“Cậu Hoàng đúng không, không ngờ anh lại có khiếu hài hước như vậy đấy.” Một tên công tử sau lưng Trương Tuấn Nhân đứng dậy, chủ động chìa tay ra với Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Tôi tên là Ôn Kiếm Hoa, hân hạnh được gặp anh.”
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, bắt tay với anh ta rồi nói: “Gọi cậu Hoàng không hợp lắm đâu, đổi cái khác đi.”
“Xem ra anh vẫn biết thân biết phận nhỉ.” Cậu Trần khinh thường hừ một tiếng.
“Ở trước mặt những người như chúng ta, anh ta mà cũng có tư cách được gọi là cậu Hoàng sao.” Một tên công tử khác nói.
Những tên công tử khác cười ha hả.
“Ài, không nên nói như vậy đâu. Có lẽ cậu Hoàng người ta vốn không thiếu tiền mà chỉ muốn khiêm tốn mà thôi.” Lúc những người khác đều đang cười nhạo Hoàng Tử Hiên, Trương Tuấn Nhân cố tình giả vờ làm người tốt nói.
Vừa nghe vậy, đám công tử liền muốn bật cười nhưng Hoàng Tử Hiên đã kịp chen vào nói trước khi bọn họ cười: “Sao anh biết tôi là người có tiền nhưng lại khiêm tốn thế? Không dám giấu giếm gì, trong nhà tôi đứng thứ ba, bình thường mọi người đều gọi tôi là cậu ba.”
Trương Tiểu Lệ cạn lời nhìn Hoàng Tử Hiên, cho anh ta một ánh mắt ‘Anh cũng biết nổ thật đấy’.
Hoàng Tử Hiên không khách nhìn lại cô bằng ánh mắt ‘Khoác lác cũng không mất tiền’.
Cuối cùng, Trương Tiểu Lệ chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt thua anh luôn. Cô cảm giác lần này đi cùng Hoàng Tử Hiên, cô nhất định sẽ có thể đổi mới định nghĩa của mình về sự không biết xấu hổ của Hoàng Tử Hiên.
Lúc này, đám công tử Trương Tuấn Nhân đã bị những lời của Hoàng Tử Hiên làm cho á khẩu. Bọn họ cảm thấy Hoàng Tử Hiên nhất định mắc chứng ảo tưởng, mỗi ngày đều nghĩ rằng mình là một kẻ có tiền, không thì sao có thể nói những lời đó với vẻ mặt đàng hoàng như vậy. Nếu không phải do trước đó bọn họ đã điều tra rõ ràng về Hoàng Tử Hiên thì có lẽ đã bị dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Tử Hiên lừa mất.
“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta đừng nói đùa nữa. Mọi người kiếm trò gì chơi đi, không thể để anh ta uổng công đến đây được.” Trong lúc mọi người đều đang im lặng, Ôn Kiếm Hoa bắt đầu khuấy động lại bầu không khí.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, gọi là là cậu ba hoặc cậu ba Hoàng.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc thể hiện sự bất mãn của mình đối với việc Ôn Kiếm Hoa dùng từ anh ta để chỉ mình lúc nãy, sau đó anh nghiêm túc chỉnh lại.
“Anh còn nghiện…”
“Haha, cậu ba Hoàng đúng không.” Trương Tuấn Nhân cắt ngang lời cầu Trần, ý vị sâu xa cười nói: “Nếu cậu ba Hoàng cũng là người giống chúng tôi thì chắc anh cũng chơi những trò chúng tôi chơi nhỉ.”
“Sao tôi biết được các anh muốn chơi cái gì.”
“Chúng tôi có nhiều trò lắm, chỉ sợ có những trò tên hèn mạt như anh chưa thấy bao giờ thôi.” Một tên công tử cười lạnh nói.
Hoàng Tử Hiên nhún vai: “Tôi chưa thấy mấy trò các anh chơi thì cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao tôi cũng không giống với đám con nhà giàu các anh, gia quy nhà chúng tôi nghiêm khắc lắm. Từ nhỏ, chúng tôi đã được tiếp xúc với tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, giấy bút nghiên mực các loại.”
Nổ hay thật đấy!
Đám công tử Trương Tuấn Nhân đồng thời liếc nhìn Hoàng Tử Hiên.
Trương Tiểu Lệ xem thường liếc mắt nhìn lên trần nhà, cái gì mà tứ thư ngũ kinh cầm kì thi họa giấy bút nghiên mực chứ, tất cả những thứ này đều không có. Trong biệt thự của Hoàng Tử Hiên, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ có mỗi một quyển Kim Bình Mai, cũng không biết anh giấu nó đi đâu rồi.
“Thứ duy nhất anh không giống với chúng tôi chính là anh bị ảo tưởng.” Cậu Trần đã không thể chịu nổi cái thói dựng chuyện của Hoàng Tử Hiên, anh ta dứt khoát chỉ vào bàn bida rồi nói: “Đừng có nói nhiều nữa, đánh bida đi.”
