Yến Thiên Hành sững sờ, ôm ngực ngẫm nghĩ. Những lời cậu ta vừa mới thốt ra rõ ràng là điều hiện lên trong đầu cậu ta, nhưng sau khi nghe ông nội hỏi vậy, cậu ta mới nhận ra rằng trái tim mình cũng đưa ra câu trả lời y như vậy. Cậu ta tin tưởng Hoàng Tử Hiên từ tận đáy lòng mình, cho nên mới có thể nói câu trả lời khẳng định.
“Vâng, ông nội, đây là câu trả lời từ tận đáy lòng của cháu.” Yến Thiên Hành nghiêm túc gật đầu.
Ông nội Yến gật đầu: “Vậy thì không cần vội vàng, cũng không cần hoài nghi, kiên nhẫn chờ đợi. Ông nội cũng rất muốn biết, cháu đã học được cách nhìn người hay chưa.”
Yến Thiên Hành đột nhiên cảm thấy chột dạ khi nghe ông nội nói vậy, ngay từ thuở nhỏ ông nội đã dạy cậu ta cách phân biệt đúng sai cùng với cách nhìn người như thế nào. Thế nhưng cậu ta quá ngu dốt, đối với nói lời dăn dạy của ông nội luôn chỉ hiểu được nửa vời. Thậm chí cậu ta còn bị người khác lừa gạt không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi vẫn không thể đúc kết được kinh nghiệm sau những lần thất bại.
Ngày hôm qua, sau khi quen biết Hoàng Tử Hiên, biết được hàn độc của mình có biện pháp hóa giải. Cậu ta cao hứng, vừa về đến nhà đã nói việc này với ông nội, nhưng ông nội lại không tin tưởng lắm, theo thói quen cho rằng cậu ta lại bị người khác lừa.
Buổi sáng hôm nay, Yến Thiên Hành ôm tâm lý muốn thử một chút, gọi điện thoại cho Hoàng Tử Hiên, không ngờ rằng Hoàng Tử Hiên lập tức đồng ý, nói tối nay sẽ đến giúp cậu ta giải hàn độc. Yến Thiên Hành hưng phấn nói tin tức này với ông nội, vốn dĩ cậu ta cho rằng ông nội cũng sẽ vui mừng giống mình, nhưng ông nội lại rất bình tĩnh, chỉ nói một câu là đã biết. Sau đó cả ngày hôm nay đều không xảy ra chuyện gì bất thường, thường ngày làm cái gì thì hôm nay cũng làm cái đó, không giống như Yến Thiên Hành phấn khích cả ngày.
Tuy nhiên, đợi mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy Hoàng Tử Hiên, lại thêm việc ông nội muốn kiểm tra khả năng nhìn người của cậu, ít nhiều cũng khiến cậu ta có phần không tự tin vào bản thân.
Ông nội Yến hiểu rất rõ cháu trai của mình, gặp sắc mặt của cậu ta căng thẳng, không khỏi mỉm cười. Cũng không nói ra miệng sự chột dạ của cậu ta, vẫn ngồi im như bức tượng chờ đợi như cũ.
Hai ông cháu đều mang tâm tư riêng tiếp tục đợi thêm hai tiếng đồng hồ, ước chừng hơn tám giờ tối, cửa gỗ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cộc cộc cộc.
Yến Thiên Hành lập tức đứng bật dậy, chuẩn bị chạy ra mở cửa.
Ông nội Yến ấn vào bả vai cháu trai rồi đè xuống, dùng sắc mặt nghiêm túc lắc đầu với cậu ta.
Yến Thiên Hành nhìn ông nội mình một cách khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi ông nội tại sao không để mình đi mở cửa.
