Không đến hai phút đồng hồ, Hoàng Tử Hiên đã cùng hai người này đấu qua hơn mười chiêu. Một mình anh không thể đấu lại hai người, anh đã tiêu hao hơn nửa thể lực. Mặt đất đã sớm bị máu của anh thẩm thấu.
Bụp!
Bịch bịch!
Ở đó, Hạ Mạt đã bị hạ gục bởi một cú đấm, cô ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, vai cô đau nhức giống như bị gãy vậy.
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên cũng bị người khác đấm một cú mạnh.
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, thân thể của Hoàng Tử Hiên bay ra ngoài, ngã mạnh xuống trước mặt Hạ Mạt. Máu từ trong cổ họng trào ra lại bị anh cưỡng ép nuốt trở lại.
“Hoàng Tử Hiên!” Hạ Mạt giật mình, thấy trên người anh còn nhiều máu hơn trước, cô ta hoảng sợ ôm lấy anh.
Ai….
Hoàng Tử Hiên thở hổn hển: “Bà nội của tôi ơi, cô đừng nhiệt tình như thế! Hôm nay thân thể tôi không chịu được đâu”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Hạ Mạt nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh, vội vàng buông anh ra. Hai tay của cô ta luống cuống trên không, không biết nên đặt ở đâu để không chạm vào vết thương của Hoàng Tử Hiên.
“Chết đến nơi rồi vẫn còn anh anh em em. Vậy thì để tao tiễn cả đôi uyên ương chúng mày đi!” Hai tên tu võ Bài Sơn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, nói xong liền cùng nhau ra tay.
Hai bàn tay lao nhanh về phía của hai người. Hạ Mạt thầm nghiến chặt răng lại, tập trung nội lực toàn thân, lòng bàn tay xông lên trước mặt Hoàng Tử Hiên đón lấy một chưởng kia. Cô ta hoàn toàn mặc kệ trên đỉnh đầu của mình cũng đang có một chưởng đánh tới.
“Người phụ nữ ngu ngốc!”
Nhìn thấy Hạ Mạt không màng đến an nguy của bản thân thay anh tiếp chiêu, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã kéo cô vào lòng.
Ầm!
Bàn tay của Hạ Mạt đối diện với một quyền công kích Hoàng Tử Hiên của người kia.
Ầm!
Cùng lúc đó, bàn tay lẽ ra phải rơi trên đầu của Hạ Mạt lại rơi vào ngực cô ta vì Hoàng Tử Hiên kéo cô vào lòng.
“Phụt!”
Một dòng máu ngọt trào ra từ miệng Hạ Mạt, một cơn đau dữ dội tràn ngập lồng ngực, như thể có một bàn tay nào đó đang cố gắng xé toạc các cơ quan nội tạng của cô ta.
Chuỗi sự việc này diễn ra trong vòng nửa giây,bàn tay của Hạ Mạt vẫn chưa tách khỏi người bên kia, bàn tay rơi trên ngực cô ta còn chưa rút ra. Thấy tình cảnh như vậy, Hoàng Tử Hiênđối mặt vớinguy hiểm mà cũng không loạn, khẽ than thời cơ tốt.
Lời nói trong lòng còn chưa xong, hai bàn tay đồng thời mở ra, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ vỗ vào hai tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm.
Ầm ầm!
Hai tiếng vỗ tay chồng chéo đồng thời vang lên, hai người đã bị sức lực mạnh mẽ đánh bay đi, vẫn còn chưa kịp phản ứng.
“Phụt!”
“Phụt!”
Một lúc sau, cả hai lần lượt ngã xuống ngoài mấy mét của lối đi bộ, máu cùng lúc phun ra.
Hai người khác nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, há hốc mồm không thể tưởng tượng nổi. Đây là cái gì, tại sao khi Hoàng Tử Hiên ra tay bọn họ lại cảm thấy nội lực như bắt đầu dâng trào?
Chẳng lẽ tu vi của Hoàng Tử Hiên đã vượt qua Càn Khôn Kỳ, tiến vào Ngự Thể Cảnh sao? Bằng không thì làm sao phát huy được nội lực. Nhưng bọn họ nghĩ lại, nếu thực sự có nội lực vậy tại sao lại không thể hiện sớm hơn? Tại sao phải đợi đến khi sắp chết mới mang ra?
“Phụt!”
“Phụt!”
Ngay lúc bọn họ không có cách nào nghĩ ra, hai tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm lại phun ngụm máu thứ hai. Lúc này, người cảm thấy khiếp sợ nhất phải là hai người bọn họ mới đúng. Vừa lúc nãy, khi so chiêu, rõ ràng Hoàng Tử Hiên không có nội lực. Nhiều lần anh bị bọn họ ép cho không có đường lui chỉ có thể thụ động giơ nắm đấm lùi bước. Tại sao đột nhiên lại có nội lực chứ?
“Mày, rốt cuộc tu vi của mày là gì?” Một tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm không cam tâm hỏi. Tu vi của bọn họ so với trong hàng ngũ của người tu võ ngoại gia thì được tính là cao nhưng ở nội gia thì chỉ như mảnh vụn. Nếu không thì đã không bị Hoàng Tử Hiên dùng một chưởng đánh bay.
