Hôm qua dọn nhà quá đỗi lao lực nên đến tận 9h sáng ngày hôm nay tôi vẫn còn đang say giấc nồng. Nếu như ở nhà cũ, lúc 9h sáng cuối tuần tôi ắt hẳn đã ăn sáng xong và chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa.
Lý do tại sao tôi biết chính xác lúc 9h mình vẫn còn đang ngủ là vì lúc đó, chuông cửa reo như muốn giết người, kêu đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần đều khóc, khiến cho tôi vốn đang ngủ như một cái xác mất hồn phải đột ngột choàng tỉnh dậy, mãi lúc lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn. Có lẽ cái chuông cửa từ khi “an cư lạc nghiệp” ở đó cho đến nay, cũng chưa từng bị ai đó nhấn nhiều và nhanh như vậy, nên nhất thời không thích ứng được. Nhưng nó vẫn cố gắng dùng những hơi thở cuối của mình để kéo một khúc “Hồ điệp” triền miên, không dứt hết lượt này đến lượt khác đè lên nhau.
Tôi đi như bay theo hình chữ S, tới khi chạm đến cánh cửa mới chịu dừng lại. Hôm qua trong căn phòng này xảy ra quá nhiều chuyện ly kỳ rồi, tôi bị giày vò đến mức cả người đều thấy bải hoải, cho dù có ngắm bao nhiêu trai đẹp trên tivi cũng không thể giải quyết được hết. Trừ khi sau khi mở cửa, những anh chàng đẹp trai đó mang theo đồ ăn sáng tình yêu, thì tôi mới tha thứ cho cái việc vừa rồi.
Tôi soi lại bản thân mình trong chiếc gương đằng sau cửa, sau đó thuận tay lấy chiếc kẹp tóc kẹp lại mái tóc rối tung lên đằng sau đầu, nhìn qua trông có vẻ có tinh thần hơn nhiều thì mói mở cửa.
Ngoài cửa đúng là có một anh chàng đẹp trai, và đương nhiên trai đẹp cũng mang đồ ăn sáng tới đây cho tôi.
Vương Hiên Dật vẫn mặc bộ đồ thể thao màu trắng ngày hôm qua, đeo một chiếc kính không tròng. Đối với những anh chàng mắt một mí đeo kính không tròng như thế, tôi đúng là có chút u mê, nhưng thứ làm tôi tha thiết hơn cả chính là bát cháo trứng muối thịt nạc trên tay cậu ta.
Vương Hiên Dật nhìn theo ánh mắt của tôi, híp mắt cười: Sáng nay nấu hơi nhiều, nên mang sang tặng cho hàng xóm mới.
Vậy thì sự suy luận của tôi là hoàn toàn chính xác, hầu hết những người có ngón tay thon dài chắc chắn đánh đàn hay hoặc nấu ăn rất giỏi. Lâm đại nhân chỉ là trường hợp ngoại lệ, chỉ có điều, tôi thực sự khâm phục vị phó tổng có thu nhập một năm còn cao hơn thu nhập cả đời này của tôi, mới sáng sớm đã có nhã hứng nấu cháo.
Đúng là sự cô độc của người giàu mà…
Tôi thật ra vốn có tính gắt ngủ, nhưng nể tình cho bát cháo trứng muối thịt nạc này thơm ngon, quá đậm đà, lại còn đang đợi tôi thưởng thức xem nó có ngon như vẻ bề ngoài không, thế nên tôi cũng lười nổi cáu với cậu ta.
Vương Hiên Dật đi theo sau tôi vào trong nhà, ngó hết bên này tới bên kia. Hầu hết các chung cư nhỏ này đều thiết kế theo một mô hình giống nhau, giống với nhà trọ sinh viên. Căn của tôi với Vương Hiên Dật chắc cũng chả khác nhau là mấy, nếu như lỡ may bước nhầm phòng, có khi phải mất mấy phút sau mới nhận ra. Vương Hiên Dật trả vờ tham quan này nọ vừa dư thừa vừa giả dối.
