Lê Long Phi nhân cơ hội báo cho Tôn Nhất Hoa những hành động gần đây của Lê Mỹ Gia trong Thịnh Thế: “Anh Tôn, đầu tư cho dự án nghiên cứu khoa học của chị tôi rất lớn. Mới vòng gọi vốn đầu tiên đã giành được tám trăm triệu, đội nghiên cứu khoa học cũng đã đâu vào đấy. Tuy rằng phòng nghiên cứu khoa học chỉ mới bắt đầu xây dựng, nhưng mà đã bắt đầu đi vào nghiên cứu. Có được tài chính tám trăm triệu, xây dựng xong phòng nghiên cứu cũng chỉ là chuyện sớm chiều.
Chờ phòng nghiên cứu của chị ta xây xong, nghiên cứu ra được dự án. Ai còn có thể ngăn chị ta nữa chứ, đến lúc đó đừng nói lợi nhuận nửa năm tăng gấp đôi, có khi gấp mười cũng không nói quá. Chờ khi chị ta đứng vững gót chân ở Thịnh Thế, muốn động vào chị ta càng khó hơn.”
Sau khi Tôn Nhất Hoa nghe Lê Long Phi nói xong thì cảm thấy giật mình, chuyện phòng nghiên cứu khoa học vẫn chưa công bố với bên ngoài, vẫn còn là bí mật của các lãnh đạo trong tập đoàn. Nếu hôm nay Lê Long Phi không nói cho anh ta nghe, thì anh ta sẽ chẳng biết những chuyện này.
“Cậu Lê nói với giám đốc Tôn nhà chúng tôi mấy lời này, đó là muốn giám đốc Tôn ngăn cản Lê Mỹ Gia sao?” Lúc này, trợ lý của Tôn Nhất Hoa hỏi.
Lê Long Phi thành thật gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ anh Tôn, ngoại trừ Hoa Thương ra. Thì không ai có đủ năng lực ngăn cản chị ta.”
“Tuy nhà họ Tôn chúng tôi đúng là có đủ năng lực này, nhưng chuyện này không dễ làm. Anh phải cho tôi thêm nhiều hồ sơ trong đó mới được, để tôi cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào đây.” Tôn Nhất Hoa nói.
“Chuyện này thì dễ, tôi cũng là người phụ trách dự án này. Anh muốn hồ sơ gì, tôi đều có thể lấy giúp anh.” Lê Long Phi nói.
Tôn Nhất Hoa cười ha ha: “Tôi biết bác gái Nghiêm sẽ không để Lê Mỹ Gia độc chiếm cái bánh kem lớn như vậy một mình, quả nhiên vẫn để anh tham dự vào trong đó.”
“Chị ta không có sự lựa chọn khác.” Lê Long Phi cười một cách nham hiểm.
“Vậy còn nói gì nữa, hai chúng ta hợp tác vui vẻ.” Tôn Nhất Hoa nhanh chóng đồng ý với Lê Long Phi, chuyện tốt trên trời rơi xuống, ai ngu mới không nhận. Anh ta rất có hứng thú với dự án nghiên cứu khoa học đấy.
“Hợp tác vui vẻ.” Lê Long Phi bưng ly rượu lên.
Keng…
Một âm mưu bắt đầu được ấp ủ sau tiếng vang thanh thúy.
Sau khi cơm no rượu say, đạt thành hợp tác với Tôn Nhất Hoa, Lê Long Phi ôm tâm trạng suиɠ sướиɠ ra về. Sau đó gọi điện thoại cho Nghiêm Thải Dung báo cho bà ta rằng đã bàn bạc ổn thỏa với Tôn Nhất Hoa. Đương nhiên là Nghiêm Thải Dung vui vẻ cúp điện thoại, còn khen cuối cùng Lê Long Phi đã làm được chuyện có ích.
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Thải Dung vui vẻ phấn chấn nói với người đàn ông đang ngồi đối diện bà ta: “Chuyện đã xong, Tôn Nhất Hoa đã đồng ý với Long Phi.”
“Nằm trong dự đoán.” Người đàn ông kia không bất ngờ, chỉ bình tĩnh gật đầu.
“Làm sao anh biết hôm nay Tôn Nhất Hoa nhất định sẽ tìm Long Phi? Vả lại sao anh dám khẳng định anh ta sẽ đồng ý?” Nghiêm Thải Dung rất tò mò về người đàn ông trước mặt này.
