Yến Thiên Hành mắt sắc, hỏi một câu: “Đại ca Hoàng, đây là cái gì?”
“Đây là dược thiện* anh đun sẵn từ nhà cho em, em mang đi hâm nóng một lúc rồi ăn đi, sẽ rất tốt cho hàn độc của em.” Hoàng Tử Hiên nói.
(*Những món ăn được nấu cùng với các nguyên liệu Đông y hoặc cũng có thể đun thành canh.)
Yến Thiên Hành nghe vậy kích động không thôi, nâng bảo quản tươi lên, hỏi: “Em uống bát dược thiện này là có thể giải hàn độc sao?”
“Đứa nhỏ ngốc, cháu cho rằng hàn độc là bệnh sốt cảm mạo bình thường sao, uống thuốc mấy ngày mới tốt được.” Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp trả lời, ông nội Yến đã trừng mắt một cái với cháu trai trước: “Cháu mau đi hâm nóng đi.”
Yến Thiên Hành cười khúc khích gãi gãi đầu, lập tức chạy vào phòng bếp hâm nóng dược thiện.
Yến Thiên Hành vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Tử Hiên và ông nội Yến. Ông nội Yến không nói lời nào, Hoàng Tử Hiên cũng không biết nói cái gì nên dứt khoát im lặng theo.
“Tôi nghe Thiên Hành nói cậu cũng là người tu võ, không biết có thể thuận tiện tiết lộ sư phụ cậu đến từ nơi nào không?” Một lát sau, ông nội Yến tìm chủ đề mở miệng trước.
Hoàng Tử Hiên không ngờ rằng ông nội Yến lại hỏi thăm tình hình của sư phụ, sửng sốt một lúc mới nói: “Ông cứ gọi tôi là Hoàng Tử Hiên cho tiện, từ nhỏ tôi đã tu luyện Thái Cực cùng với sư phụ, cứ coi như đến từ Thái Cực đi.”
“Thái Cực sao?” Ông nội Yến ánh mắt lóe lên: “Xin hỏi danh tính của tôn sư.”
Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Mặc dù tôi theo sư phụ tu luyện Thái Cực từ nhỏ, nhưng mà thiên phú không đủ, chỉ học được một chút xíu kỹ năng từ sư phụ thôi. Khi ra ngoài chưa từng nhắc đến của tên sư phụ, tránh làm mất mặt ông ấy.”
Đây là cách uyển chuyển từ chối trả lời vấn đề này.
Sao ông nội Yến lại không nghe ra tầng ý tứ này được, đều là người trong giới tu võ, đương nhiên là hiểu quy củ. Hoàng Tử Hiên không nói, ông ấy cũng không thể tiếp tục truy vấn nữa, nếu không thì sẽ bất kính đối với sư phụ của người ta.
“Cậu khiêm tốn quá rồi.” Ông nội Yến hời hợt chấm dứt đề tài này, cũng không nhắc đến chuyện Hoàng Tử Hiên là người tu võ Ngự Thể Cảnh.
Đúng lúc này, Yến Thiên Hành bưng dược thiện đang còn nóng trở về, ngoài ra cậu ta còn cầm thêm hai bộ bát đũa nữa. Sau khi đặt bát đũa và bát dược thiện lên mặt bàn, cậu ta hỏi: “Đại ca Hoàng, ông nội của em có thể uống dược thiện này không? Sức khỏe của ông nội không được tốt lắm, có thể để ông nội bồi bổ không?”
Hoàng Tử Hiên biết Yến Thiên Hành là đứa trẻ hiếu thuận, nhưng không ngờ rằng ngay cả dược thiện cũng muốn chia cho ông nội cùng uống, anh lúng túng sờ lên mũi, nói: “Cái này ông nội em không uống được, đây là dược thiện anh chuẩn bị riêng cho em.”
Yến Thiên Hành nghe vậy, thất vọng ồ một tiếng.
“Không biết bên trong dược thiện này cậu đã bỏ những dược liệu nào? Sức khỏe của Thiên Hành không tốt từ nhỏ, tôi cũng thường xuyên nấu dược thiện cho thằng bé, nhưng có thể là tôi không thả đúng dược liệu cho nên mới mãi vẫn không thấy có hiệu quả.” Ông nội Yến tiếp chuyện, không để lại chút dấu vết nào mà dò hỏi.