Vẻ mặt của ông nội Yến rất nghiêm túc, vừa rồi ông ấy luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mặc dù bây giờ công lực không còn tốt như trước đây nhưng ông ấy tự nhận bản thân vẫn có thể phân biệt được tiếng bước chân. Vậy mà người ngoài cửa lại có thể lặng yên không một tiếng động đi tới cửa, nếu như không gõ cửa, thậm chí ông ấy còn không thể phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông nội Yến cảm thấy kinh hãi. Ông ấy có không ít kẻ thù, những năm gần đây ngay cả đi ngủ cũng không dám ngủ say, chỉ sợ ban đêm có người đánh lén. Bởi vậy lòng cảnh giác của ông ấy cũng càng ngày càng được nâng cao, trời chỉ cần hơi sẩm tối hay chỉ cần gió thổi khiến cỏ cây khẽ lay động cũng có thể khiến lòng cảnh giác ấy bừng tỉnh.
Vậy mà vào giờ phút này, người ngoài cửa lại có thể đi tới cửa dưới tình huống không mảy may khiến ông ấy để ý. Điều này chỉ có một khả năng, đó chính là người ngoài cửa có công phu, bởi vì người có nội lực có cách che giấu tiếng bước chân của bản thân.
Rốt cuộc người bên ngoài cửa có tu vi cao đến trình độ nào? Chỉ cần dựa vào nội lực mà nói, vậy ít nhất cũng nằm ở cảnh giới Ngự Thể.
Ông nội Yến là người tu võ, vì vậy ông ấy biết quá rõ cách phân loại đẳng cấp của giới tu võ.
Tu võ chia ra thành nội gia và ngoại gia, mỗi một người tu võ đều phải bắt đầu tu luyện từ nội kình ngoại gia, tu luyện nội kình lại chia tiếp thành ba kỳ và chín cấp bậc. Tức Kim Cương Kỳ, Bài Sơn Kỳ và Càn Khôn Kỳ, mỗi kỳ chia làm tam cấp nên tổng cộng có chín cấp bậc.
Nếu như người tu võ ngoại gia có thể tu luyện nội kình tới trình độ cấp ba Càn Khôn Kỳ, thì người đó cũng là cao thủ tuyệt đỉnh rồi. Nếu như có cơ duyên có thể nhận được nội công tâm pháp do người tu võ nội gia truyền dạy cho, vậy thì có thể chuyển sang tu luyện công lực của nội gia, cũng chính là nội lực mà giới tu võ thường nói tới.
Nội lực cũng giống với nội kình, đều chia ra thành các cấp bậc khác nhau. Nội lực có tổng cộng bốn cảnh giới và mười hai cấp bậc, bao gồm Ngự Thể Cảnh, Hóa Công Cảnh, Hư Nhã Cảnh và Tụ Linh Cảnh. Mỗi cảnh giới chia làm ba cấp bậc nên tổng cộng có mười hai cấp bậc.
Có tin đồn rằng nếu người nào có thể tu luyện tới cấp ba của Tụ Linh Cảnh thì người đó sẽ trở thành người bất khả chiến bại trên toàn thế giới. Còn rốt cuộc trong giới tu võ có cao thủ đạt cấp ba của Tụ Linh Cảnh hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Dù sao ông nội Yến sống lâu như thế nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nói đến người nào tu luyện được tới cấp ba của Tụ Linh Cảnh.
Trên thực tế, chớ nói đến người tu võ Tụ Linh Cảnh, cho dù là người tu võ Ngự Thể Cảnh cũng rất hiếm thấy. Có một câu nói xưa trong giới tu võ, ba năm tu được nội kình, những ba mươi năm cũng không tu được nội lực. Có thể thấy được, tu luyện nội lực chuyện là khó khăn đến nhường nào, tìm mòn mắt cũng không thấy được một người.
Nhưng mà cái xác suất cực kỳ hiếm này lại xuất hiện trước mặt ông nội Yến, bây giờ còn đang đứng ngoài cửa nhà ông ấy. Điều này làm sao có thể không khiến cho ông nội Yến cảm thấy kinh hồn táng đảm, dù sao thì một người tu võ Ngự Thể Cảnh muốn gϊếŧ ông ấy và Yến Thiên Hành cũng không cần phí chút sức lực nào.
“Ông nội, ông sao vậy ạ?” Yến Thiên Hành cảm nhận thấy tay của ông nội đang run rẩy, lập tức lo lắng thấp giọng hỏi.
