có kinh nghiệm gì để tham khảo, chỉ có thể dựa vào những gì mà Tần Duệ nói với anh vào ngày hôm qua, vào lúc xuất hiện châm cảm là lúc đã có thể vùi chỉ vào rồi. Thế nên Hoàng Tử Hiên vừa vê châm vừa cảm nhận cảm giác châm cảm.
Cái gọi là châm cảm giống như giác quan thứ sáu của phụ nữ vậy, không thể nói cho rõ ràng được, chỉ có bản thân mới có thể hiểu được cái cảm giác này. Cũng may mặc dù đây là lần đầu tiên Hoàng Tử Hiên dùng cách nhúng huyệt này nhưng không phải là lần đầu tiên thi châm. Hiểu được châm cảm vẫn khá dễ dàng, nếu không thì muốn khóc thật.
Lúc Hoàng Tử Hiên thi châm, những người khác ở bên cạnh im lặng mà nhìn, ai cũng không dám lên tiếng quấy rầy anh. Một cái phòng bệnh to như vậy lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lúc Hoàng Tử Hiên vân vê đã cảm nhận được châm cảm, anh không do dự, ngón cái lưu loát đè lên đuôi kim, catgut trong ống tiêm lập tức tiến vào trong ***** **.
Một khi đã thi châm rồi thì không cần phải để lại kim, Hoàng Tử Hiên nhanh chóng rút ngân châm ra rồi ném vào thùng rác, sau đó lại bắt đầu thi châm lần hai. Cây này vẫn giống như cây đầu tiên, đâm vào một cái ***** ** khác, sau khi cảm nhận được châm cảm kì vùi catgut vào ***** **.
Hoàng Tử Hiên nhớ rõ những lời mà Tần Duệ đã nói với anh ngày hôm qua, cần phải vùi chín sợi catgut vào dưới dân thần kinh sinh ba của chú Vương. Chín sợi catgut này sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ những ***** ** tương ứng, một khi ***** ** bị kích hoạt, sẽ tự chữa lành dây thần kinh bị hư tổn. Chữa trị hoàn toàn những dây thần kinh bị hư hại, chứng đau dây thần kinh sinh ba của chú Vương khỏi hẳn.
Ngay từ đầu Hoàng Tử Hiên đã không thể chắc chắn rằng bản thân có thể thành công mỗi cây một lần hay không, nên chuẩn bị nhiều hơn một cây ngân châm. Nhưng càng có nhiều kim thành công, thì cái ngâm châm dư thừa kia tất nhiên sẽ không được đụng đến.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hoàng Tử Hiên rút cây ngân châm thứ chín ra, ném cây ngân châm dư thừa vào thùng rác rồi nói: “Tốt rồi, cần khoảng một tiếng sau thì ***** ** sẽ chữa trị cho các dây thần kinh.”
“Một tiếng sau thì dây thần kinh bị hư hại có thể được khôi phục lại sao? Đau dây thần kinh sinh ba có thể khỏi hẳn luôn à?” Hồ Gia Hoa không dám tin hỏi.
Hoàng Tử Hiên đáp vâng, anh rất có lòng tin với người anh của mình, Tần Duệ nói cách này hữu dụng vậy thì nhất định sẽ hữu dụng.
Hồ Gia Hoa thở dài, chuyện này sao có thể chứ. Mặt mày của chú Vương đều bị bóp méo, ngay cả hàm răng cũng cứng ngắc, rõ ràng là bệnh tình rất nghiêm trọng, ngay cả ông ta nhận ca này thì cho dù là nửa năm cũng không chắc sẽ khỏi. Ấy vậy mà Hoàng Tử Hiên vừa ra tay đã có thể khỏi hẳn trong vòng một tiếng.
Khỏi hẳn là khái niệm gì, là ngũ quan của chú Vương chẳng những có thể trở về vị trí cũ mà răng hàm cũng có thể khôi phục cơ năng, thần kinh hao tổn cũng được hoạt động lại, từ nay về sau sẽ không cần phải chịu sự tra tấn của chứng đau dây thần kinh sinh ba nữa.
Nếu một tiếng sau thật sự có thể chữa khỏi, vậy thì căn bản không phải là người, mà là thần tiên.
Trong lòng của Hồ Gia Hoa vang lên tiếng lộp bộp, ông ta nhớ trước đây mỗi khi Lưu Nhân Tông mở miệng đều sẽ gọi Hoàng Tử Hiên là cậu thần y. Chẳng lẽ là vì ông ta đã được nhìn thấy bản lĩnh thần kỳ của Hoàng Tử Hiên từ lâu rồi sao.
“Ông Vương, ông đã nghe chưa, tiểu Hoàng nói là ông sẽ nhanh chóng thoát khỏi tra tấn đó.” Thím Vướng kích động đến nỗi ngấn lệ, đã bao nhiêu năm nay, cuối cùng thì chồng của bà ấy cũng có thể thoát khỏi tra tấn của đau dây thần kinh sinh ba rồi. Đợi đến khi hàm răng phục hồi khả năng nhai nuốt, mỗi ngày cũng không cần phải ăn đồ ăn lỏng nữa, thậm chí còn có thể chuyển sang ăn cơm rồi.
Bản thân chú Vương cũng kích động không thôi, không có ai rõ hơn nỗi thống khổ mà chứng đau dây thần kinh sinh ba mang lại như ông ta. Lúc trước là kiên trì vì cặp con gái sinh đôi, sau khi hai đứa con gái song sinh gặp chuyện chẳng lành, ông ta cũng không nỡ vứt bỏ người bạn già đã sống cùng mình một đời. Bây giờ có thể trở lại làm người bình thường, coi như là ông trời cũng chịu buông tha cho ông ta rồi.
