Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 257



“Chú ơi, mẹ cháu tới rồi." Noãn Noãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt trắng như trứng gà bóc lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

Hoàng Tử Hiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người, bởi vì mẹ trong miệng Noãn Noãn không phải ai khác mà chính là cô gái ngang ngược Giang Y Y kia. Anh nhớ không lầm thì hình như Giang Y Y còn đang học đại học, làm sao đã có con gái lớn như Noãn Noãn rồi!

Lúc Giang Y Y chạy tới cũng nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, cô ấy cũng hơi sững sờ. Không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được Hoàng Tử Hiên, từ khi nào mà Long Thành đã trở nên nhỏ hẹp như vậy mà hết lần này đến lần khác gặp phải người đàn ông đó.

“Mẹ Y Y, sách của con vừa mới bị gió thổi mất. Nhờ có chú này nhặt lên giúp Noãn Noãn đấy.” Noãn Noãn nghe thấy Giang Y Y đến gần thì bước chân đi về phía cô ấy.

Lúc này Giang Y Y mới hoàn hồn, thấy quần áo Noãn Noãn có bụi bèn vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Noãn Noãn, có phải con bị ngã không? Có bị thương không?”

“Không đâu, vừa nãy con không cẩn thận vấp ngã, cũng là chú này ôm con lên đấy.” Noãn Noãn lắc đầu nói.

Giang Y Y thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Hoàng Tử Hiên nói: “Cám ơn anh.”

Hoàng Tử Hiên hả một tiếng, hỏi một cách không dám tin: “Noãn Noãn thật sự là con gái cô à?”

“Mắc mớ gì tới anh, tôi thân với anh lắm sao?” Giang Y Y liếc xéo anh một cái, khom lưng ôm Noãn Noãn nói rồi xoay người đi mất.

“Tạm biệt chú nhé!” Noãn Noãn vội vàng vẫy bàn tay nhỏ bé với Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên mỉm cười, cũng vẫy vẫy tay với con bé: “Tạm biệt.”

“Ai muốn gặp lại anh ta chứ?” Giang Y Y gõ lên cái đầu nhỏ của Noãn Noãn: “Không được nói chuyện.”

Noãn Noãn rụt đầu lại, vẫn lè lưỡi với Hoàng Tử Hiên, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

Hoàng Tử Hiên lại mỉm cười, từ tận đáy lòng cảm thấy rất thân thiết với Noãn Noãn, dường như trước đây từng gặp vậy. Loại cảm giác này rất huyền diệu, Hoàng Tử Hiên cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt rõ ràng.

“Nhìn cái gì mà thất thần như thế?” Giữa lúc Hoàng Tử Hiên đang lấy làm lạ với cảm giác trong đáy lòng, Hạ Mạt đã đỗ xe rồi đi tới.

“À, không có gì. Cô đỗ xe xong rồi à? Vậy chúng ta lên đi.” Hoàng Tử Hiên hoàn hồn, lắc đầu nói.

Hạ Mạt ừ một tiếng, không hỏi anh nhìn cái gì nữa. Hai người cùng đi về phía khu nội trú, chuẩn bị đi đón chú Vương xuất viện.

Thím Vương biết ngày hôm nay sẽ xuất viện nên sáng sớm đã dậy thu dọn đồ xong xuôi rồi. Đợi Hạ Mạt tới làm thủ tục xuất viện xong là có thể trực tiếp về nhà. Lúc hai vợ chồng thu dọn đồ đạc xong, đang ngồi ở trong phòng bệnh nói chuyện trời đất, hai người Hoàng Tử Hiên đã đi vào.

“Ôi, Tiểu Hoàng tới rồi.” Thím Vương vừa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên thì cực kì vui vẻ, vội vàng kéo lấy anh mà hỏi: “Trở về từ lúc nào thế? Nghe Hạ Mạt nói, gần đây cháu không ở Long Thành cơ mà.”

“Vừa trở về chưa được mấy ngày ạ, vẫn bận nên không có thời gian tới thăm chú thím, mong hai người đừng giận.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.

“Giận cái gì chứ? Chú thím cảm kích cháu cỏn không kịp đây này. Nếu không phải nhờ có cháu thì cả đời này bệnh của chú cháu cũng chẳng khỏi được.” Thím Vương lôi kéo Hoàng Tử Hiên ngồi xuống nói.

“Đúng vậy, Tiểu Hoàng, ngày hôm nay chú phải cảm ơn cháu tử tế. Đợi về nhà sẽ bảo thím cháu nấu vài món ăn, hai chúng ta phải uống vài chén.” Chú Vương nhìn thấy Hoàng Tử Hiên thì cực kì phấn khởi.

Hoàng Tử Hiên nghe ông ta nói năng trôi chảy, ngũ quan trên mặt cũng đã khôi phục rồi, không chỉ sắc mặt tốt mà người cũng béo hơn. Lập tức cười nói: “Xem ra chú khôi phục không tệ, đã có thể uống vài chén rồi.”

