[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 103



----------

"Dumbledore đã nói gì?" Blaise hỏi, đôi mắt không rời khỏi trang sách. Harry thở dài; thật sự là cậu không ngạc nhiên về việc Blaise biết được mình đi đâu. Cậu ta là một người cực kì sắc bén, và Harry biết Blaise đã nhận ra sự chú ý đặc biệt đến Quirrell của cậu.

"Làm sao cậu biết tôi đến gặp Dumbledore?" cậu hỏi lại, nhỏ giọng để Draco không nghe thấy; thì thầm là một việc thường thấy ở Slytherin và không ai quan tâm cả, trừ khi họ có lí do cụ thể phải làm thế.

Câu hỏi đó không phải để làm Blaise nghi ngờ cậu, nhưng để chắc chắn rằng không ai khác đã nhận ra. Draco cũng khá nhạy bén, nhưng Harry tin tưởng Blaise sẽ kín miệng hơn Draco; dù cậu nhóc tóc vàng có thể giữ bí mật quan trọng, cậu ta thường hay buôn chuyện về những thứ mình coi là không trọng yếu. Một khuôn mặt mọc ở sau đầu của vị Giáo sư lắp bắp bất tài chắc sẽ rơi vào loại thứ hai đối với Draco. Ngược lại, Blaise không tham dự vào khi những học sinh khác xì xầm với nhau, nhưng Harry chắc rằng cậu ta vẫn luôn lắng nghe; dù thế, cậu chưa từng thấy cậu ta đóng góp gì cho những tin đồn quanh đây.

Blaise nhún vai. "Nếu là một ai khác có lẽ tôi sẽ cho là cậu sẽ nói chuyện với Snape, vì ông ấy thường thông cảm với Slytherin hơn Hiệu trưởng. Tuy nhiên, cậu là một người trực tiếp và sẽ muốn ít người liên quan nhất có thể, và vì thế đến thẳng chỗ Hiệu trưởng, người quyền lực nhất trong ngôi trường này, là điều tôi cho là cậu sẽ làm. Cậu là một người rất thực dụng mà."

Harry nheo mắt lại. "Thật vinh dự khi biết rằng cậu đã quan sát tôi kĩ càng đến thế," cậu nói, cơn giận hơi lộ ra sau giọng điệu nhẹ nhàng. Blaise thường hay trêu chọc cậu khi buồn chán, và những lời của người thừa kế nhà Zabini rõ ràng là để khiến cậu thấy khó chịu.

Đôi mắt xanh lục của Blaise gặp ánh nhìn của cậu, thừa nhận sự nghi ngờ của Harry khi chúng ánh lên với vẻ thích thú.

"Tôi sẽ là một tên ngốc nếu không làm thế."

Harry kìm xuống sự cau có của mình, không muốn thu hút sự chú ý của Draco đến cuộc hội thoại của họ. Nó đã chuyển dần sang hướng mà cậu không muốn, thế nhưng vẫn phải nhiều lần thường chịu đựng, hầu hết đều là do cái tên đang nhìn cậu đầy hứng thú này.

"Dù sao thì cũng lãng phí thời gian của cậu thôi," cuối cùng Harry đáp. Môi Blaise kéo lên một nụ cười nhẹ, đôi mắt sắc bén và sáng tỏ.

"Ồ, tôi hoàn toàn chắc chắn là thời gian của mình không hề bị lãng phí."

Đến lúc này thì Harry thật sự đã tức giận, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phòng, không đáp lại giọng điệu trêu chọc của Blaise. Cậu chắc là Draco sẽ để ý thấy việc cậu rời đi một cách đột ngột, nhưng thú thực là cậu không thể chịu được Blaise khi cậu ta bắt đầu nói những thứ như thế.

Harry biết rằng việc cậu trở nên rất bất an mỗi lần có ai đó tỏ ra quan tâm đến cậu là không bình thường, nhưng không thể làm gì được. Chỉ đơn giản là cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái khi có người nghĩ mình có gì nổi bật; được khen ngợi vẫn luôn là một tình cảnh đầy khó khăn đối với cậu, kể cả với những người như Sandy, người mà cậu thật sự yêu quý. Cô đã nhanh chóng nhận ra việc cậu không thích việc được khen ngợi trực tiếp, và đã chuyển sang những cách gián tiếp để thể hiện sự tự hào của cô đối với những thành tựu của cậu, tỉ như thay cậu kiếm những cuốn sách và bài báo mà cô cho rằng cậu sẽ thích.

Blaise đã sớm để ý thấy sự khó xử của Harry khi cậu làm đặc biệt tốt ở một điều gì đó và bị một trong những Giáo sư chú ý đến. Lần đầu tiên Blaise khen ngợi cậu, một sự khen ngợi đối với khả năng ở môn Độc dược, Harry đã bị sặc khí, lắp bắp ra một lời phủ nhận rồi chạy vụt ra khỏi phòng, tránh mặt Blaise cho đến hết ngày.

Kể từ đó, Blaise luôn ném ra những bình luận và nhận xét về khả năng hoặc tính cách của Harry khiến cậu phải nhăn mặt hoặc thậm chí phải chạy đi chỉ để tránh những lời ấy. Harry cũng dần nhận ra rằng việc này phần lớn thường xảy ra khi cậu ta đang buồn chán nên đã tránh mặt cậu ta những lúc như vậy.

Có vẻ như Blaise rất muốn khiến Harry không thoải mái,và Harry không biết làm thế nào để khiến cậu ta dừng lại. Cậu đã cố giả vờ những lời nói không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng không bao giờ thành công. Cậu đã tránh mặt Blaise hoàn toàn, nhưng sự thực là khi cậu ta không trêu chọc Harry, họ khá là hợp nhau. Blaise thường ở một mình, nhưng thỉnh thoảng có thể bị kéo vào một cuộc thảo luận về chủ đề mà Harry đang quan tâm; Harry đã khá ngạc nhiên khi biết rằng Blaise cũng quan tâm đến rất nhiều chủ đề phong phú, và mặc dù không đọc sách nhiều như Harry, cậu ta biết đủ hiểu biết để làm một người để trò chuyện đàng hoàng.

Dù hơi ghét việc cậu ta hay chọc ngoáy mình, Harry phải thừa nhận rằng nó giống như một sự cạnh tranh cá nhân hơn là để tổn thương cậu. Ở Slytherin, một điểm yếu như vậy là thứ mà người khác sẽ lợi dụng để chống lại bạn, và Harry rõ ràng rằng Blaise đang giúp đỡ cậu bằng cách không nói về chuyện đó cho mọi người, hay dùng nó để gây ảnh hưởng đến cậu.

Nhưng nó thỉnh thoảng vẫn khiến cậu tức giận.

----------

Draco đi vào ngay lúc Harry ra khỏi nhà tắm, yên lặng đóng cửa lại sau lưng; cậu ta có vẻ thờ ơ, nhưng Harry có thể nhìn ra được sự lo lắng ẩn sau biểu cảm của cậu nhóc tóc vàng.

"Có chuyện gì vậy?" cậu ta hỏi, bước đến rương của mình và lấy ra đồ dùng cá nhân. Harry khoanh tay lại, khuôn mặt giãn ra.

"Không có gì, chỉ là Blaise và sự duyên dáng thường ngày của cậu ta thôi," cậu mỉa mai đáp, vẫn hơi khó chịu. Draco tò mò nhìn cậu.

"Có chuyện gì giữa cậu và Blaise thế?"

Harry nhíu mày khó hiểu. "Ý cậu là sao?"

"À thì, có lúc hai người trông như bạn thân, và những lúc còn lại trông cậu như sắp nguyền rủa cậu ta đến nơi," Draco nói.

Biểu cảm của Harry hơi cứng lại trước khi cậu nhoẻn miệng cười tươi rồi đan hai tay vào nhau.

"Ôi, Draco! Đừng lo, cậu sẽ mãi là người bạn thân nhất nhất của mình trên thế giới này!" cậu nói, giọng điệu ngọt ngào đến buồn nôn.

Một tiếng cười ngạc nhiên bật ra từ Draco, rồi cậu ta ném cho Harry một cái lườm. "'Nhất nhất' còn không phải một từ ngữ, đồ ngốc này," Draco bật lại, câu mắng đầy trìu mến và nuông chiều. Cậu ta thở dài đầy bất lực khi Harry chỉ cười đầy vô tội, rồi xoay người đi về phía nhà tắm. "Và đừng nghĩ tôi không nhận ra cậu đang cố gắng chuyển chủ đề, Potter ạ, nhưng tôi sẽ bỏ qua lần này."

