Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 69



“Ưm…” Đôi mắt hạnh của Trương Tiểu Lệ trợn trừng, kinh ngạc đến mức chân tay luống cuống.

Sau khi đôi nam nữ kia nghe thấy bọn họ khắc khẩu, lại trông thấy hai người hôn môi, đều thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng rằng bị người ta phát hiện ra nữa, hóa ra là đôi tình nhân nhỏ cãi nhau.

Hoàng Tử Hiên chạm vào môi Trương Tiểu Lệ, dừng lại một lát rồi tách ra, một tay nhặt túi xách của cô ta rơi trên mặt đất, một tay nắm tay cô ta dỗ dành: “Được rồi được rồi, là do anh không đúng, anh không nên vì kiếm tiền mà lạnh nhạt với em, hôm nay anh sẽ bồi thường cho em tử tế được không? Em muốn mua gì thì mua cái đó, Chanel, Dior, LV gì đó tùy em lựa chọn.”

Trương Tiểu Lệ bị Hoàng Tử Hiên hôn trợn tròn mắt, ngơ ngác được anh dắt ra khỏi cầu thang bộ.

“Mẹ kiếp, suýt nữa thì dọa chết ông.” Bọn họ vừa đi, người đàn ông kia nhanh tay cất dao gấp đi.

Cô gái cũng bị dọa không nhẹ, hít sâu nói: “Đại ca, nghe có vẻ như đôi nam nữ này rất có tiền, chúng ta có nên…”

Đương nhiên là người đàn ông hiểu được ý của cô gái, anh ta cũng nghe ra được điều ấy. Hiếm khi gặp được một kẻ có tiền, anh ta cũng động lòng, nên chỉ nghĩ một chút đã nói: “Vậy thì làm thêm một lần nữa, cô đi cùng với thằng hai, cẩn thận chút.”

Cô gái kia vui vẻ gật đầu: “Yên tâm đi đại ca.”

Phía bên kia, sau khi bị Hoàng Tử Hiên kéo ra ngoài, cuối cùng Trương Tiểu Lệ mới lấy lại tinh thần, cô ta giơ tay đánh về phía Hoàng Tử Hiên, may mà Hoàng Tử Hiên đã đoán trước được cô ta sẽ dùng chiêu này, anh giơ tay lên giữ chặt cổ tay cô ta.

Trương Tiểu Lệ dùng sức thế nào cũng không đánh được, cô ta tức giận mắng: “Anh là cái đồ không biết xấu hổ, ai bảo anh hôn tôi? Anh trả tôi nụ hôn đầu tiên đây.”

“Nếu không phải do cô không cẩn thận làm kinh động đến bọn họ, tôi phải hy sinh bản thân sao? Cô cho rằng chỉ có cô là nụ hôn đầu tiên à, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi đó, có được không.” Hoàng Tử Hiên buông tay cô ta ra, lui lại phía sau vài bước, nói.

“Anh anh anh… Anh lại còn ấm ức.” Trương Tiểu Lệ thật sự tức đến mức sắp bùng nổ rồi, Hoàng Tử Hiên đúng là chiếm được của hời còn khoe mẽ.

“Ừ đấy, nụ hôn đầu tiên của tôi bị cô lấy mất rồi, tôi có thể không ấm ức sao? Đây là nụ hôn tôi để dành cho người con gái tôi  yêu thương, người vợ hiền tương lai của tôi đấy.” Giọng Hoàng Tử Hiên càng ấm ức hơn.

“Anh… Tôi…” Trương Tiểu Lệ tức giận chảy cả nước mắt.

Hoàng Tử Hiên thấy cô ta khóc thật, vội vàng nói: “Tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì? Đừng khóc nữa, cùng lắm thì tôi không bắt cô bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi là được rồi chứ?”

“Bồi thường em gái anh, khốn nạn, nụ hôn đầu tiên của tôi mất rồi, lại còn không hề lãng mạn, không hề giống trong phim chút nào.” Trương Tiểu Lệ đau khổ muốn chết, trên phìm đều là gạt người.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật, ồ lên một tiếng, nói: “Lăn lộn nửa ngày hóa ra là cô chê không đủ lãng mạn à, vậy thì dễ thôi, để tôi hôn hại cô lần nữa, đảm bảo lần này sẽ để lại cho cô một ký ức lãng mạn được chưa?”

“Ai muốn hôn anh lần nữa hả? Khốn nạn, quỷ chán ghét, cách xa tôi một chút.” Trương Tiểu Lệ càng nghĩ càng khó chịu.

Hoàng Tử Hiên ậm ừ, nghe lời nói: “Vậy tôi đi thật nhé, ai, vốn dĩ đang định nói sẽ giúp cô bắt đám trộm nhãi ranh kia, bây giờ đỡ phải làm rồi.”