Giờ phút này, Hoàng Tử Hiên tự ép buộc nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, nào có thời gian phản ứng lại câu hỏi của anh ta. Hai chưởng nội lực này thoạt nhìn thì dễ vận ra, nhưng trên thực tế chỉ có Hoàng Tử Hiên mới biết nó phản phệ nhiều thế nào. Chút nội lực cuối cùng của anh trong đan điền cũng bị tiêu hao hết sạch. Đối với người tu võ nội gia mà nói thì đây là tổn thương rất lớn với đan điền.
Trong một thời gian ngắn không có cách nào khôi phục, nhẹ thì cần thời gian để dưỡng đan điền rất lâu. Nặng thì sẽ tổn hại tới tu vi, có khả năng tu vi của Hoàng Tử Hiên rơi về ban đầu cũng nên. Cũng giống như ông nội Yến, vì tiêu hao quá nhiều nội lực nên đã đánh mất mất đi tu vi của mình.
“Này còn phải hỏi hay sao? Đây là cấp thất nhất trong tu võ nội gia, ngự thể cảnh nhất phẩm.” Một tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm nói.
“Nhưng nếu gã ta là người tu võ nội gia thì tại sao vẫn bị chúng ta đánh trọng thương?” Tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhất phẩm kỳ quái nói.
Tên tu võ Bài Sơn Kỳ tam phẩm trợn mắt nói: “Có phải anh ngốc không? Trước đó nó bị chúng ta vây gϊếŧ đã bị thương, bị thương chắc chắn sẽ không dễ dàng dùng nội lực?”
"Điều này khó có thể xảy ra. Lúc trước vây anh ta lại chỉ là vài người thường. Nếu tu vi của anh ta đã đạt tới Ngự Thể Cảnh thì mấy trăm người cũng không thương tổn được anh ta.” Một tên Bài Sơn Kỳ nhị phẩm lắc đầu nói.
Tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm khác cũng đồng ý: “Đúng là như vậy. Dù không biết tại sao anh ta không dùng nội lực vào thời khắc mấu chốt, nhưng chắc chắn phải có lý do khiến anh ta không sử dụng được. Mấy người nhìn đi, bây giờ anh ta không thể nói được lời nào. Xem chừng là đã bị nội thương nghiêm trọng rồi.”
Những lời này vừa nói ra, ba người kia gật đầu cảm thấy có lý. Hoàng Tử Hiên bị thương, bọn họ có làm cái gì cũng có thể vây anh lại.
“Khụ khụ…”
Hạ Mạt ho khan một tiếng, cô ta chịu đựng đau đớn hỏi:
“Anh thế nào rồi?”
“Phụt!”
Lời của cô ta vừa dứt, Hoàng Tử Hiên lập tức phun ra một ngụm máu. Sau khoảng thời gian cố gắng kìm lại thì anh không thể nuốt được nữa.
Hạ Mạt bị anh phun máu vào người thì kinh ngạc kêu lên:
“Hoàng Tử Hiên!”
“Chỉ là cái ho khan thôi…”
Hoàng Tử Hiên ho kịch liệt vài tiếng, sau đó mặt đỏ tới mang tai, phất tay nói: “Không sao, không có việc gì! Tôi không chết được.”
“Anh còn nói mấy lời này? Nếu như anh dám chết trước mặt tôi, tôi chắc chắn không giúp anh nhặt xác đâu.” Hạ Mạt nói những lời tàn nhẫn, nhưng nước mắt lưng tròng.
Hoàng Tử Hiên nỗ lực ôm cô ta nói: “Đừng lo lắng, tôi không chết, cũng không để cho cô chết.”
“Tự tin này của anh lấy đâu thế?Dù là hai người bài sơn kỳ nhị phẩm kia không có uy hiếp nhưng vẫn còn hai người khác. Tôi còn nửa cái mạng, nửa cái mạng của anh cũng mất.” Hạ Mạc không có lạc quan được như Hoàng Tử Hiên, cô ta cảm thấy cái chết đã cận kề.
“Thầy bói nói rằng tôi có thể sống lâu trăm tuổi. Tôi tin ông ấy. Hồi đó tôi bỏ ra năm tệ để xem bói đấy.” Hoàng Tử Hiên nói một cách nghiêm túc.
Hạ Mạt lại muốn ói ra máu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Câm miệng, tôi không có bị bọn họ đánh chết trước mà là bị anh làm cho tức chết đấy.”
Nghe được đối thoại của hai người, nhìn thấy Hoàng Tử Hiên nôn ra máu, ánh mắt bốn người tu luyện lóe lên, xem ra Hoàng Tử Hiên không có chiêu sau.
“Lợi dụng lúc suy yếu gϊếŧ bọn họ, hai người cùng nhau đi lên gϊếŧ bọn họ.” Một tên tu võ Bài Sơn Kỳ nhị phẩm quả quyết nói.
“Vâng, sư huynh.”
Hai người Kim Cương Kỳ tam phẩm và Bài Sơn Kỳ nhất phẩm lên tiếng, bước về phía hai người Hoàng Tử Hiên.