Người đàn ông này chỉ mới xuất hiện vào hai ngày trước, ngày đó bà ta bị Hoàng Hùng Vĩ đánh sắp chết, đang chờ bác sĩ gia đình chạy đến cứu, bà ta đã đau đến hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, trong lúc bà ta phẫn nộ đến mức muốn đi gϊếŧ Lê Mỹ Gia thì nhận được cuộc gọi từ người đàn ông này.
Người này không nói mình là ai, chỉ dứt khoát nói rằng anh ta có thể giúp bà ta đối phó Lê Mỹ Gia, chỉ cần bà ta chịu làm theo lời anh ta nói. Nghiêm Thải Dung là người dám thử bất kỳ điều gì trong lúc tuyệt vọng, vì thế bà ta đã tin theo lời người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí còn chẳng biết rõ lai lịch của anh ta.
Có điều sự thật chứng minh bà ta đã tin đúng người. Người đàn ông này quả nhiên lợi hại, chẳng những đoán được sau cuộc họp báo Tôn Nhất Hoa sẽ tìm Lê Long Phi, còn đoán chắc chắn Tôn Nhất Hoa sẽ đồng ý hợp tác với họ.
“Chuyện này rất khó đoán sao?” Người đàn ông không đáp mà hỏi lại, hiển nhiên không cho rằng đây là vấn đề khó có thể đoán cỡ nào.
Nghiêm Thải Dung xấu hổ ậm ừ, chứng tỏ chỉ số thông minh của bà ta không cao như người đàn ông trước mặt.
“Phải nhớ kỹ, khi năng lực của mình không đủ để đối phó với kẻ thù, thì phải học cách mượn sức mạnh kẻ thù của kẻ thù.” Người đàn ông hạ giọng truyền thụ.
Nghiêm Thải Dung nghe vậy thì lập tức nhìn anh ta, sau đó buột miệng hỏi: “Anh là kẻ thù của Lê Mỹ Gia?”
Sắc mặt người đàn ông lập tức sa sầm xuống.
Nghiêm Thải Dung ý thức được bà ta đã hỏi quá giới hạn, hối hận không thôi. Bây giờ bà ta cũng không dám chọc giận người đàn ông này, dù sao vẫn còn cần anh ta bày mưu tính kế.
“Không cần phải nghĩ cách phỏng đoán mục đích tôi giúp bà, điều này không có ích gì cho bà đâu.” Người đàn ông bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiêm Thải Dung chậm chạp đứng dậy, hỏi: “Vậy có thể nói cho tôi biết tên của anh không?”
Người đàn ông khựng lại, im lặng một lúc rồi tiếp tục đi ra ngoài.
“Cứ gọi tôi là Edmond đi.” Trong không khí vang lên một giọng nói đã đi xa.
Nghiêm Thải Dung sửng sốt, lẩm bẩm một mình: “Edmond, cái tên thật kỳ lạ, rõ ràng là người Hoa Hạ, thế mà lại lấy tên người nước ngoài.”
Bà ta ngồi một mình trong phòng riêng suy nghĩ một lúc, người đàn ông thần bí tự xưng Edmond này xuất hiện quá đúng lúc, trùng hợp đến mức kỳ lạ, bà ta không nghĩ ra nổi. Nhưng mà tám phần anh ta là kẻ thù của Lê Mỹ Gia, nếu không cũng sẽ không giúp bà ta.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, quan tâm mục đích của anh ta làm gì. Điều quan trọng nhất bây giờ của bà ta chính là diệt trừ Lê Mỹ Gia, những chuyện khác cứ để sau này hẵng tính.
Lê Mỹ Gia, cô cứ chờ nhận đòn trả thù của tôi đi.
…
Với rất nhiều người mà nói, hôm nay chính là một ngày tốt lành, ví dụ như những cổ động kiếm được tiền nhờ biến động lên xuống của cổ phiếu Thịnh Thế, giống như Trương Tiểu Lệ ôm điện thoại nhìn số dư trong tài khoản của mình dần tăng lên đã cười đến không khép được miệng. Số tiền kiếm được trong hai ngày nay bằng với số tiền lương cảnh sát mà cô làm nửa đời.
Ví dụ như Giang Y Y, cô ấy đi đến công ty giải trí Tinh Quang theo hẹn, sau đó gặp được người đại diện đã liên lạc với cô ấy, ký được hợp đồng giống như ý nguyện. Lúc ký tên cô ấy còn cẩn thận đọc tất cả điều khoản, sau khi xác định không có bất kỳ điều khoản nào vô lý thì ký tên vào hợp đồng.