Ông nội Yến sợ mình sẽ hù dọa đến Yến Thiên Hành, cố tình giả vờ bình tĩnh nói: “Ông không sao, trước tiên phải hỏi xem đó là ai trước rồi hãy mở cửa.”
Yến Thiên Hành ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cất giọng hỏi: “Xin hỏi người nào đang gõ cửa vậy?”
Người ở ngoài cửa không trả lời, qua một lát sau mới có giọng nói trầm ổn xuyên cửa truyền vào trong: “Là ta, Hoàng Tử Hiên.”
Hai mắt của Yến Thiên Hành sáng lên, hô lên đầy phấn khích: “Ông nội, là đại ca Hoàng, đại ca Hoàng tới rồi, đại ca Hoàng thật sự tới đó.”
Yến Thiên Hành nói liên tục ba lần đại ca Hoàng tới, có thể thấy được trong lòng cậu ta kích động như thế nào. Cậu ta không chỉ kích động bởi vì Hoàng Tử Hiên đến, mà còn cao hứng vì lần này mình không nhìn lầm người.
Nghe thấy người ngoài cửa tự giới thiệu là Hoàng Tử Hiên, ông nội Yến mới thật sự an tâm thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là kẻ thù của mình. Tuy nhiên, sau khi biết Hoàng Tử Hiên lợi hại đến vậy, ông nội Yến khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Không phải người thân cũng không hề quen biết mà Hoàng Tử Hiên lại nguyện ý giải hàn độc cho cháu trai, liệu có phải anh có mục đích khác không.
Nghĩ đến bí kíp võ công của nhà họ Yến, ở giữa hàng lông mày của ông nội Yến lại hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Nhưng mà Yến Thiên Hành không hề lo lắng giống ông nội, sau khi nghe thấy giọng nói của Hoàng Tử Hiên, cậu ta đã chạy tới mở cửa cho Hoàng Tử Hiên từ lâu rồi.
“Đại ca Hoàng, em còn tưởng là anh sẽ không tới.” Ngay khi cửa mở ra, Yến Thiên Hành đã vội vàng kéo Hoàng Tử Hiên vào trong, như thể sợ Hoàng Tử Hiên không chịu vào vậy.
Hoàng Tử Hiên hơi chột dạ, nghĩ đến việc mình bởi vì ngủ quên mà suýt nữa quên mất chuyện đã hứa với Yến Thiên Hành là lại cảm thấy rất xấu hổ. Nếu không phải Trương Tiểu Lệ gọi điện thoại nói với anh tình huống của Tiểu Ngu Ngốc ổn định, có lẽ anh có thể ngủ một giấc đến buổi sáng ngày mai, đến lúc đó anh thật sự thất hứa với Yến Thiên Hành.
“Xin lỗi nhé Thiên Hành, anh có chút chuyện nên đến chậm, em chờ lâu lắm rồi đúng không.” Hoàng Tử Hiên vừa nói chuyện vừa hướng ánh mắt về phía ông nội Yến, anh có thể nhìn ra sự cảnh giác rất rõ ràng từ trong mắt ông già này.
“He he, dù sao em và ông nội dùng cơm nước xong xuôi cũng không có việc gì để làm, nên vừa nói chuyện vừa chờ anh.” Yến Thiên Hành cũng không tiện trách cứ Hoàng Tử Hiên tới muộn, cười ngây ngô một tiếng rồi mới nhớ ra việc giới thiệu, nói: “À, đại ca Hoàng, quên giới thiệu với anh, đây là ông nội của em. Ông nội, đây chính là đại ca Hoàng.”
Hoàng Tử Hiên cảm thấy mình là người thế hệ sau, nên lễ phép gật đầu với ông nội Yến, chào hỏi: “Chào ông.”
“Chào cậu, anh bạn nhỏ, mời ngồi.” Ông nội Yến thu lại địch ý, làm một động tác mời ngồi xuống.
“Đại ca Hoàng, anh ngồi đi, em đi rót trà cho anh uống.” Yến Thiên Hành kéo Hoàng Tử Hiên ngồi xuống, cầm lên một tách trà đang bị úp ngược, rót nước ấm cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nói cám ơn, thuận tay đặt hộp bảo quản đồ tươi lên mặt bàn.