Tôi đã 27 tuổi rồi, qua hai tháng nữa thì chính xác tròn 27 tuổi. Sống trên đời này 27 năm qua, có một số đạo lý thông thường tôi vẫn hiểu ví dụ như “Không việc niềm nở ân cần, không phải trộm cắp cũng phường bất lương” Vương Hiên Dật dù có nhã hứng đến như thế nào cũng không phải kiểu người nấu cháo xong còn mang cho người khác hưởng cùng.
Tôi vẫn nhớ hồi học đại học, cho dù cậu ta có thay bạn gái đến N lần, thì ghế sau chiếc xe đạp của cậu ta vẫn trống trơn. Vào một đêm nào đó Giản Nhĩ thấy cô độc nên đã coi tôi như là người chị tri kỷ, thực ra cô ấy chỉ muốn tìm kiếm một người để tâm sự và thổ lộ mà thôi. Hồi cô ấy với Vương Hiên Dật vẫn còn hẹn hò, hai người họ cũng chưa từng ăn chung một bữa cơm với nhau. Lúc đó, tôi vừa tưởng tượng ra cảnh hai người yêu nhau, mỗi người cầm một đĩa cơm ở trong nhà ăn vừa an ủi cô ấy rằng trai đẹp luôn có mấy sở thích quái dị lắm, ví dụ như Bratt Pitt thích sưu tầm ghế chẳng hạn, hay như Châu Kiệt Luân không thích mặc quần lót v.v.. Lúc đó tôi chỉ cố gắng hành động đúng với chức trách của một người chị tri kỷ mà thôi, chứ thật ra tôi không thấy Châu Kiệt Luân đẹp trai, việc anh ta mặc quần lót hay không cũng không quan tâm. Thế nhưng sau này Wendy có kể lại cho tôi, anh ta đúng là không mặc quần lót thật, lúc cô ấy nói ra tin tức này, biểu tình vô cùng trang nghiêm, giọng nói vô cùng khẳng định, mãi cho đến bây giờ, cũng không nảy sinh động lực cho tôi giống như Lâm Tư Thông mà đi chứng thực về tin đồn này nữa.
Tuy nhiên, hai năm qua đã trải qua khá nhiều chuyện khiến tôi nhận ra rằng, năm đó những điều mà tôi nói với Giản Nhĩ thật ra có hơi bất công. Vương Hiên Dật là một tên đẹp trai lại giàu có. Đừng nghĩ rằng những người giàu thì không bận tâm đến tiền. Bọn họ mới là người luôn luôn tính toán chi tiết, tỉ mỉ thu, chi. Thế nên đối với những việc không có hồi đáp hoặc một bên chỉ có nhận lấy đương nhiên sẽ cảm thấy khinh thường. Giống như việc một người đạp xem nếu như đằng sau có thêm người ngồi thì sẽ phải bỏ ra nhiều sức lực hơn. Vì giảm cân, Giản Nhĩ ngày nào cũng ăn rau xanh với cà rốt không khác gì con thỏ, Vương Hiên Dật chắc chắn là không muốn ăn cùng mấy thứ giống cô ấy rồi.
Nếu nghĩ như vậy, hôm nay tôi mà ăn bát cháo này của cậu ta, sợ là phải đồng ý với một điều kiện biến thái nào đó. Nghĩ đến đây, vị ngon thơm của cháo trong miệng bỗng nhiên trở nên vô vị.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, ngoài việc mình có thể cung cấp được lịch trình của Lâm đại nhân là thứ có giá trị thương nghiệp ra thì chẳng còn gì khác, chỉ đành ngẩng đầu, thử thăm dò trước: Hiên Dật, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?
Vương Hiên Dật vốn đang ngó nghiêng tham quan không ngừng nghỉ dường như mới tìm được lý do thích hợp, nhanh chóng bước lại gần rồi ngồi xuống đối diện chỗ tôi.
Tôi đợi cậu ta vào việc chính nên im lặng, rửa tai lắng nghe.
Không ngờ đến, Vương Hiên Dật cũng im lặng ngồi nhìn tôi.
Tôi thấy cái không khí này đúng thật là quá quỷ dị, mới sáng sớm ngày ra mà không khí đã ngưng tụ, lạnh lẽo như thế thì thật có lỗi với ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ kia.
Tôi thở dài một hơi: Vậy cậu cố tình mang cháo qua đây là để ngỏ lời với tôi à?
Bởi vì đây là gặp gỡ riêng, nên tôi nói chuyện không có lấp liếm, chần chừ như cuộc gặp bàn về công việc. Chính ra tôi đã quen với việc đoán sắc mặt của Lâm đại nhân, xem tình thế rồi mới lên tiếng nên không muốn cũng phải như thế với người khác.
Vương Hiên Dật xoay xoay lọ tăm đặt trên chiếc bàn, cúi đầu nói: Sao tôi thích cậu được chứ, trước đây quá nổi loạn rồi nên hiện tại, tương lai cũng chỉ muốn một mình vậy thôi, thế nhưng bản thân tôi lại là một người sợ cô đơn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tìm một người bạn từ bé để nói chuyện hàng ngày.
Những lời này khiến tôi cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy. Thứ nhất, tôi không phải bạn của cậu ta. Giữa chúng tôi ngoại trừ Giản Nhĩ thì chỉ có mỗi một điệu nhảy đó thôi chứ làm gì có giao tình nào, cùng lắm cũng chỉ được gọi là quen biết, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải. Thứ hai tôi cũng không phải bạn từ bé của cậu ta, tôi cũng chỉ quen cậu ta được tầm 6,7 năm. Hồi nhỏ phải là hồi tôi và Chu Lâm Lâm còn đang tung hoành giang hồ kia kìa, còn không biết lúc đó cậu ta đang quấn tã, chảy dãi ở đâu nữa. Thứ ba là một con rùa vàng như cậu ta, bỗng nhiên lại tuyên bố sau này chỉ muốn một mình, vậy đám con gái hoàng hoa khuê nữ chúng tôi, thật ra là gái ế làm sao chịu đựng nổi được đây?
Tôi tiếp tục hỏi: Vậy đám bạn gái của cậu đâu? Hồi học đại học, có biết bao nhiêu con gái vây quanh cậu, sao đột nhiên cậu lại như nhìn thấu hồng trần rồi? Trừ khi cậu…
Tôi nhanh chóng phanh lại, câu tiếp theo có hơi động chạm đến giới hạn của cánh đàn ông —- “Trừ khi cậu có bệnh khó nói”, mối quan hệ mà ngay cả bạn bè cũng không phải này, khiến tôi cũng không thể hỏi thẳng thừng như thế được.
Tôi nhìn Vương Hiên Dật với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Vương Hiên Dật nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ngập tràn ưu thương. Nhìn qua cửa sổ ngoài phòng khách chỉ thấy tòa nhà đối diện, ngay đến một ngọn cỏ màu xanh cũng không có. Phong cảnh vốn chả có gì đáng để ngắm này mà cậu ta lại nhìn nó với ánh mắt buồn bã đến vậy, khiến cho sự thương cảm của tôi cũng tăng theo.
Quả nhiên là thế, Vương Hiên Dật vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lên tiếng nói: Có một số bí mật đã được chôn cất rất kỹ rồi.
Bởi vì câu nói này nghe quá giống lời thoại ngôn tình, khiến cho tôi đột nhiên cảm thấy chắc Vương Hiên Dật này là một người thích xem phim Hàn phim Nhật, phim Thái hoặc là phim Đài Loan, hơn nữa còn cảm thấy biểu cảm của Vương Hiên Dật này quả là giống với nam chính hoặc nam phụ. Tôi đứng dậy, phối hợp với cậu ta, diễn tiếp nội dung cần thiết để phát triển câu chuyện, vỗ vỗ lên vai cậu ta: Haizzz, chuyện đời khó đoán, sau này chúng ta cũng là hàng xóm rồi, có chuyện gì chia sẻ với nhau cũng được.
Vì để chứng thực thành ý của mình, tôi đặc biệt ngỏ ý muốn sang nhà cậu ta chơi, thuận tiện xin thêm bát cháo trứng muối thịt nạc.