Sau khi ký xong hợp đồng, người đại diện đã dẫn cô ấy đi làm quen môi trường trong công ty. Sau đó nói thêm một vài vấn đề khác, rồi để Giang Y Y đi về, sáng mai lại đến công ty báo danh. Công ty sẽ sắp xếp cho cô ta những dự án phù hợp, nhằm tăng độ nhận diện trước.
Giang Y Y cảm giác tương lai ngập tràn hi vọng, vui vẻ ra về.
Chờ khi Giang Y Y đi về, người đại diện đã nhanh chóng chạy vào thang máy bấm số lên tầng cao nhất, gõ cửa văn phòng ông chủ. Sau khi được mời thì anh ta cung kính đi vào.
“Ông chủ, dựa theo chỉ thị của anh, đã ký hợp đồng với Giang Y Y.” Người đại diện đẩy hợp đồng ra trước, nói.
“Cô ta có nghi ngờ gì không?” Người phụ nữ đứng bên cạnh ông chủ lập tức hỏi.
Người phụ nữ này không phải người khác, mà chính là Trần Sương Nhi - người có thâm thù đại hận với Giang Y Y.
“Không có nghi ngờ, có điều cô ta cẩn thận đọc hợp đồng vài lần, còn dò hỏi tôi rất nhiều vấn đề chuyên môn. May mắn là đã nghe cô Sương Nhi nói, không gian lận trên hợp đồng.” Người đại diện trả lời.
“Hừ, đương nhiên tôi hiểu rõ cô ta. Cô ta trông cứ tùy ý, nhưng thật ra suy nghĩ rất cẩn thận. Nếu có gian lận trên hợp đồng cô ta sẽ lập tức nhìn ra ngay.” Trần Sương Nhi ngạo nghễ nói.
“Cho nên mới nói Sương Nghi thông minh hơn cô ta nhiều, chẳng trách hai người cùng là bạn học, thế mà cô ta mới ra mắt, còn cô đã là cây to bóng lớn.” Người đại diện thuận thế nói mấy lời nịnh hót.
Trần Sương Nhi rất hưởng thụ lời khen này, vui vẻ cười nói: “Vất vả cho anh Triệu rồi, tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn trước.”
“Được, cô Sương Nhi cứ yên tâm.” Người đại diện đồng ý: “Ông chủ, anh còn gì dặn dò không?”
Ông chủ lắc đầu, xua tay ý bảo anh ta có thể đi ra ngoài.
Người đại diện rất có ánh mắt, nhanh chóng ôm hợp đồng đi ra ngoài.
“Chuyện này làm cô hài lòng chưa.” Người đại diện vừa đi, ông chủ đã vòng lấy eo Trần Sương Nhi, cánh tay mập mạp sờ lung tung trên tấm lưng Trần Sương Nhi.
“Em biết anh tốt với em nhất mà.” Trần Sương Nhi thuận theo ngồi xuống đùi ông chủ, vòng tay quanh cổ ông ta, chủ động đưa môi mình lên.
Trong văn phòng nhanh chóng trình diễn tiết mục “kiều diễm”… Khúc này lược bớt một ngàn chữ không thể miêu tả.
…
Giang Y Y vô cùng vui vẻ, nhảy nhót tung tăng ra khỏi cửa chính của công ty giải trí Tinh Quang, đến khi ra ngoài đường lộ định đón xe thì đã nghe thấy bên cạnh có một chiếc xe nhấn còi với cô ấy. Cô ấy khó hiểu quay ra phía sau nhìn, chỉ thấy Hoàng Tử Hiên đang ngồi trong xe, vẫy tay với cô ấy.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Giang Y Y bước đến, nghi ngờ hỏi.
“Đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức mình.” Hoàng Tử Hiên nhấn mở khóa, ra hiệu cho cô ấy lên xe.
Giang Y Y sẽ không dễ dàng đi cùng với một người từng là dê xồm trong ấn tượng của mình, cảnh giác hỏi: “Sao lại nhận lời nhờ vả? Ai bảo anh đến?”
“Ngoại trừ chị em tốt Bạch Phi Nhi của cô ra, còn ai lo lắng cô sẽ bị người ta lừa bán nữa. Tôi đang đi đổi thuốc cho Noãn Noãn, cô ấy nhờ tôi đến đây đón cô. Nếu không thì ai muốn đi vòng một đường xa đến đón cô chứ.” Hoàng Tử Hiên đành phải giải thích với cô ấy.
“Thì ra là Phi Nhi nhờ anh đến, cậu ấy cũng quá cẩn thận tồi. Tôi có gì đáng để người ta lừa bán chứ, bàn về cân nặng thì chẳng bằng lừa mấy người mập mạp.” Giang Y Y xong thì lên xe.