Harry thè lưỡi với cậu nhóc tóc vàng khi cánh cửa nhà tắm đóng lại, đặt lưng xuống giường đầy mệt mỏi khi lần nữa nghĩ tới vị Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Một phần cậu cảm thấy hơi có lỗi vì đã tiết lộ bí mật cho Dumbledore, nhưng không hối hận vì quyết định ấy; đằng nào thì cậu không nghĩ mình còn có thể làm gì khác. Cậu cũng không thể để một giáo viên như thế sau khi phát hiện ra có một cái mặt mọc trên đầu ông ta. Những cuốn sách về những bệnh lý phép thuật mà cậu đã đọc chắc chắn không nhắc đến triệu chứng nào giống thế, và ai mà biết được nó tệ đến mức nào? Nếu là do quỷ ám, nhỡ đâu một ngày ông ta sẽ bắt đầu tấn công những học sinh khác một cách bạo lực hơn những gì đã làm với Harry?

Cậu đã hi vọng rằng Dumbledore có thể tiết lộ về cách giải quyết chuyện đó, nhưng thú thực là cậu đã trốn đi ngay khi được cho phép. Lí do cậu đưa ra về sự tò mò đối với cái khăn xếp của Quirrell khá lỏng lẻo, và cậu nghĩ mình đã may mắn khi Dumbledore không hỏi cậu đã dùng thần chú gì để nhìn xuyên qua nó. Cậu phải tìm một cái và chắc chắn rằng mình có thể sử dụng được nó càng sớm càng tốt.

Một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra. Hi vọng rằng cậu sẽ không phải thấy thứ gì như khuôn mặt đáng sợ kia một lần nào nữa.

----------

"Hắn đã trốn thoát ư?"

"Phải. Hắn đã vượt qua ranh giới của vòng tròn như nó không có ở đó. Có vẻ như những lo lắng của chúng ta là hoàn toàn có cơ sở."

"Vậy là nó đã bắt đầu."

"Đáng buồn thay, tôi không tin nó đã từng bao giờ kết thúc, mặc dù tôi đã hi vọng chúng ta sẽ có thêm thời gian. Không may là Quirinus đã dính vào âm mưu của Hắn."

"Đúng vậy. Chúng ta phải theo dõi khu vực này; xem liệu có ai phát hiện ra điều gì kì lạ trong một thập kỉ trở lại đây không. Có lẽ chúng sẽ cho ta vài manh mối về sức mạnh của Hắn hiện tại."

"Rõ ràng là ta cần thắt chặt thêm an ninh ở Hogwarts."

"Ta cũng từng nghi ngờ về Quirinus, chắc chắn rồi, nhưng việc Hắn có thể ở đây lâu đến vậy mà không bị phát hiện rất đáng lo. Nếu Hắn không bị phát giác sớm như thế này..."

"Ông nói là Potter đã báo cáo việc này ư?"

"Đúng vậy. Sự hiếu kì của trẻ con đã đưa đến một kết quả không thể tưởng tượng nổi."

"Thật may mắn làm sao khi Potter có vẻ như giống một Gryffindor hơn mong đợi. Thằng nhóc đã lại đang giúp giải cứu thế giới rồi."

"Cậu bé không hề biết điều gì đang chờ mình ở phía trước đâu."

"Bây giờ là vậy, nhưng tôi không tin ông có thể giữ kín chuyện này lâu nữa đâu."

"Điều gì khiến cho anh nghĩ như vậy?"

"Potter khá thông minh, thông minh hơn mọi người tưởng nhiều, nếu tính đến việc nó là con của tên kia. Thằng nhóc cũng là bạn thân với con trai của Lucius Malfoy. Tôi không tin sẽ còn lâu nữa đến lúc nó phát hiện ra vai trò thiết yếu của mình trong cuộc chiến sắp tới."

"Cậu bé cũng là con của mẹ mình đấy, Severus ạ."

"Tôi quá rõ ràng với điều đó."

"Dù gì đi nữa, ta tin là tốt nhất nên để cậu bé tận hưởng một tuổi thơ bình thường trước khi phải gánh vác cả Thế giới Pháp thuật trên vai. Ít nhất chúng ta nợ cậu bé điều ấy."

"Ông thật sự tin rằng đứa trẻ đó sẽ là người chấm dứt thời đại tối tăm này sao?"

"Cậu bé sẽ không đơn độc."

"Chắc chắn là vậy."

----------

Hết chương 10.