“Tuy tôi không chơi giỏi cái trò cám dỗ tệ bạc này nhưng ít ra thì cũng không đánh tệ như các anh lúc nãy.” Hoàng Tử Hiên cười híp mắt nói.
Mẹ!
Hai người Trương Tuấn Nhân và cậu Trần đồng thời văng tục trong lòng, lúc nãy bọn họ chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ mà thôi, đây vốn không phải là kỹ năng thường ngày của họ.
Dù vậy, bọn họ cũng không giải thích những chuyện này cho Hoàng Tử Hiên, hơn nữa để Hoàng Tử Hiên hiểu lầm bọn họ đánh bida tệ cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể khiến Hoàng Tử Hiên lơi lỏng cảnh giác.
“Chúng ta chỉ vui đùa một chút sau giờ làm việc mà thôi. Có muốn đánh cược vài ván không?” Trương Tuấn Nhân cố gắng nở nj cười thân thiện nhưng trông dáng vẻ lại rất mưu mô xảo quyệt.
“Cược thế nào?” Hoàng Tử Hiên để lộ vài phần hứng thú.
Thấy anh có ý định chơi, Trương Tiểu Lệ lập tức nói: “Quy tắc của chúng tôi rất đơn giản, một trận ba ván thắng hai thì thắng, tiền đặt cược là một trăm ngàn. Ai thắng thì cầm tiền.”
“Một trăm ngàn cơ á!” Trương Tiểu Lệ hơi kinh hãi, chỉ là đánh bida mà cũng cần phải chơi lớn như vậy sao?
“Một trăm ngàn chỉ là số tiền lẻ, tôi tin rằng đối với cậu ba Hoàng, một ít tiền cũng chỉ là mưa bay mà thôi.” Cậu Trần lập tức nắm lấy cơ hội nói. Anh ta rất muốn nhìn xem lát nữa Hoàng Tử Hiên còn tiếp tục giả vờ như thế nào.
“Chưa đến mưa bay nữa.” Hoàng Tử Hiên sảng khoái khoát tay nói.
“Được, cậu ba Hoàng rộng rãi, vậy thì một trận một trăm ngàn?” Trương Tuấn Nhân cũng không cười nhạo Hoàng Tử Hiên khoác lác mà chỉ vội vàng dụ anh vào tròng.
Hoàng Tử Hiên nhìn anh ta bằng ánh mắt đừng vội rồi nói: “Mặc dù một trăm ngàn không được tính là mưa bay với nhà tôi nhưng vì mẹ tôi muốn ngăn tôi giao lưu với đám công tử quần là áo lụa chỉ biết ăn chơi như các anh nên bà ấy đã đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi từ lâu rồi. Bây giờ đừng nói là một trăm ngàn, tôi còn chẳng có nổi mười ngàn đây này. Toàn bộ giá trị trên người hình như cũng chỉ mới hơn ba ngàn chút thôi, đấy là do tôi đã bán chiếc điện thoại do cậu Trương đây gửi cho trước khi đến đây rồi đấy. Đúng không, nếu tôi nhớ không lầm là hơn ba ngàn nhỉ?”
“Ba ngàn năm trăm hai mươi tệ lẻ ba xu.” Trương Tiểu Lệ trả lời chính xác.
Hoàng Tử Hiên buông tay với Trương Tuấn Nhân: “Mấy người nghe rồi đó, tôi chỉ là một đứa con nhà giàu nghèo khổ mà thôi.”
Khóe miệng của đám công tử đồng thời giật giật, bọn họ đã không biết nên nói tiếp thế nào. Bọn họ có thể thề tập thể rằng từ lúc sinh ra tới nay, Hoàng Tử Hiên chính là người không xấu hổ nhất mà bọn họ từng gặp, không ai hơn được anh.
“Mấy người chơi lớn quá, thôi thì tôi chỉ biết đứng nhìn thôi vậy.” Trông Hoàng Tử Hiên như thể đang rất muốn chơi nhưng lại vô cùng đáng thương vì không có tiền.
Khóe miệng của Trương Tuấn Nhân lại giương lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không sao cả, chơi chút thôi, vui là được. Như vậy đi, anh muốn chơi bao nhiêu thì tùy anh, anh nói bao nhiêu thì liền bấy nhiêu, chúng tôi sao cũng được.”
Đôi mắt Hoàng Tử Hiên sáng lên: “Thật à?”
Trương Tuấn Nhân ừ một tiếng rồi lại giục: “Anh mau nói xem muốn chơi bao nhiêu đi.”
“Nhưng mà các anh cứ nhường tôi như thế, tôi thấy hơi ngại ấy.” Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng nói.
“Không sao cả, anh mau nói đi.” Trương Tuấn Nhân hơi không nhịn được, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ. Tiền gì đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là anh ta muốn ngược Hoàng Tử Hiên ở trên bàn bida, để anh biết rõ xem ai mới là vua chơi bida ở đây.