Trương Tiểu Lệ nghe thấy thế thì sửng sốt, lập tức đứng dậy: “Anh nói cái gì, anh có cách bắt bọn họ?”

“Bây giờ không cần nữa rồi, không phải cô bảo tôi cút đi sao.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa lui lại phía sau.

Trương Tiểu Lệ bước lên vài bước, tóm lấy tay anh: “Anh không được đi, nụ hôn đầu của tôi mất rồi, nếu hôm nay còn không bắt được bọn họ, không phải bà đây hy sinh vô ích sao. Anh nói đi, anh có cách gì?”

“Một chữ thôi, chờ đợi.” Hoàng Tử Hiên thần bí nói.

“Chờ…” Trương Tiểu Lệ xòe ngón tay ra tính toán: “Đây không phải hai chữ sao? Chờ cái gì? Anh nói rõ ra xem nào, đừng giả vờ thần bí.”

Hoàng Tử Hiên trợn trắng mắt lườm cô ta một cái: “Cô ngốc thế này nhà cô có biết không?”

“Không biết.” Trương Tiểu Lệ vô thức trả lời, nói xong mới phản ứng lại, cô ta giơ cao đôi bàn tay trắng nõn lên uy hiếp: “Ít quanh co lòng vòng chê tôi ngốc thôi, anh còn không nói, tôi sẽ đánh anh thật đấy.”

“Ai quanh co lòng vòng, rõ ràng tôi đã thẳng thắn nói là cô ngốc mà.” Hoàng Tử Hiên nói thầm một câu, thấy nắm đấm của Trương Tiểu Lệ sắp rơi xuống, anh vội vàng nói: “Chờ bọn họ tới tìm chúng ta. Vừa rồi tôi cố ý nói những lời đó, chính là muốn khiến cho bọn họ nảy lòng tham, để bọn họ lại đây trộm đồ của chúng ta. Đợi đến khi bọn họ theo dõi chúng ta, nhân lúc bọn họ ra tay, không phải có thể bắt được sao?”

Ánh mắt Trương Tiểu Lệ sáng ngời: “Dụ rắn ra khỏi hang!”

“Đúng vậy, nếu không thì sao tôi phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của mình chứ.” Hoàng Tử Hiên mang vẻ mặt sót ruột nói.

“Đừng đề cập đến chuyện này trước mặt tôi nữa.” Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tiểu Lệ tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.

Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng, nói: “Không đề cập tới thì không đề cập tới, bạn trai cô đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.”

Mặt Trương Tiểu Lệ càng đen hơn, cô phát hiện ra mình càng không làm gì được Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên lại càng lên mặt.

Không phải Hoàng Tử Hiên đang nói đùa, anh đói bụng thật. Đi dán quảng cáo suốt một buổi sáng, sau đó bị Trương Tiểu Lệ kéo đi dạo lòng vòng trong trung tâm thương mại, bụng anh đã kháng nghị từ lâu rồi.

Tầng ba của trung tâm thương mại là khu vực ăn uống, sau khi lên trên, Hoàng Tử Hiên nghênh ngang đi đến một quán cơm Tây xa hoa, Trương Tiểu Lệ vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể đổi sang nhà hàng khác sao? Tôi mời anh ăn đồ ăn Trung Quốc có được không?”

“Không được.” Hoàng Tử Hiên trợn mắt lườm cô ta một cái: “Đôi nam nữ kia chắc chắn đã theo dõi chúng ta rồi, nếu chúng ta không tỏ ra có tiền một chút, sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, cô không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?”

Đương nhiên Trương Tiểu Lệ cũng cảm nhận được có hai đôi mắt đang theo dõi bọn họ, nghĩ đến chuyện cá đã mắc câu, nếu mình từ bỏ, coi như nụ hôn đầu tiên của mình hy sinh vô ích, cô ta cắn chặt răng nói: “Vậy được rồi, nhưng mà anh đừng gọi món quá đắt, tôi không mang nhiều tiền lắm đâu.”

Hoàng Tử Hiên à một tiếng.

Sau đó bọn họ được nhân viên phục vụ đưa tới chỗ ngồi, nhân viên phục vụ nhiệt tình chiêu đãi hai người, cũng đưa thực đơn cho bọn họ.

Rất ít khi Trương Tiểu Lệ ăn cơm Tây, bởi vậy đối với đồ Tây cô ta cũng không quen thuộc. Cô ta vừa lật quyển thực đơn vừa âm thầm kinh hãi về giá cả trên đó, sau một lúc âm thầm tính toán, cô ta nghĩ sau bữa cơm này, có lẽ cô ta phải tằn tiện một thời gian rồi.