Ánh mắt của Hoàng Tử Hiên khẽ đảo, từ lúc anh vừa tiến vào, ông nội Yến đã tỏ ra thái độ thù địch và cảnh giác với anh. Tiếp đó lại muốn dò xét xem có phải anh xuất thân từ danh môn chính phái không, hiện giờ lại muốn thăm dò có phải anh bỏ đồ vật độc hại vào trong dược thiện mang cho Yến Thiên Hành không.
Đúng là một lão già đầy cảnh giác, Hoàng Tử Hiên âm thầm lắc đầu, đầu năm nay làm người tốt không dễ, muốn làm chuyện tốt cũng khó thực hiện.
Sau khi âm thầm thở dài, Hoàng Tử Hiên dứt khoát nói thẳng: “Ông Yến, ông không vòng vèo đặt câu hỏi để thăm dò tôi đâu, tôi và Thiên Hành chỉ có duyên gặp mặt một lần, vốn dĩ cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện này. Đêm nay tôi đến đây là bởi vì cảm động với lòng hiếu thảo của Thiên Hành. Bởi vì cậu bé nói bản thân không sợ chết, nhưng lại sợ chết trước ông, để ông một mình không người chăm sóc, không người lo ma chay cho ông. Ngày đó tôi cũng chỉ là làm việc thiện, thuận tay cứu cậu bé một mạng mà thôi. Nếu như ông không tin tôi, vậy hiện giờ tôi sẽ rời đi, dược thiện này Thiên Hành cũng không cần uống nữa.”
Lời nói này của Hoàng Tử Hiên làm cho ông nội Yến sửng sốt, ông ấy không ngờ rằng Hoàng Tử Hiên lại thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề như vậy. So sánh với anh, mình lại quá mức cẩn thận, thậm chí còn đến trình độ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Cháu tin tưởng đại ca Hoàng.” Không đợi ông nội Yến nói chuyện, Yến Thiên Hành đã nói một cách chắc chắn trước: “Đại ca Hoàng là người tốt, cháu và anh ấy vốn không quen biết nhau, nhưng anh ấy lại nguyện ý mời cháu đi ăn sáng. Sau khi biết cháu bị hàn độc giày vò, anh ấy còn muốn giúp cháu. Cháu không có đồ vật gì đáng giá để đại ca Hoàng mong muốn dòm ngó, cùng lắm chỉ có mỗi cái mạng rách nát này, đại ca Hoàng muốn cái mạng này của cháu thì có lợi ích gì đâu?”
Khóe miệng của ông nội Yến giật một cái, ông ấy chưa từng nói về chuyện bí tịch võ công cho cháu trai biết, bảo sao cháu trai lại cảm thấy nhà họ Yến nghèo nàn không có đồ vật gì đáng giá. Nhưng vẫn có người trong giới tu võ biết đến việc này, nếu không ông ấy cũng sẽ không mang theo cháu trai trốn ở nơi này vài chục năm không ra khỏi cửa. Đây cũng là nguyên nhân ông nội Yến không yên lòng về Hoàng Tử Hiên, thật sự rất lo lắng anh là vì bí tịch mới tới.
Yến Thiên Hành không đợi ông nội nói chuyện, nâng lên hộp bảo quản, ngẩng đầu lên uống vài ngụm vào bụng. Sau khi hầu kết ừng ực động đậy mấy lần, nửa bát dược thiện đã vào trong dạ dày.
Ông nội Yến thấy cháu trai đã quyết tâm như vậy, đành phải chấp nhận quyết định của anh. Điều này giống như đánh bạc, thắng thua đều không thể đoán trước được. Nếu như thua, chỉ có thể trách số mệnh của hai ông cháu bọn họ không tốt. Diêm Vương muốn người nào phải chết vào canh ba, làm gì có chuyện người đó có thể sống đến canh năm.
(Canh 3: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng – tức là tương ứng giờ Tý. Canh 5: Từ 3 giờ đến 5 giờ – tức là tương ứng giờ Dần.)
Lạch cạch!
Ngay khi ông nội Yến nghĩ như vậy, bên tai đã nghe thấy hai tiếng vang lạch cạch. Cái bát trong tay Yến Thiên Hành rơi xuống đất, cả người đã lăn xuống từ trên ghế đẩu, ngã trên mặt đất co quắp.