“Cháu đừng nghe chú ấy thổi phồng, cả đời tửu lượng đều kém, rượu đế một chén là gục, bia ba cốc là gục.” Thím Vương ở bên nói xen vào.

Chú Vương đỏ mặt, đỏ tới tận mang tai, nói: “Không phải là do tôi vui quá đấy sao? Rượu đế một chén là đổ, chẳng lẽ tôi không thể uống nửa chén ư? Bia ba cốc là đổ thế chẳng lẽ tôi không thể uống một cốc rưỡi ư?”

“Ha ha, chú ơi, chú hài hước thật đấy.” Hạ Mạt bị chú Vương chọc cười, ôm bụng cười bảo.

Hoàng Tử Hiên nghe vậy cũng nở nụ cười.

Thím Vương liếc xéo ông ta một cái, nhưng khóe miệng cũng không che giấu được vẻ tươi cười.

Ba người cười cười nói nói một hồi rồi Hạ Mạt liền đi làm thủ tục xuất viện giúp chú Vương. Hoàng Tử Hiên còn chưa uống xong một chén trà, điện thoại trong túi đã vang lên.

Bây giờ anh đang dùng chiếc điện thoại cũ từ mấy năm trước, bên trong không lưu số của bất cứ ai. Nhưng nhìn thấy dãy số này, anh còn nhớ rõ đó là dãy số của phó viện trưởng Lưu Nhân Tông.

“Alo, Bác Lưu.” Hoàng Tử Hiên thấy là số của Lưu Nhân Tông thì nhận ngay.

“Hoàng Tử Hiên à, không quấy rầy cậu chứ?” Lưu Nhân Tông ân cần chào hỏi.

“Không, bác Lưu tìm tôi có chuyện gì ư?” Hoàng Tử Hiên hỏi.

Lưu Nhân Tông cười nói: “Quả thật có chút việc, không biết bây giờ cậu có thời gian đến bệnh viện một chuyến không. Tôi mới vừa gặp một ca bệnh kì lạ, muốn để cậu đến xem.”

Nghe vậy Hoàng Tử Hiên liền hiểu, chắc chắn Lưu Nhân Tông đã gặp phải loại bệnh hết sức kỳ lạ, có lẽ y học không nhìn ra nguyên nhân bệnh là gì nên lần này muốn tìm mình giúp đỡ.

Hoàng Tử Hiên nhớ bản thân đã từng hứa với ông ta, nếu có ca bệnh đặc biệt khó giải quyết, người bị bệnh không phải kẻ đại gian đại ác thì có thể gọi điện thoại cho mình. Nghĩ đến lời hứa hẹn ấy của bản thân, Hoàng Tử Hiên liền nói: “Có thời gian, hơn nữa bây giờ tôi đang ở bệnh viện của các ngài đây.”

“Cậu đang ở bệnh viện của chúng tôi! Đúng rồi, sao tôi lại quên chuyện này, là tới đón lão Vương xuất viện đúng không?” Lưu Nhân Tông vừa nghe mới nhớ tới chuyện này, mỗi ngày ông ta đều sẽ đến phòng bệnh xem chú Vương, tất nhiên biết hôm nay chú Vương sẽ xuất viện.

Hoàng Tử Hiên vâng một tiếng, hỏi: “Ngài đang ở phòng làm việc à? Bây giờ tôi sẽ đi tìm ngài."

“Đúng đúng đúng, tôi đang ở phòng làm việc đây, người bệnh cũng ở đây.” Lưu Nhân Tông vội vàng trả lời.

Hoàng Tử Hiên gật đầu rồi cúp điện thoại, sau khi nói một tiếng với chú Vương thím Vương thì đi tìm Lưu Nhân tông.

Hoàng Tử Hiên chưa từng đến phòng làm việc của Lưu Nhân Tông, có điều anh tìm đại một y tá để hỏi đường, vừa nhắc tới phó viện trưởng Lưu Nhân Tông thì ai cũng biết. Vì vậy chưa đầy năm phút đồng hồ, Hoàng Tử Hiên đã đứng trước cửa phòng làm việc mà gõ.

Nghe bên ngoài có người gõ cửa, Lưu Nhân Tông mở miệng định nói mời vào theo thói quen. Nhưng hai chữ này vừa ra đến mép lại bị ông ta nuốt vào, bởi vì ông ta nghĩ người gõ cửa có thể là Hoàng Tử Hiên, bèn tự mình đứng dậy đi mở cửa.

“Bác Lưu.” Nhìn thấy người mở cửa là Lưu Nhân Tông, Hoàng Tử Hiên gọi

“Ôi ôi, mau vào mau vào đi.” Lưu Nhân Tông liên tục gật đầu bằng lòng, vừa tránh ra bên cạnh gọi Hoàng Tử Hiên vào, vừa rỗi rãi chuyện phiếm vài câu với anh.

