“Anh!” Đạo diễn bị lời nói của Hoàng Tử Hiên chọc tức rồi, hừ một tiếng nói: “Đứng nói thì dễ lắm, có bản lĩnh anh viết một kịch bản hay hơn tôi xem nào. Nếu như anh viết được hay hơn tôi không nói một lời, tất cả nghe theo anh hết.”
Đoàn Văn Quang thấy đạo diễn với Hoàng Tử Hiên lại tranh cãi thì vô cùng đau đầu, vội vã đứng giữa khuyên: “Hoàng đại sư vốn không phải là biên kịch chuyên nghiệp, anh ấy chỉ là nêu lên ý kiến từ góc nhìn của bản thân thôi. Nếu không thì nghe theo anh ấy nói, xem xem có thể sửa hay hơn không.”
“Haha, cái loại chuyện viết kịch bản này, có khi chính là nhờ vào thiên phú, không liên quan đến chuyện chuyên nghiệp hay không đâu.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, nói xong lại càng thêm chọc tức đạo diễn.
“Ý của anh là anh có thiên phú biên kịch không chuyên sao?” Đạo diễn quả nhiên là tức điên người rồi, lạnh lùng nói: “Không cần khoác lác nữa, có bản lĩnh thì lôi ra đây.”
Hoàng Tử Hiên cười một tiếng, anh không hề khoác lác. Mấy cái thiên phú này có thể di truyền đấy, mẹ anh lúc nhàn rỗi thường thích viết tiểu thuyết, mỗi bộ sách xuất bản ra đều vô cùng bán chạy. Sau khi mỗi bộ tiểu thuyết được cải biên thành phim thì lại càng trở thành đại tác phẩm phòng vé. Thân là con trai của của một đại danh tác, Hoàng Tử Hiên sao có thể không biết viết mấy cái kịch bản này chứ?
“Hoàng đại sư, anh biết viết sao?” Nghe thấy Hoàng Tử Hiên chém gió, Đoàn Văn Quang yếu ớt hỏi.
Hoàng Tử Hiên cười nhẹ, trầm tư một lúc, trong đầu liền hiện lên một câu chuyện. Tiếp đó lại suy nghĩ thêm chút, tổ chức lại câu từ rồi nói: “Thực ra căn bản không cần cảnh tượng to tát, lớn lao, không cần một câu chuyện trắc trở thăng trầm gì cả. Phim tuyên truyền này chủ yếu là để tuyên truyền cho thôn trang Phong Ba, trọng tâm lẽ ra phải đặt vào điểm này, chứ không phải là mấy cái nữ nhi trường tình, giang hồ gì đó. Làm như vậy thì chẳng phải là không phân rõ trọng yếu sao.”
“Nói đúng lắm, phải quay thôn trang Phong Ba chứ, quay nữ nhi trường tình làm gì.” Đoàn Văn Quang nghe xong vỗ trán, vô cùng hứng thú hỏi: “Vậy Hoàng đại sư có chủ ý nào không?”
“Rất đơn giản, chỉ cần 3 cảnh, 3 tình tiết là được.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Hoàng đại sư mau nói đi.” Đoàn Văn Quang nóng lòng giục.
Không chỉ Đoàn Văn Quang nóng lòng mà những người khác cũng muốn nghe xem Hoàng Tử Hiên có chủ ý mới mẻ gì cho kịch bản. Thế là từng người một dựng tai lên, chờ Hoàng Tử Hiên nói tiếp.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười, ho nhẹ hai tiếng, đem kịch bản trong đầu mình nói ra rất hùng hồn.
Câu chuyện rất đơn giản, nói về quá trình một thiếu niên bái sư học quyền. Cảnh đầu tiên chính là ở ngoài thôn trang Phong Ba, bắt đầu quay lúc thiếu niên vào thôn trang, nhập môn bái sư, và sau đó kết thúc với cảnh lần đầu gặp được sư tỷ.
Cảnh thứ hai vẫn là quay ở trên hồ nhân tạo, dù sao đây cũng là điểm nổi bật của thôn trang Phong Ba. Chủ yếu phải quay được quá trình thiếu niên và sư tỷ lâu ngày luyện công mà sinh tình. Không cần bất cứ tiếp xúc cơ thể thân mật nào, tất cả dựa vào biểu cảm và ánh mắt biểu đạt là chính. Chính là ý rằng tình cảm mới biết yêu của thiếu niên thiếu nữ xuất sắc phải ngây ngô chưa hiểu mới đúng.