Nhà của Vương Hiên Dật quả nhiên không khác gì nhà của tôi. Ngoại trừ việc phòng cậu ta hướng Bắc, phòng tôi hướng Nam, những thứ còn lại thì chả khác gì. Vương Hiên Dạt đứng trong phòng bếp đun lại cháo, tôi không giúp được gì nên đành luẩn quẩn trong căn hộ rộng 45m2 đó miễn cưỡng tham quan. Phòng của Vương Hiên Dật bày biện cũng đơn giản, trong phòng khách ngoài bộ bàn ăn dài của IKEA, ngay đến cả tivi hay loa, đài cũng không có. Trong góc phòng khách có đặt một cây trượng gỗ đào mộc được chạm khắc tinh xảo, trông có vẻ giống đồ sưu tầm. Phòng bếp đặt ở hướng Đông đón trọn ánh nắng mặt trời, trên kệ tủ inox có đặt một bộ dao của Zwilling, ánh mặt trời chợt le lói chiếu qua, bỗng trở nên lấp lánh chói mắt. Cửa phòng ngủ không đóng, liếc mắt vào trong, ngoài chiếc tủ đặt sau cánh cửa thì chỉ có một chiếc giường đơn không có gối. Bên cạnh giường có đặt một chiếc máy Apple màu trắng, phát ra những tiếng âm thanh tự nhiên êm ái.
Sau khi xem xét một vòng, Vương Hiện Dật mới bê hai bát cháo đầy ắp tình thương ra ngoài, một bát đưa cho tôi, một bát của cậu ta.
Vì để bát cháo thêm tươi ngon, Vương Hiên Dật đã cố ý cho thêm một chút hành lá vào, màu xanh xanh tươi mát, nhìn trông rất bắt mắt. Thế nhưng bắt mắt nhưng lại không ngon, từ trước đến giờ tôi không bao giờ ăn hành, chỉ đanh phụ lòng tốt của cậu ta, chuyên tăm chăm chú nhặt hết những lát hành được trộn đều trong bát cháo ra.
Vương Hiên Dật vốn đang cúi đầu ăn cháo, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy trên mặt bàn có đầy cọng hành nhỏ, hơi cau mày một lát sau đó nhanh chóng dùng đũa giúp tôi gắp hành ra.
Vậy nên, hai người chúng tôi cùng im lặng quấy bát cháo đến trời đất đảo lộn. Dưới sự hợp tác nỗ lực của chúng tôi, chỉ một lát sau, tất cả những lát hành đã bị diệt sạch, chỉ còn lại một bát cháo trắng tinh.
Tôi nhìn bát cháo trắng này vô cùng hài lòng, thế nhưng vật chất và tinh thần dường như cũng nằm trong định luật bảo toàn năng lượng. Tâm trạng vui vẻ ấy đã bổ sung cho nửa cái dạ dày trống rỗng còn lại của tôi. Bụng tôi như trướng lên, miễn cưỡng cũng chỉ ăn thêm được vài miếng, rồi không ăn được nữa, cuối cùng càng ăn càng chậm, đảo bát cháo lung tung cả nửa ngày cũng không ăn thêm được miếng nào nữa.
Vương Hiên Dật thở dài một hơi, giọng điệu oán thoán: Yêu tử, lúc nào cậu cũng vậy, trong lòng thì muốn, nếu như đưa cho cậu rồi thì lại không muốn nữa.
Nói xong, cậu ta liền đổ đống hành vừa nhặt được vào lại trong bát, lại lấy một tờ giấy ra lau dọn bàn sạch sẽ.
Vương Hiên Dật đột nhiên nói như vậy vừa mơ hồ lại chung chung, không ngừng khiến tôi rơi vào suy tư. Trong ấn tượng của tôi, tôi và cậu ta cũng không qua lại quá nhiều, chỉ có duy nhất vài lần đó khiến tôi nghi ngờ liệu có khi nào do thời gian không gian bị bẻ cong hay không. Cậu ta đột ngột có thể kết luận được tính cách của tôi, có phải là tôi bị mất ký ức một cách chọn lọc không?
Nhưng ăn đồ của người ta rồi, tôi cũng không dám bực tức gì, mau chóng đi vào phòng bếp giúp đỡ. Ngay khi tia nắng cuối cùng trong phòng bếp biến mất, tôi cũng rửa sạch sẽ hoàn toàn bát, đũa, nồi nấu cháo cho cậu ta.