Trái lại Hoàng Tử Hiên không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, quen tay lật quyển thực đơn xem một lần, sau đó há miệng bắt đầu gọi món: “Tôm hùm…”

“Khụ khụ…” Trương Tiểu Lệ vừa thấy anh gọi món tôm hùm đặc biệt được niêm yết giá năm trăm chín mươi tám tệ kia, lập tức ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

“Cổ họng cô không thoải mái à, vậy uống chút nước ấm vào cho trơn họng nhé.” Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không hiểu ý cô ta, nói xong lại tiếp tục gọi món: “Tôm hùm nhuyễn tỏi, rượu vang đỏ gan ngỗng, sườn dê New Zealand, thịt bò nướng lạnh…”

Nhân viên phục vụ vừa nhanh chóng ghi nhớ các món ăn Hoàng Tử Hiên gọi, trong lòng vừa vui như hoa, toàn gọi các món đắt tiền, hơn nữa còn gọi nhiều như thế, tiền hoa hộc mình được trích chắc chắn rất nhiều.

Phía bên kia Trương Tiểu Lệ đã ho khan đến mức giọng sắp bốc hỏa rồi, nhưng mà Hoàng Tử Hiên vẫn không phát hiện ra chút nào. Thấy đồ ăn Hoàng Tử Hiên gọi đã hơn hai nghìn tệ, cô ta lập tức đá chân anh ở dưới bàn.

Không biết Hoàng Tử Hiên vô tình hay cố ý, đúng lúc ấy anh rụt chân lại, làm Trương Tiểu Lệ đá hút thiếu chút nữa đã té ngã.

“Anh dứt khoát bảo nhân viên phục vụ mang cho anh tất cả các món có trên thực đơn là được rồi.” Thấy ám chỉ không được, Trương Tiểu Lệ mở miệng nói thẳng. Đùa cái gì vậy, một tháng lương của cô ta mới hơn hai nghìn tệ, Hoàng Tử Hiên ăn một bữa đã hết sạch, vậy thì tháng này bắt cô ta uống gió tây bắc để sống à?

Hoàng Tử Hiên cười hì hì, nhún vai hỏi nhân viên phục vụ: “Mấy món tôi vừa gọi đã nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ rồi thưa ngài.” Người phục vụ vui vẻ trả lời.

“Nhớ kỹ là được rồi, những món đó tôi đều không cần. Chỉ cần mang cho chúng tôi hai suất bò bít tết là được.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.

Người phục vụ sững sờ, không cần thì anh gọi một đống lớn làm gì? Không phải lãng phí thời gian của mình sao? Còn hại anh ta mừng hụt mất một lúc.

Ban đầu Trương Tiểu Lệ cũng sững sờ, sau đó bật cười, thấy sắc mặt người phục vụ không dễ nhìn, cô ta vội vàng nói: “Ngại quá, anh ta là người thích nói đùa.”

Khóe miệng người phục vụ co giật, nhưng không thể nổi giận với khách hàng, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo nói: “Không sao, khách hàng là thượng đế, hai người gọi món gì chúng tôi sẽ làm món đó. Xin hỏi bò bít tết muốn chín mấy phần? Chọn loại canh, salad, đồ tráng miệng… nào”

Người phục vụ hỏi theo lệ thường, sau đó buồn bực đi đặt món.

Lúc này Trương Tiểu Lệ mới dám cười thành tiếng: “Anh cũng xấu quá rồi, khiến nhân viên phục vụ mừng hụt một trận.”

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, không phải vì anh trêu đùa người phục vụ, mà vì muốn dọa Trương Tiểu Lệ một lần, vừa rồi thấy mình gọi liền một mạch nhiều món ăn đắt như vậy, chắc chắn trong lòng cô ta sắp khóc rồi.

Chỉ một lát sau món bò bít tết của bọn họ đã được mang lên, Hoàng Tử Hiên vừa cắt bò bít tết vừa hỏi: “Cảnh sát Trương, nếu như hôm nay bắt được kẻ trộm, cục cảnh sát các cô có phát cho tôi chút tiền thưởng không?”

“Anh thực hiện nghĩa vụ của công dân tốt một lần thì chết à?” Trương Tiểu Lệ chỉ vào món bò bít tết của anh nói: “Hơn nữa, không phải tôi đã mời anh ăn bò bít tết rồi sao?”

“Một bữa bò bít tết đã đuổi tôi rồi, chỗ này không đủ để an ủi vết thương trong lòng tôi, thứ tôi hy sinh chính là nụ hôn đầu tiên đó.” Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ cực kỳ ấm ức nói.