Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 127



Lê Mỹ Gia cau mày khi nghe thấy hai chữ côn trùng, từ trước đến nay cô vẫn không thích những sinh vật này, vừa nghe thấy tên đã không muốn nhìn. Chỉ có điều vì lòng hiếu kì, nên hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Đoạn video dài hơn nửa tiếng, Lê Mỹ Gia không có kiên nhẫn xem từ đầu đến cuối, cứ tua đi tua lại, đến khi Hoàng Tử Hiên tiếp xúc với mấy con côn trùng, cô mới cẩn thận xem. Chỉ có điều sau vài dây cô đã không chịu được mà thấy buồn nôn, vội vàng tua nhanh đến cuối video.

Vào một giây cuối cùng, Lê Mỹ Gia nhìn thấy hm, cô không nhận ra hm là ai, chỉ thấy hm rất thân mật lau mồ hôi cho Hoàng Tử Hiên, hai người mắt đi mày lại. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, quan hệ giữa người này với Hoàng Tử Hiên không hề đơn giản.

Một chút không vui lặng lẽ len lỏi trong Lê Mỹ Gia, trước có Trương Tiểu Lệ, bây giờ lại có một người phụ nữ khác nữa. Cái tên Hoàng Tử Hiên ghê tởm này đúng là ngày nào cũng có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lê Mỹ Gia không vui trả lại điện thoại cho người kia, lúc này Hoàng Tử Hiên đã luyện xong bộ Thái Cực Quyền, đám đom đóm vây quanh anh bắt đầu bay đi.

Nhìn đám đom đóm đằng xa, khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên thành một nụ cười khổ. Anh còn nhớ rõ nhiều năm trước, lúc mình và sư tỷ cùng luyện Thái Cực Quyền, những con côn trùng xinh đẹp trong rừng cây không con nào là không vây quanh bọn họ để nhảy múa. Nhưng mà bây giờ mình chỉ có thể hấp dẫn được một ít đom đóm tới, căn bản không được coi là kì quan gì.

Bộp bộp.

“Đẹp, rất đẹp. Thì ra đây chính là chỗ đặc sắc của Thái Cực.” Có người vỗ tay đầu tiên.

Bộp bộp…

Vừa có người đi trước, đương nhiên sẽ có người khác theo sau phụ họa, trong lúc nhất thời, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay to như sấm dậy.

Hoàng Tử Hiên lắc đầu, rời khỏi sân khấu giữa hồ.

Đoàn Văn Hưng nhanh nhẹn đứng dậy chào đón, chửi bậy một tiếng rồi nói với giọng đặc khẩu âm Vân Thành: “Ha ha, người anh em, lúc trước là tôi nhìn lầm anh, mong người anh em không thấy phiền lòng. Tôi dvh ở đây uống với anh một chén coi như tạ lỗi nhé.”

Hoàng Tử Hiên đã sớm nhìn ra trên người dvh có khí chất của một người trong giang hồ, không biết tính cách của anh ta thật sự là như thế hay đang bắt chước sự thoải mái của người trong giang hồ, thì Hoàng Tử Hiên cũng không để tâm lắm, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Dvh nhìn ra Hoàng Tử Hiên không có ý định làm thân, trong lòng không khỏi sốt ruột. Đã từng nhìn thấy công phu của Hoàng Tử Hiên rồi, nên anh ta chắc chắn người này là một cao thủ, nghĩ như thế, anh ta lại càng chân thành nói: “Nếu như người anh em nghĩ tôi còn thiếu thành ý thì để tôi đây tự mình phạt ba chén.”

Vừa nói anh ta vừa ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý cầm chén rượu và bình rượu tiến tới, rót cho dvh một chén.

Dvh không nói hai lời, nhận lấy ngửa đầu uống cạn.

“Tiếp.” Uống xong, anh ta đưa chén cho trợ lý.

“Ông chủ Đoàn…”

“Đừng ngăn tôi.” Dvh cắt ngang lời Hoàng Tử Hiên, chờ trợ lý rót đầy rượu xong lại uống một hơi cạn sạch.

“Rót nữa.”

“Ông chủ Đoàn…”

“Đã bảo đừng ngăn tôi.” Dvh ngắt lời Hoàng Tử Hiên.