“Chú, thím, hai người đừng kích động như vậy. Nào, thím, chúng ta ngồi xuống đây chờ, đừng nóng nảy.” Hạ Mạt không đành lòng nhìn hai người họ khóc, nhanh chóng cắt ngang hai người.
“Đúng vậy đó chú, chú hãy bình ổn cảm xúc, cảm xúc chân động quá lớn không tốt cho việc khôi phục đâu.” Hoàng Tử Hiên cũng dặn dò.
Chú Vương nghe xong thì nhanh chóng gật đầu, vội vàng lau nước mắt, bình ổn cảm xúc.
Hạ Mạt kéo dì Vương ngồi xuống ghế sa lon, Hoàng Tử Hiên cũng mời Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa ngồi xuống.
Sau khi Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa ngồi xuống, hai tầm mắt nhìn chằm chằm chú Vương từng phút từng giây, hai người không muốn bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu khôi phục nào.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt của Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa ngày càng khiếp sợ. Bọn họ có thể nhìn ra được, sự thay đổi nơi ngũ quan của chú Vương, đang dần dần về lại chỗ cũ, tuy nhiên biên độ không lớn, nhưng bọn họ biết rõ, dù sao thì cũng có thể khôi phục như cũ.
Quá thần kỳ!
Hai người Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đồng thời sợ hãi và thán phục trong lòng, Lưu Nhân Tông tốt hơn Hồ Gia Hoa một chút, dù sao thì ông ta cũng từng được nhìn thấy y thuật thần kỳ của Hoàng Tử Hiên. Nhưng Hồ Gia Hoa thì không được như vậy, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng.
Thím Vương cũng ngạc nhiên không ngớt, bà ấy bắt lấy hai tay của Hạ Mạt, nụ cười mừng rỡ tràn đầy khuôn mặt.
Hạ Mạt cũng rất vui, chú Vương khỏi hẳn, với bọn họ mà nói cứ như là chuyện vui đầu tiên sau cái chết của cặp song sinh nữ, cuối cùng thì cô ta cũng có thể giảm bớt tâm lý áy náy rồi.
Trong phòng bệnh chỉ có Hoàng Tử Hiên là bình tĩnh nhất, anh thoải mái nhàn nhã uống trà, cứ như đã dự liệu được hết mọi chuyện.
“Ôi…tôi…tôi.” Trong căn phòng bệnh đang yên tĩnh, một giọng nói đột nhiên vang lên từ cổ họng của chú Vương.
Nghe được phát âm rõ ràng của chú Vương, thím Vương đứng lên: “Ông Vương, ông muốn nói cái gì? Ông nói được rồi sao?”
“Tôi…tôi…thấy…răng có thể chuyển động.” Chú Vương lắp ba lắp bắp nói. Ông ta chuyển động hàm răng, mừng rỡ phát hiện hàm răng không còn cứng ngắc nữa.
“Có thể chuyển động, có thể chuyển động rồi.” Thím Vương kích động chạy đến nói: “Ông thử lại đi, nói cái gì đi.”
Chú Vương thử nói: “Tôi còn, còn cảm thấy, cảm thấy tốt hơn nhiều, có phải ngũ quan đã, đã về lại vị trí rồi không.”
“Phải phải phải, mắt của ông không lệch nữa, cơ mặt cũng giãn ra.” Thím Vương nói tiếp: “Ông Vương, tôi vui đến mức không biết phải nói gì nữa, quá tốt rồi, chuyện này quá tốt rồi.”
“Đúng đúng, tôi cũng vui, tôi cũng vui.” Khóe miệng của chú Vương dần dần cong lên, tuy vẫn còn cứng ngắc nhưng đã tốt hơn trước nhiều lắm.
Thấy hàm răng của chú Vương đã được khôi phục, khuôn mặt của Hồ Gia Hoa hiện ra vẻ kiếp phục. Lần này ông ta đã hoàn toàn tin rằng Hoàng Tử Hiên là thần y rồi, y thuật như thế, giống như thần tiên hạ phàm.
“Chú, đừng nóng lòng, bây giờ chỉ vừa mới khôi phục thôi, từ từ sẽ hết. Chờ thêm vài ngày nữa cháu sẽ thi châm thêm lần nữa để củng cố, mấy ngày này chú cứ an tâm ở trong bệnh viện điều dưỡng cơ thể. Chỉ cần cơ thể khỏe lên, có đủ dinh dưỡng, tốc độ khôi phục mới có thể nhanh hơn.” Hoàng Tử Hiên đặt ly trà xuống nói.
Thím Vương gật đầu liên tục: “Được, nghe, nghe theo cháu hết.”
Đôi vợ chồng vui mừng khôn kể xiết, đây là lần đầu tiên từ sau cái chết của con gái khiến bọn họ vui như vậy.
“Cậu thần y Hoàng.” Lúc này Hồ Gia Hoa đột nhiên đứng lên, chắp tay với Hoàng Tử Hiên: “Cậu thần y Hoàng, trước đây là tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đã khiến cậu thần y Hoàng chịu oan khuất rồi, kính mong thần y chớ trách, tôi ở đây xin lỗi cậu.”
Hoàng Tử Hiên không ngờ rằng Hồ Gia Hoa lại làm như vậy, thiếu chút nữa phun hết trà trong bụng ra, đột nhiên khách sáo như vậy khiến anh không biết nên nói gì.