Cảnh thứ ba thì là quay ở một địa điểm khác, miêu tả cảnh sau khi thiếu niên trưởng thành, công phu tột bậc, nghe theo lời sư phụ xuất môn ngao du, trước khi xuất môn thì đau buồn cáo biệt sư tỷ.
“Đại khái là như vậy, không bất cứ đài từ nào hết. Có nhiều khi, tình cảm không nói thành lời mới là khó biểu đạt được nhất. Cái này thì phải dựa vào diễn xuất của hai người rồi.” Hoàng Tử Hiên nhìn Giang Y Y rồi nói.
“Đại sư quả nhiên là đại sư, cách nghĩ cũng rất khác biệt. Hahaha, hay hơn trước nhiều. Dùng kịch bản này đi, đạo diễn, ông mau mau sắp xếp, quay ngay đi.” Đoàn Văn Quang haha cười lớn, vỗ tay khen ngợi.
Đạo diễn cạn lời rồi, mặc dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng ông ta không thể không nói rằng thiết lập kịch bản này của Hoàng Tử Hiên rất không tồi. So với kịch bản ban đầu thì không chỉ nội dung tinh xảo hơn, ý cảnh cũng hay hơn một bậc. Dựa theo phán đoán chuyên nghiệp của ông ta, sau khi quay xong hiệu quả chắc chắn không tồi.
“Ông chủ Đoàn, đổi sang kịch bản này thì phải đổi trang phục, đổi tạo hình, đổi rất nhiều thứ. Không thể nói quay là quay được, cho dù bây giờ bắt đầu chuẩn bị rầm rộ thì nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới bắt đầu quay được.” Đạo diễn tính toán thời gian rồi nói.
Đoàn Văn Quang gật đầu nói: “Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị đi, cần gì thì ông cứ nói với Tiểu Lý, để cậu ta toàn lực phối hợp. Tranh thủ chiều nay quay cho xong đi.”
Thế là trong lúc tổ biên kịch chuẩn bị đạo cụ, những người khác được tự quay về nghỉ ngơi. Buổi trưa Đoàn Văn Quang rất hào phóng, không để cho tổ biên kịch ăn cơm hộp mà đặc biệt sắp xếp mấy bàn ăn ngon, mời mọi người vui mừng phấn khởi ăn cơm.
Ăn xong, tổ biên kịch lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị. Giang Y Y nhân lúc không ai để ý liền kéo Hoàng Tử Hiên ra hoa viên, trừng mắt nói: “Chú là ai vậy hả? Sao ông chủ Đoàn cái gì cũng nghe theo chú vậy?”
“Tôi á? Để tôi nghĩ đã.” Hoàng Tử Hiên trầm tư một lúc, sau đó mới nhếch mép cười, trưng ra một dáng vẻ ngầu lòi: “Tôi chính là tôi, là một bông pháo khác biệt.”
Khóe môi Giang Y Y giật giật, cô trừng anh một cái: “Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh đó. Hôm qua anh quen bà chủ quán bar, hôm nay lại quen ông chủ thôn trang Phong Ba, anh nhất định không đơn giản.”
Hoàng Tử Hiên à một tiếng: “Nếu như cô đã nhìn ra rồi vậy thì tôi cũng không giấu nữa. Thực ra tôi là…”
Hoàng Tử Hiên ngưng lại, vẫy tay với Giang Y Y, tỏ ý bảo cô xích lại đây.
Giang Y Y bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, chầm chậm nghiêng người qua, đặt tai lại gần môi Hoàng Tử Hiên.
“Em gái, có phải em nợ tôi một nụ hôn phải không.” Hoàng Tử Hiên đợi Giang Y Y lại gần xong, dùng giọng nói trầm đầy mê hoặc nói.
Toàn thân Giang Y Y như có dòng điện xẹt qua, vành tai lập tức đỏ ửng, vô thức nhảy ra sau, ôm miệng nói: “Tôi nợ chú một nụ hôn bao giờ.”
“Chúng ta đánh cược, cô thua rồi. Theo như đã cược thì không phải cô phải hôn tôi sao.” Hoàng Tử Hiên híp mắt nhắc nhở.
Giang Y Y lúc này mới nhớ ra ván cược giữa mình và Hoàng Tử Hiên, nhớ đến nội dung cược, cô liền giận dữ nói: “Tôi còn chưa tìm chú tính sổ đâu, chú lại dám nhắc lại chuyện đánh cược với tôi à. Rõ ràng chú quen ông chủ Đoàn, lại còn nói phét đánh cược với tôi cái gì mà xem mệnh. Từ lúc đầu chú đã chơi xấu rồi, cho nên cược vô hiệu.”
“…” Khóe môi Hoàng Tử Hiên giật giật: “Có phải cô muốn chơi xấu bùng kèo phải không?”
“Cho chú chơi xấu mà không cho tôi chơi xấu sao?” Giang Y Y hừ lạnh đáp, trưng ra bộ dạng tôi cứ bùng kèo đấy.
“Ôi trời, cô còn dám làm vậy à.” Hoàng Tử Hiên nghĩ ngợi rồi cười xấu: “Vậy được, nếu như cô bùng kèo, tôi liền đi tìm ông chủ Đoàn, bảo ông ta đổi nữ chính, cái cô diễn viên thế thân này càng nhìn càng thấy không hợp.”
Nói rồi Hoàng Tử Hiên nhấc chân định đi.
Giang Y Y vội lo lắng, mau chóng chắn lên trước Hoàng Tử Hiên, giơ hai tay ngăn anh lại, nói: “Sao chú có thể như thế chứ?”
“Tôi chính là như thế đó, ai bảo cô lừa gạt tình cảm của tôi. Tâm hồn mong manh yếu đuối của tôi bị tổn thương rồi, phải hôn một chút mới bù đắp được.” Hoàng Tử Hiên ôm ngực nói.
“Chú, chú, chú…” Giang Y Y tức đến không nói nên lời. Đương nhiên là cô không muốn hôn Hoàng Tử Hiên, nhưng nếu như không hôn thì sẽ vụt mất cơ hội này. Không dễ dàng gì mới nhận được một cơ hội làm nữ chính, lẽ nào cứ thế mà từ bỏ sao?
Giang Y Y rất khó xử, một bên nghĩ rằng hôn thì hôn đi, dù sao tối qua cũng hôn rồi, hôn thêm cái nữa cũng chẳng chết ai. Nhưng một bên lại nghĩ rằng, Giang Y Y ơi là Giang Y Y, nếu như mày làm như thế vậy chẳng khác gì thừa nhận dùng quy tắc ngầm sao? Vậy sau này có người nói ngủ với hắn một đêm hắn cho mày một vai diễn, mày cũng sẽ làm theo sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Giang Y Y run rẩy, tự mắng mình một tiếng. Đây không phải là vấn đề hôn hay không, đây là vấn đề nguyên tắc. Sao có thể vì một vai diễn mà hi sinh nhan sắc chứ? Vậy thì có khác gì với mấy nữ minh tinh dùng da thịt để đi lên đâu.
“Tùy chú thôi, cùng lắm là tôi không làm nữ chính nữa.” Sau khi phản ứng lại, Giang Y Y quyết đoán từ chối thực hiên ván cược, không do dự quay người rời đi.
Hoàng Tử Hiên bị Giang Y Y làm cho ngây ra, anh còn tưởng rằng Giang Y Y sẽ thỏa hiệp mà hôn mình. Không ngờ cô bé lại không hề làm thế, cho dù có mất đi vai diễn cũng không đồng ý thực hiện ván cược.
Giang Y Y này đúng là đóa bạch liên hoa của giới giải trí mà.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười, mở miệng hét lớn: “Cho dù không muốn hôn tôi vậy thì cũng phải mời tôi một bữa chứ. Cô sẽ không nhỏ nhen đến mức không mời nổi tôi một bữa cơm chứ.”
Giang Y Y nghe vậy liền dừng bước, cảnh giác quay lại hỏi: “Chỉ ăn cơm, không có yêu cầu khác chứ?”
“Tôi có yêu cầu khác thì cô cũng có đồng ý đâu.” Hoàng Tử Hiên cười đáp.
“Hừ, chú biết vậy là tốt.” Giang Y Y hừ một tiếng nói: “Mời thì mời, đợi buổi chiều quay xong, tôi mời chú ăn cơm tối.”
Hoàng Tử Hiên cười cười gật đầu.
Giang Y Y lúc này mới quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Giang Y Y, ánh mắt của Hoàng Tử Hiên lộ ra sự mong đợi. Anh vẫn khá là mong đợi sự biểu hiện vào chiều nay của Giang Y Y, hi vọng cô có thể giống như dự liệu của anh, diễn ra dáng vẻ sư tỷ.