“Không phải, tôi không muốn ngăn anh. Tôi nghĩ là cái chén này quá nhỏ, không phù hợp với giang hồ chúng ta.” Hoàng Tử Hiên cản anh ta uống chén thứ ba, nói ra suy nghĩ của mình.

Khóe miệng dvh giật một cái, nhìn chén rượu của mình, để hợp với tình hình, anh ta đã đổi chén rượu thường thành một cái lớn hơn, nếu cái này còn gọi là nhỏ nữa thì chắc phải dùng gáo uống à.

“Ý của người anh em là?” dvh suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi, vì không muốn đắc tội với Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ bình rượu đế: “Uống cả bình đi. Người giang hồ uống rượu chưa bao giờ dùng chén, ai nấy đều uống cả bình hết.”

“Uống, uống bằng bình.” Hai chân dvh mềm nhũn, đừng bảo là cả bình, nửa bình thôi cũng đủ khiến anh ta vào viện rồi.

“Ừ, nếu không thì tôi làm mẫu cho anh xem nhé?” Hoàng Tử Hiên nói xong cầm lấy bình rượu trong tay trợ lý.

“Không không.” Dvh nào dám để Hoàng Tử Hiên làm mẫu, vội vàng giật cái bình lại, cắn răng nói: “Người anh em nói rất đúng, giang hồ không câu nệ tiểu tiết, phải uống ngụm lớn rượu, ăn miếng thịt to.”

Nói xong anh ta ngửa đầu định uống.

“Chỉ đùa chút thôi, ông chủ Đoàn đừng coi là thật.” Hoàng Tử Hiên giơ tay ngăn anh ta lại, cười cười.

Dvh a một tiếng rồi mới phản ứng lại được, cười ha ha nói: “Người anh em thật hài hước.”

“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên buông tay nhìn về phía Lê Mỹ Gia: “Về rồi sao?”

Lê Mỹ Gia lạnh lùng gật đầu đứng lên.

“Buổi tối trời lạnh, mặc thêm áo khoác vào đi.” Hoàng Tử Hiên chờ cô đi tới rồi rút cái áo khoác vắt trên tay cô ra, thân thiết khoác lên người cô.

Lê Mỹ Gia thản nhiên ừ một tiếng, túm chặt áo khoác nói: “Đi thôi.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu, dưới ánh mắt soi mói của những người ở thôn trang Phong Ba, hai người rời đi sớm.

Sau khi lên xe, Lê Mỹ Gia không nói gì, Hoàng Tử Hiên cảm thấy rõ là cô đang mất hứng, không giải thích được vì sao, nhưng anh cũng không dám chất vấn, chỉ có thể yên lặng lái xe về nhà, xe vừa tiến vào ga-ra, hai người lập tức xuống xe đi vào biệt thự.

“Mọi người về rồi.” Trương Tiểu Lệ đang phơi đồ trên sân thượng, thấy bọn họ quay về bèn hô lên.

Hoàng Tử Hiên gật đầu một cái.

Lê Mỹ Gia vốn định bỏ qua Trương Tiểu Lệ vừa nói chuyện trên gác, nhưng khi thoáng nhìn thấy bộ quần áo của mình được phơi trên đó, cô hơi ngẩn ra, dừng chân lại.

“Cô giúp tôi giặt sạch quần áo à?” Lê Mỹ Gia hơi kinh ngạc nhìn quần áo được phơi lên.

Lê Mỹ Gia thân là cô chủ nhỏ của nhà họ Lê, trước giờ chưa từng giặt quần áo. Lớn lên rồi ra nước ngoài không có bảo mẫu đi theo, cùng lắm thì cô cũng chỉ giặt bộ nội y, còn quần áo bên ngoài thì mang đến tiệm giặt. Cô chưa bao giờ yêu thương mà tự tay giặt một bộ quần áo, vì với cô mà nói quần áo có đắt đến đâu đi chăng nữa cũng mặc được một quý mà thôi, sang năm sau là thay kiểu mới rồi.

Từ lúc đến biệt thự này ở, cô lại càng nhàn hơn. Đổi quần áo xong cứ vứt vào máy giặt, sau đó Hoàng Tử Hiên sẽ giặt sạch giúp cô. Cô chỉ cần cầm quần áo sạch về phòng là được.