“A…” Yến Thiên Hành vừa run rẩy vừa thống khổ kêu rên, nhìn qua có vẻ giống như hàn độc trong người lại phát tác.
Nhưng mà ông nội Yến đã chứng kiến dáng vẻ của cháu trai lúc hàn độc phát tác không biết bao nhiêu lần, bởi vậy ông ấy biết rõ hơn bất kỳ ai khác rằng vào giờ phút này tuy Yến Thiên Hành đang đau đớn quằn quại trên mặt đất nhưng không phải do hàn độc phát tác.
“Cậu hạ độc vào trong dược thiện!” Ánh mắt của ông nội Yến hằn lên sự giận dữ, đây tuyệt đối là phản ứng khi bị trúng độc.
“Đúng là có độc, nhưng mà…”
“Tên khốn, mày đúng là đồ lòng dạ độc ác, uổng công Thiên Hành tin tưởng mày như thế.” Ông nội Yến không đợi Hoàng Tử Hiên giải thích đã giơ chưởng bổ tới: “Hôm nay tao có phải liều cái mạng già này cũng phải báo thù cho Thiên Hành.”
Hoàng Tử Hiên không có thời gian giải thích, nhanh chóng nhảy xuống né tránh một chưởng của ông nội Yến. Nào có thể ngờ được ông nội Yến lại lần nữa lao lên tấn công, ép Hoàng Tử Hiên không thể không ra tay.
Bốp bốp bốp bốp!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong một không gian nhỏ chật hẹp, chỉ trong nháy mắt mà hai người đã đánh được mười mấy chiêu. Hoàng Tử Hiên cũng đoán được tu vi của ông nội Yến, ước chừng là nhỉnh hơn cấp hai của Bài Sơn Kỳ, nhưng còn chưa đến cấp ba Bài Sơn Kỳ.
Với tu vi hiện tại của Hoàng Tử Hiên, muốn xử lý ông nội Yến là chuyện rất dễ dàng. Nhưng anh không làm như thế, mà vừa ứng phó vừa giải thích: “Ông yến à, trước tiên ông đừng quá kích động được không. Đúng là bên trong dược thiện Thiên Hành vừa uống có bỏ độc, nhưng độc này là bởi vì tôi muốn lấy độc trị độc mới bỏ vào, Thiên Hành sẽ không có bất kỳ tổn hại nào đâu.”
“Mày cho rằng tao sẽ tin tưởng mày sao?” Ông nội Yến nhìn thấy cháu trai đau đớn không chịu nổi, làm gì có chuyện chịu nguyện ý tin tưởng Hoàng Tử Hiên, hung hăng bổ thêm một chưởng.
Hoàng Tử Hiên vội vàng thi triển Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ để né tránh, bên tai nghe thấy bộp một tiếng, một mặt đồng hồ treo trên vách tường bị một chưởng tay đập nát bấy.
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên biến mất khỏi lòng bàn tay của mình một cách quỷ dị, ông nội Yến lập tức ngây ngẩn cả người. Bộ pháp này không phải là tuyệt kỹ gia truyền Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ của lão tiền bối Bách Lý sao? Vì sao thanh niên này lại biết sử dụng? Chẳng lẽ anh là truyền nhân của Quỷ Kiến Sầu Bách Lập Dược, nhưng ông ấy chưa từng nghe nói đến việc Bách Lập Dược có truyền nhân mà.
“Ông nội cứu cháu với, cháu đau quá, hàn độc của cháu lại… Lại phát tác rồi.” Lúc này, tiếng kêu đau đớn không thôi của Yến Thiên Hành lại truyền đến.
Ông nội Yến hoàn hồn, cơn tức giận ngút trời bùng lên, sau khi hét lớn một tiếng tao sẽ gϊếŧ mày, lại một lần nữa dốc sức tấn công Hoàng Tử Hiên. Hiển nhiên lần này ông nội Yến đã ngưng tụ toàn bộ nội kình trong cơ thể, muốn đồng quy vu tận với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên thấy nếu mình không ra tay thì không thể thoát khỏi ông nội Yến, đành phải ngừng tránh né, đón một chưởng này của ông nội Yến.
Rầm!
Khi hai lòng bàn tay chạm vào nhau, ông nội Yến bị một lượng nội kình mạnh mẽ đẩy ra sau. Quỳ xuống đất thở phì phò, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu.