[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 113



----------

Khi đang lấp đầy thức ăn trên đĩa, Harry cố gắng tập trung vào hào quang của những học sinh cùng lớp. Việc này khó hơn nhiều đối với trẻ em, cậu nhanh chóng nhận ra, mặc dù không chắc là tại sao. Cậu đoán rằng nó liên quan đến việc lõi phép thuật của chúng vẫn đang phát triển, nhưng có một sự nghi ngờ mờ nhạt trong tâm trí. Cậu vẫn luôn băn khoăn khi đánh giá hào quang của một người. Một số ít những cuốn sách nhắc đến chủ đề này ám chỉ rằng nó phần lớn gắn với di truyền, nhưng có vài cuốn cho rằng việc sử dụng phép thuật cũng tạo ra ảnh hưởng lớn. Sự gợi ý này đã khơi sự hứng thú của Harry về việc có những thần chú cụ thể có thể là Sáng hoặc Hắc ám, thay vì là do bản chất một người. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa khám phá sâu vào vấn đề này. Dù có cố gắng thế nào cậu vẫn chưa nhìn ra được màu sắc của những câu thần chú; đương nhiên, điều này không có nghĩa là nó không tồn tại, nhưng Harry không biết làm thế nào để phát hiện được, chỉ có thể phỏng đoán. Cậu cho rằng trong trường hợp ấy, ít nhất cũng có thể giải thích một số điều khiến cậu bận tâm, nhưng nó vẫn không xoa dịu được mối băn khoăn lớn nhất.

Harry không thấy có lí do gì mà phép thuật Hắc ám lại hiệu quả hơn trong việc tạo ra những thần chú ...xấu xa?...sai trái? hơn so với phép thuật Sáng. Cậu có thể nghĩ ít nhất hàng chục thần chú Sáng mà, chỉ với một chút trí tưởng tượng, có thể được sử dụng để làm đứt lìa tay chân hay thậm chí giết một người không tốn chút sức lực nào, nên không phải do yếu tố bạo lực hay sự độc ác. Nó cũng không chứng minh được gì nhiều, hiển nhiên rồi, nhưng Harry rất bức bối với sự giới hạn trong việc tiếp cận tri thức của mình. Phải có một cách nào đó để biết chứ!

Một ý tưởng nảy lên. Nếu cậu có thể cảm ứng được hào quang của mọi người, có khả năng rằng sẽ tồn tại người có thể nhận ra được màu sắc của một câu thần chú, và sẽ biết được nó là sáng hay hắc ám! Đương nhiên, cậu muốn có sự hiểu biết sâu sắc hơn về lí do tại sao một câu thần chú lại là sáng hoặc hắc ám, nhưng chấp nhận sự thật rằng đó là một tính chất tuỳ ý, giống như việc thức ăn có thể có vị ngọt hoặc đắng. Không có lí do tại sao thức ăn lại như thế, chỉ đơn giản là do cách những phân tử của chúng được sắp xếp và cách não bộ giải nghĩa những chất hoá học. Dù thế nào, chí ít nó cũng sẽ giúp Harry cơ bản có thể dự đoán được chúng trong những trường hợp khác nhau. Một người cũng chỉ có thể trả lời câu hỏi 'tại sao' đến thế mà thôi.

"Cậu đã xong bài tập Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chưa?" Đột nhiên Draco hỏi, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Harry gật đầu.

"Từ hôm qua rồi. Snape sẽ lột da mình nếu thiếu một trong những bài tiểu luận ông ấy giao."

"Tôi vẫn mừng vì Quirrell mắc chứng bệnh đáng nghi đó," Blaise chêm vào từ phía bên kia. Harry quay người và thấy cậu phù thuỷ nhe răng cười với mình khi ngồi xuống.

"Buối tối tốt lành, Blaise. Tôi thấy là cậu cuối cùng cũng ban phát cho chúng tôi sự hiện diện của mình," Harry nói. Blaise bật ra một tiếng cười trầm thấp khiến một nhóm học sinh năm hai gần đó ngất ngây.

"Tại sao thế, cậu nhớ tôi đến thế à, thân ái?"

"Như tôi nhớ một cơn sốt vậy."

"Nếu việc thấy tôi làm cậu nóng nực và râm ran đến thế, cậu nên nói sớm hơn," Blaise uốn giọng.

Harry bị sặc một ngụm nước ép bí ngô và cố gắng mới không phun trúng người Pansy. Bên cạnh cậu, Draco phì cười.

"Tự kiềm chế đi, Blaise. Có ngày cậu sẽ khiến Harry đáng thương phải đau tim mất."

Nụ cười của Blaise mở rộng.

"A, Draco, chỉ là vui đùa thôi mà! Hơn nữa, tôi cũng sẽ chẳng làm thế nếu Harry không...nhiệt tình như vậy."

Harry lắp bắp, khuôn mặt đỏ hồng lên khi cậu ném cho Blaise một cái lườm không nói nên lời. Cậu ta chỉ bật cười thoải mái rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Nhắc đến sự rời đi đột ngột và đáng nghi, có ai nghe được những lời bàn tán dạo gần đây không?"

Harry nhíu mày khó hiểu nhưng Draco cứng người lại, và cậu có thể thấy mắt Greengrass mở to đầy cảnh giác ở phía bên kia.

"Đây không phải là nơi để nói những chuyện như thế đâu, Zabini," cậu nhóc tóc vàng nói, giọng điệu lạnh lùng và sắc nhọn, và Harry không hiểu họ đang nói về chuyện quái gì. Phía trước cậu, Pansy ném cho Blaise một cái nhìn cảnh báo trước khi quay trở lại với thức ăn của mình.

Blaise thở dài, trông có vẻ buồn chán. "Không có nơi nào để nói những chuyện thế này, Malfoy. Không phải dạo gần đây."

Môi Draco mím chặt lại. "Biết là thế, nhưng có những nơi tệ hơn. Ví dụ như là Đại Sảnh đường, so với Phòng Sinh hoạt của chúng ta."

Harry biết mình không nên hỏi thành tiếng, vì rõ ràng đây là một chủ đề nhạy cảm, nên cậu cho Draco một ánh nhìn dò hỏi. Cậu nhóc tóc vàng có vẻ không hiểu mất một lúc trước khi hiểu ý cậu.

"Hiển nhiên rồi. Loại phù thuỷ như cậu sẽ không biết đâu," cậu ta nhỏ giọng nói, và Harry nhíu mày.

"Loại như mình?" cậu hỏi, không chắc có nên cảm thấy bị xúc phạm hay không. Draco thở dài.

"Tôi cứ quên cậu là một phù thuỷ Sáng. Cậu cư xử quá giống với chúng tôi."

"Tại sao tôi lại là phe Sáng? Và ý cậu là gì, 'chúng tôi'?" Cậu có thể đoán, nhưng muốn xem lí lẽ của Draco là gì. Có lẽ cậu ta có thể giúp cậu hiểu thêm về vấn đề này.

Biểu cảm của Draco trở nên bối rối, rồi suy tư. "Nhà Potter đã thuộc phe Sáng trong nhiều thế hệ, và cậu cũng nên giống thế...trừ khi cậu đã luyện tập kha khá phép thuật Hắc ám trong một thời gian," sau một lúc cậu ta nói. Harry chớp mắt, lưu lại thông tin đó; nếu đúng như thế, nó có thể trả lời một vài câu hỏi của cậu về phân loại Phép thuật. "'Chúng tôi' là chỉ những Phù thuỷ Hắc ám, nhưng tôi cho rằng nếu cậu là một máu thuần thì..." Cậu ta tự nhiên nhíu mày. "Cậu cũng không phải là máu thuần luôn." Draco ném cho Harry một cái nhìn bức bối. "Tôi cứ quên mất. Cậu cư xử giống hệt một máu thuần."

Bây giờ thì đến lượt Harry trở nên bối rối, nhưng một sự nghi ngờ nhỏ bắt đầu hình thành. "Tại sao mình lại không cư xử như một máu thuần?"

Biểu cảm của Draco vặn lại thành một phiên bản xấu xí của một nụ cười. "...tại sao," cậu ta nói, giọng nói đột nhiên trở nên đầy thù hận.

Blaise thở dài, thu hút sự chú ý của Harry. "Nó đã trở thành một xu hướng phổ biến cho những phù thuỷ Sáng hoặc dừng cư xử như máu thuần hoặc từ chối tuân theo truyền thống máu thuần, đặc biệt là những máu lai như cậu. Tôi tin rằng nó là một tư tưởng vặn vẹo gì đó về 'bình đẳng'. Làm như bọn họ hiểu từ ngữ ấy nghĩa là gì," cậu ta đột nhiên gầm lên, sự cay đắng lộ ra trong câu cuối cùng. Rồi có cậu ta vẻ như đã kiềm chế lại được và tiếp tục bình tĩnh uống cốc nước của mình.

Harry nhìn chằm chằm Blaise một lúc, kinh ngạc. Cậu chưa từng thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy bao giờ. Bên cạnh cậu, khuôn mặt của Draco đã trở nên vô cùng căng thẳng trong khi Blaise nói, nhưng Harry mừng vì nụ cười đáng sợ kia đã không còn.

"Chúng ta đã có một cơ hội," cậu ta tức giận nói, nhỏ đến mức gần như không nghe được. "Một cơ hội để giải thích, được thật sự lắng nghe, được thay đổi cái xã hội ngu ngốc, thối nát và đầy thiên vị này. Suýt nữa là được rồi!"

Harry đột nhiên kéo chặt cánh tay của Draco, làm cậu ta ném sang một cái nhìn giật mình khó hiểu.

"Sao chúng ta không về Phòng Sinh hoạt nói chuyện nhỉ? Ở đó yên tĩnh hơn nhiều," cậu vui vẻ nói, kín đáo kéo cậu nhóc tóc vàng đi khi Blaise đứng dậy nhanh chóng theo sau. Quay đầu lại cậu bắt gặp ánh nhìn của Snape và gửi cho vị Giáo sư một nụ cười khi họ ra khỏi Đại Sảnh, không bị ai chú ý đến.

-----------