“Hoàng Tử Hiên!”

Hoàng Tử Hiên mới vừa đi vào, bỗng nghe được một âm thanh kinh ngạc quen thuộc. Sau đó anh lập tức nhìn sang hướng ghế sa lon, quả nhiên thấy Giang Y Y. Bên cạnh cô ấy là Noãn Noãn, bên cạnh Noãn Noãn là Bạch Phi Nhi.

Nhìn thấy Noãn Noãn cũng ở đây, Hoàng Tử Hiên lập tức đoán được ca bệnh lạ mà Lưu Nhân Tông nói chính là tật mắt của Noãn Noãn.

“Hoàng Tử Hiên, anh cũng đến khám bệnh ư? Anh bị làm sao vậy?” Bạch Phi Nhi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên thì cũng rất kinh ngạc, quan tâm hỏi.

Hoàng Tử Hiên ờm một tiếng: “Tôi không đến để khám bệnh.”

“Ơ, mẹ Y Y, giọng của chú này rất giống với giọng của chú lúc trước, họ là một người phải không ạ?” Lúc này Noãn Noãn ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Noãn Noãn, không ngờ nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại nhau rồi.” Không đợi Giang Y Y trả lời câu hỏi của Noãn Noãn, Hoàng Tử Hiên đã lên tiếng nói với con bé.

Noãn Noãn nghe vậy thì càng ngạc nhiên vui mừng, lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã lộ ra: “Vâng thưa chú, chúng ta đúng là có duyên.”

“Noãn Noãn, sao con cũng quen Hoàng Tử Hiên?” Bạch Phi Nhi nghe một lớn một nhỏ này có vẻ rất quen thuộc thì lấy làm lạ hỏi.

“Mẹ ơi, chú ấy tên là Hoàng Tử Hiên ạ? Tên nghe hay quá. Hôm nay Noãn Noãn mới làm quen với chú Hoàng đấy…” Giọng nói của Noãn Noãn mềm mại rất êm tai, nói dăm ba câu về chuyện lúc trước cho Bạch Phi Nhi nghe.

Nghe thấy Noãn Noãn gọi Bạch Phi Nhi là mẹ, mắt Hoàng Tử Hiên lại kinh ngạc trợn to. Tình huống gì đấy? Noãn Noãn không phải là con của Giang Y Y mà là con của Bạch Phi Nhi ư? Nếu là con của Bạch Phi Nhi, vậy tại sao chồng của Bạch Phi Nhi không theo cô ấy đi khám bệnh cho con gái? Thoạt nhìn Noãn Noãn chừng bốn năm tuổi. Bốn, năm năm trước, Bạch Phi Nhi vẫn chưa tới tuổi quy định kết hôn cơ mà.

“Thì ra Noãn Noãn quen biết với chú Hoàng như thế, vậy con đã cảm ơn chú Hoàng chưa?” Bạch Phi Nhi nghe xong lời tự thuật của Noãn Noãn thì hỏi.

Noãn Noãn dạ một tiếng, gật đầu: “Rồi ạ, đúng không chú Hoàng?”

Hoàng Tử Hiên mỉm cười gật đầu: “Ừ, Noãn Noãn rất lễ phép.”

Lưu Nhân Tông nghe ba mẹ con họ đối thoại, cũng kinh ngạc nói: “Thì ra mọi người đều quen biết.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu hỏi: “Bác Lưu, người bị bệnh ngài nói chính là Noãn Noãn ạ?”

“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ này mới vừa đươch chuyên gia khoa mắt đưa tới. Bên khoa mắt đã làm một loạt kiểm tra với mắt của Noãn Noãn, nhưng tất cả số liệu trong kiểm tra đều thể hiện bình thường. Theo lý thuyết mắt của Noãn Noãn không có lý do gì mà nhìn không thấy, tôi cũng không nhìn ra điều gì. Cảm thấy tật về mắt này có phần cổ quái nên nhớ tới cậu. Khéo cái là vừa lúc cậu cũng ở bệnh viện, còn quen biết họ nữa.” Lưu Nhân Tông gật đầu trả lời.

Hoàng Tử Hiên vừa nghe quả nhiên chính là Noãn Noãn thì cau mày nói: “Tất cả số liệu bình thường nhưng mắt lại không nhìn thấy, quả thật là rất cổ quái. Từ nhỏ Noãn Noãn đã không nhìn thấy ư? Hay là ở giữa xuất hiện chuyện gì bất ngờ?”

Rõ ràng câu hỏi cuối cùng là hỏi Bạch Phi Nhi, nhưng Bạch Phi Nhi vẫn chưa trả lời, Giang Y Y đã chặn lại trước, nghi ngờ hỏi: “Từ khi nào mà anh biết xem bệnh thế?”