Vì vậy, Hoàng Tử Hiên lấy ví tiền từ trong túi ra, lúc mở ví cũng vô cùng do dự, bàn tay phân vân giữa tờ một trăm tệ. Anh vốn muốn nói mình sẽ cược một tệ nhưng lại cảm thấy làm vậy sẽ hạ thấp giá trị của cậu ba Hoàng anh. Cuối cùng, anh cắn răng giậm chân rồi rút ra một tờ tiền đặt lên bàn: “Nhiêu đây đi.”
Một trăm tệ?
Trên trán của đám công tử lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến, số tiền đặt cược này đúng là… Nhiều thật đấy.
“Một trăm tệ… Được không?” Nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến của bọn họ, Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi.
Chờ nãy giờ đã sắp không thể nhịn được, Trương Tuấn Nhân lau hắc tuyến trên trán rồi nói: “Một trăm thì một trăm, dù vậy phải đổi luật một chút, một ván quyết thắng thua.”
“Cái này thì được.” Hoàng Tử Hiên không có ý kiến.
“Vậy bắt đầu đi.” Trương Tuấn Nhân nói với nhân viên phục vụ đang chờ một bên: “Lấy bộ bóng ngà voi của tôi ra.”
Cậu Trần cả kinh: “Cậu Trương, anh dùng luôn cả bóng ngà voi à.”
“Ui cha, thế bọn tôi cũng phải chơi vui một chút mới được. Hiếm khi mới thấy cậu Trương đây lấy bóng ngà voi quý hiếm của anh ra chơi.” Ôn Kiếm Hoa cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
Những tên công tử khác cũng nhao nhao tỏ vẻ mong đợi muốn chơi, hiển nhiên bình thường Trương Tuấn Nhân cực kỳ yêu thích bộ bóng ngà voi kia, không chịu tùy tiện lấy ra chơi, lúc nãy đích thân anh ta chơi cũng không có ý định lấy ra nữa mà.
“Bóng ngà voi là gì thế?” Trương Tiểu Lệ mơ hồ hỏi Hoàng Tử Hiên.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, để tôi giải thích cho cô biết nhé.” Cậu Trần đã nhìn trúng Trương Tiểu Lệ từ nãy đến giờ, lúc này vừa nghe thấy câu hỏi ấy, anh ta lập tức ra vẻ thông thái nói: “Bóng ngà voi danh như ý nghĩa, chính là dùng ngà voi để làm thành bóng bida. Tuy nhiên, mỗi chiếc ngà voi chỉ có thể làm được tối đa là 5 quả bóng, nói cách khác, để chế tạo nên một bộ bida thì phải cần đến bốn hoặc năm chiếc ngà voi. Hơn nữa, ngà voi dùng để làm thành bóng bida còn phải trải qua khâu tuyển chọn nghiêm khắc, cân nặng phải giống hệt nhau thì mới có thể làm thành một bộ được. Vì vậy, giá cả của một bộ bóng ngà voi rất đắt đỏ, chỉ có hoàng gia Anh mới có thể dùng nổi.”
Nghe vậy, trên mặt Trương Tiểu Lệ lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Bóng ngà voi không chỉ đắt mà chủ yếu là có tiền cũng không thể mua nổi. Nếu không phải do cậu Trương có mạng lưới giao thiệp rộng rãi thì cũng khó có thể thu được bộ bóng ngà voi chuyên dành cho hoàng gia này vào tay.” Ôn Kiếm Hoa nhân cơ hội nịnh bợ Trương Tuấn Nhân.
Trương Tuấn Nhân vô cùng hưởng thụ sự hâm mộ của những người khác, chỉ cần anh ta lấy bộ bóng ngà voi ấy ra, mọi người đều sẽ vây quanh anh ta, cảm giác này còn thoải mái hơn cả khi dùng bóng ngà voi để đánh bida. Tất nhiên, nếu không phải do hôm nay có chuyện kì lạ của quả bóng số 8 màu đen kia thì anh ta cũng đã không lấy ra, huống chi đây còn là vì một tên nhà quê, điều này khiến anh ta cảm thấy như Hoàng Tử Hiên đang làm nhục bảo bối của mình.
Chỉ vì để phòng ngừa chuyện như quả bóng số 8 màu đen quỷ dị xảy ra, anh ta mới cắn răng lấy bộ bóng ngà voi quen thuộc của mình ra. Dù sao thì mỗi lần dùng bộ bóng ấy, anh ta không gặp bất lợi chỗ nào cả.
“Hừ, một trăm tệ một ván thì tao có thể khiến mày phải chạy vì thua đến tuột quần.” Trong lòng Trương Tuấn Nhân hừ lạnh, phảng phất đã trông thấy hình ảnh Hoàng Tử Hiên chạy mất dép.