Hai ngày nay Hoàng Tử Hiên không ở nhà, cũn không mang quần áo đi giặt. Trương Tiểu Lệ đi về nhìn thấy trong máy giặt chất đầy quần áo, bèn thuận tay giặt luôn. Thấy Lê Mỹ Gia hỏi mình, cô ấy vội vàng nói: “Cô yên tâm, tôi giặt bằng tay hết. Tôi thấy quần áo của cô toàn hàng hiệu, chắc khong giặt bằng máy giặt được, sợ phá hỏng quần áo của cô.

Lê Mỹ Gia nghe thế thì hơi sửng sốt, Trương Tiểu Lệ không chỉ giặt đồ giúp mình mà còn giặt bằng tay, điều này khiến Lê Mỹ Gia cảm thấy hơi ngại. Mình cứ lạnh nhạt với cô ấy, thế mà cô ấy lại tốt với mình như vậy, tính ra, Lê Mỹ Gia cảm thấy mình không hào phóng tí nào.

“Cảm ơn cô, thực ra thì cũng không cần cầu kì như thế, lần nào tôi cũng bỏ luôn vào máy giặt cho nhanh.” Sự khó chịu của Lê Mỹ Gia đối với Trương Tiểu Lệ gần như biến mất ngay lập tức.

“Quần áo của cô đắt như thế, cứ bỏ vào máy giặt luôn thì tiếc quá, dù sao tôi cũng rảnh rỗi. Hai người ăn gì chưa?” Trương Tiểu Lệ vừa phơi đồ vừa hỏi.

“Cô ăn chưa?” Lê Mỹ Gia hỏi ngược lại.

“Thấy hai người không về nên tôi ăn qua loa rồi.” Trương Tiểu Lệ nói.

Lê Mỹ Gia cười cười: “Vậy thì tốt, chúng tôi cũng mới ăn linh tinh. Tôi vẫn chưa no, hay chúng ta ra ngoài ăn đêm đi, tôi mời.”

“Không cần phải phiền phức như thế đâu, để Hoàng Tử Hiên nấu đi. Cơm ở bên ngoài không ngon bằng cơm anh ta nấu.” Trương Tiểu Lệ không biết một hành động tiện tay của mình thôi đã khiến Lê Mỹ Gia thay đổi thái độ với cô ấy.

“Cái quá gì cơ, tôi không làm đâu.” Hoàng Tử Hiên giơ chân, bọn họ coi chủ nhà này là bảo mẫu à.

Lê Mỹ Gia lườm anh một cái: “Hôm nay tôi không muốn ăn đồ anh nấu, chúng ta ra ngoài ăn đi, đợi một lát tôi xuống ngay.”

Vừa nói Lê Mỹ Gia vừa đi lên tầng ba.

Lê Mỹ Gia vừa đi khuất, Trương Tiểu Lệ bèn hỏi Hoàng Tử Hiên: “Sao tối nay tâm trạng cô ấy tốt thế?”

“Ai biết, trên đường về nhà không khác gì một tảng băng, bây giờ lại rạng rỡ như thế, cứ lúc nóng lúc lạnh như thế này ai mà chịu nổi. May mà thể chất tôi cũng ổn, nếu không thì lại bị cảm lâu rồi.” Hoàng Tử Hiên nhún vai nói.

Trương Tiểu Lệ thấy Hoàng Tử Hiên cũng không biết, lắc đầu nói: “Trên ti vi đều bảo cô chủ nhà giàu thường có tính cách rất kì cục.”

“Suỵt.” Hoàng Tử Hiên nghe Trương Tiểu Lệ bảo tính cách Lê Mỹ Gia có phần kì lạ, bèn ra hiệu cho cô ấy nhỏ giọng một chút: “Đừng để cô ấy nghe thấy, không thì nhiệt độ nhà chúng ta lại giảm đi.”

Trương Tiểu Lệ bị chọc cười, bật cười khanh khách, gật đầu.

Lê Mỹ Gia nói mình sẽ xuống nhanh thôi, quả nhiên là rất nhanh, cô cũng không tháo trang sức, chỉ thay một bộ quần áo bình thường khác.

Trương Tiểu Lệ cũng đã phơi xong quần áo, ba người đi ra ngoài, lái xe đi ăn đêm.