Vương Hiên Dật đứng ở một bên xem tôi rửa bát, lên tiếng nói: Tôi nghĩ mua thêm một cái tivi chắc nhà cửa sẽ có không khí hơn.
Tôi vẫn cúi đầu đáp lời cậu ta: Không cần, một người xem tivi cũng chán chết đi dược, cậu có thể sang nhà tôi xem, chỉ cần mang theo đồ ăn vặt là được.
Tôi lau lau tay sau đó chạy về nhà mình, gỡ chiếc đồng hồ đang treo trên tường xuống, rồi lại chạy đến phòng khách nhà Vương Hiên Dật: Tôi nghĩ phòng của cậu thiếu cái này này. Lúc nãy tôi muốn xem giờ mà không biết xem ở đâu. Đồng hồ này tôi mua ở Modern Plaza đó, mấy trăm tệ liền. Tặng cho cậu. Nói dứt lời, tôi cầm đồng hồ ướm thử trên tường một lát.
Thật ra, tôi có hơi tâng bốc chiếc đồng hồ này thật, nhưng đây đơn thuần chỉ là bệnh nghề nghiệp quảng cáo của tôi thôi. Đồng hồ này chính ra là hai năm trước tôi mua ở Bắc Kinh, dạo chợ đêm mất có 10 đồng thôi, là hàng vỉa hè. Chiếc đồng hồ thiết kế đơn giản hình tròn, kim đồng hồ ở bên trong đã hơi cong, lớp kim loại ở mặt ngoài đồng hồ cũng hơi bong tróc. Ngoại trừ tính năng của đồng hồ là có thật ra thì, một thứ đồ vớ vẩn như vậy nếu vứt trên đường cũng chả ai thèm quan tâm
Tôi nghĩ đến việc sau này dù sao tôi với cậu ta cũng là hàng xóm, hàng ngày thấy mặt nhau, không nên chém quá, nên phải bổ sung lại với Vương Hiên Dật: Đồng hồ này cứ cách một tuần sẽ chạy nhanh 5 phút, cậu nhớ kỹ cuối tuần điều chỉnh nó lại. Tất nhiên cậu cũng không cần làm thế, chỉ cần cậu nhớ cộng lại tổng cộng nó nhanh bao nhiêu phút sau đó lại làm phép trừ đi là ra giờ chính xác thôi.
Tôi nói xong, lại cảm thấy giá trị của chiếc đồng hồ này đã hoàn toàn bị bại lộ, chỉ đành tiếp tục nói thêm: Thật ra tôi quên mất mua chiếc đồng hồ này ở đâu rồi, giá tiền hình như cũng không đắt vậy đâu, chắc chưa đến 100 tệ không biết chừng.
Vương Hiên Dật mỉm cười nhận lấy, sau đó thuận miệng nói: Biết rồi, biết rồi, sao mà giống hệt như viết thư tình, nói bao nhiêu lời thừa thãi, trọng tâm mãi vẫn chưa thấy đâu.
Cậu ta vừa dứt lời, cả hai người chúng tôi đều ngớ ra, vấn đề bức thư tình này vốn phải được giải quyết vào tối hôm lạnh lẽo đó, không nghĩ tới kéo dài đã được 2,3 năm, đi đúng một vòng rồi quay trở lại, chỉ là thế sự xoay vần, trải qua quá nhiều việc rồi.
Vương Hiên Dật phản ứng nhanh hơn tôi, lập tức nói: Treo cái đồng hồ này ở đây đi.
Tôi nhìn bức trường trắng tinh trước mặt, lập tức nói: Được
Vốn dĩ căn phòng này được trang trí theo phong cách mộc mạc, giản dị, treo cái đồng hồ rách nát này của tôi lên, lập tức có cảm giác rách nát tang thương. Sức phá hoại không khác gì việc một anh chàng đẹp trai phong thái tiêu dật lại có hàm răng vàng khè cả. Tôi không nhịn được đành lên tiếng: Thật ra treo cái đồng hồ này ở đây, làm hạ thấp gout thẩm mỹ của cậu.
Vương Hiên Dật ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ, mỉm cười: Vốn dĩ tôi cũng chả có thẩm mỹ gì.